Nguyệt Vũ nở nụ cười.
Đầu tiên trong đôi ngươi sáng như sao trời nổi lên gợn sóng tiếu ý, kế đuôi mày, nụ cười trên môi càng vẽ đậm.
Sạch sẽ chói mắt, thoảng qua như gió, một nụ cười khiến người thất thần.
Nguyệt Vũ từ túi áo lấy ra một cái khăn tay, tư thế ưu nhã lau khoé môi, bước qua đám hộ sĩ đờ đẫn, đến trước mặt Huyền Huyễn.
Nhẹ nhàng nâng cằm Huyền Huyễn, ôn nhu lau cánh môi.
Mọi người ngây ngốc bắt đầu lục tục hoàn hồn, thế nhưng chấn động sau một khắc khiến bọn họ lần thứ hai bị đánh choáng váng, hồn phách bay đi.
Nguyệt Vũ vươn tay tháo mắt kính Huyền Huyễn, quan sát một hồi, tiếu ý càng đậm.
Anh khép nửa mắt, nghiêm túc lại ôn nhu hôn lên đôi môi ấm áp của Huyền Huyễn.
Mắt Huyền Huyễn thoáng trợn to, giật mình quên chống cự.
Hôn xong, Nguyệt Vũ liếm môi, tựa hồ có chút ý do vị tẫn.
Huyền Huyễn vẫn duy trì bộ dáng trợn tròn.
Nguyệt Vũ cười cười, giúp Huyền Huyễn đeo kính, tay vuốt ve gương mặt Huyền Huyễn!
Anh nghiêng đầu sờ đầu nhỏ của sóc chuột, cười nói: “Tôi nghĩ vừa nãy nhóc này hiểu lầm ý tôi, đây mới là chân chính ý tôi muốn!”
“A!” Một tiếng thét chói tai tần suất cao, khẩn cấp lôi về hồn phách bay tới oa quốc của mọi người.
Huyền Diệu Khả ôm đầu kêu thảm thiết: “A, em là heo, ngốc! Cổ điển và hiện đại, ngây ngô và thành thục, nhu hoà giữa quyến rũ và thanh thuần, cỡ nào duy mỹ, mà em, mà em không chụp được, thất sách, Thần a, quay ngược thời gian đi!”
Huyền Huyễn phục hồi tinh thần đầu đầy hắc tuyến, đôi khi tư tưởng của em gái cậu thật không biết là màu gì.
Tiêu Xuân Thu và Tiêu Xuân Hạ hai mặt nhìn nhau, Tiêu Xuân Thu nuốt nước bọt, muốn mở miệng, thế nhưng nhìn gương mặt như thiên niên hàn băng của Huyền Huyễn, thực sự không can đảm.
Áp suất thấp quanh thân Huyền Huyễn chấn nhiếp mọi người không dám lên tiếng, cả Huyền Diệu Khả cũng tiêu âm.
Huyền Huyễn nhìn thoáng Nguyệt Vũ tiếu ý dịu dàng và sóc chuột trên vai anh, xoay người bước đi.
“Đợi đã!”
Nguyệt Vũ định đuổi theo.
Huyền Huyễn không dừng lại, bước nhanh ra ngoài, không chút để ý tiếng kêu hoảng sợ phía sau.
“A! Nguyệt bác sĩ, tóc anh cháy!”
“A! Nguyệt bác sĩ, áo bác sĩ của anh cũng cháy!”
“Chi!”
“Nhanh cứu hoả!”
“Ha ha!”
.........
Đám hộ sĩ kêu sợ hãi, Huyền Diệu Khả cười to, sóc chuột rên thảm, hỗn hợp một chỗ, êm tai tuyệt vời.
Tiêu Xuân Thu và Tiêu Xuân Hạ mục trừng khẩu ngốc, nhìn đám hộ sĩ loạn thành một đoàn.
Một giọt mồ hôi chảy xuống trán, Tiêu Xuân Thu thì thào hỏi: “Anh, nếu vừa nãy em cười, anh nói em sẽ bị đốt như Nguyệt Vũ không?”
Tiêu Xuân Hạ hơn nửa ngày mới đáp: “Hẳn không thể nào? Cũng không phải em khinh bạc Huyền Huyễn.”
“Thế nhưng, em quen Huyền Huyễn lâu như vậy, lần đầu thấy cậu ấy tức giận, cậu ấy vừa nãy lạnh như muốn giết người!” Tiêu Xuân Thu thầm sợ hãi nói.
Tiêu Xuân Hạ vô thức gật đầu.
“Bất quá, anh, em vẫn cho ánh mắt anh là hoạ thuỷ, hôm nay mới biết thì ra có người còn hoạ thuỷ hơn anh, trách không được Huyền Huyễn luôn đeo kính.” Tiêu Xuân Thu có chút si mê nói.
“Đúng vậy, anh cũng nghĩ vậy.”
Tiêu Xuân Thu bỗng nhớ tới một việc, run lên nói: “Anh, anh, không tốt, là em gọi Huyền Huyễn tới bệnh viện, nếu em không gọi cậu ấy, cậu ấy sẽ không... Anh, Huyền Huyễn có tìm em tính sổ không?”
“Ách. Anh nghĩ gần nhất em không nên quấy rầy Huyền Huyễn.”
...
Nguyệt Vũ cầm mái tóc dài bị đốt phân nửa còn tỏa mùi khét tới trước mặt nhìn, lại ngắm áo bác sĩ không thấy phân nửa, thở dài.
Sóc chuột trên vai anh có chút ngây dại ôm cái đuôi xù không còn sợi lông hai mắt đẫm lệ rên rỉ.
“Ai, xem đi, ai bảo mày háo sắc, háo sắc là rơi vào kết cục như vậy.” Nguyệt Vũ dùng ngữ khí giáo huấn nói với sóc chuột.
“Chi!” Sóc chuột đặc biệt uỷ khuất.
“Tao còn thảm hơn mày, hai ta đều bị cạo trọc!”
“Chi!”