Huyền Huyễn dọn chén đũa đi rửa, Nguyệt Vũ vẫn ngồi cười ngây ngô, Huyền Diệu Khả từ lâu nhìn không được về phòng.
Sóc chuột cũng không chịu nổi chủ nhân, nhảy lên sô pha xem TV.
Huyền Huyễn đẩy Nguyệt Vũ, “Uy, anh còn không về nhà thu dọn!”
Nguyệt Vũ rốt cuộc phục hồi tinh thần, “Không vội không vội, cùng lắm thì đêm nay ngủ chỗ cậu.”
“Một nghìn nguyên một đêm.”
“Được!”
Huyền Huyễn nhụt chí, cậu đã quên, loại người có thể ra giá trên trời mua một căn nhà là người giàu có, hơn nữa còn là loại cực giàu!
“Tiểu Nguyệt.” Nguyệt Vũ nhịn không được nở nụ cười, “Tôi nghĩ tôi như gọi mình. Cậu thế nào có nhũ danh như vậy?”
“Mẹ đặt.” Huyền Huyễn trả lời ngắn gọn.
“Mẹ cậu vì sao lại lấy chữ Nguyệt?”
“Chữ huyễn ý quang minh chiếu diệu, có thể coi như nhật, nhũ danh đặt nguyệt, vừa vặn nhật nguyệt đều có.”
“Nhật nguyệt cũng là một đôi!”
Huyền Huyễn liếc Nguyệt Vũ, “Đã khuya, nhanh về thu dọn rồi ngủ.”
“Trong nhà thất loạn bát tao, tôi nhìn đã đau đầu, vẫn là ngủ chỗ cậu một đêm đi.” Nguyệt Vũ vẻ mặt đau khổ nói.
“Tuỳ anh.”
Huyền Huyễn đứng dậy dự định đi tắm rồi ngủ.
“Tiểu Nguyệt!”
Nguyệt Vũ gọi lại Huyền Huyễn.
Huyền Huyễn quay đầu.
“Cậu hôm nay vì sao đột nhiên hôn tôi?”
Đôi mắt đen của Nguyệt Vũ rất sáng, khiến Huyền Huyễn nhìn không khỏi nóng mặt.
“Muốn hôn thì hôn, không nên hỏi vì sao? Vậy anh ngày đó vì sao hôn tôi?”
“Không biết, ngày đó tôi vừa thấy ánh mắt của cậu đã si mê, rất muốn hôn cậu, cho nên hôn.”
“Anh luôn tuỳ tiện hôn người?” Huyền Huyễn có chút lưu ý vấn đề này.
“Tôi chỉ hôn cậu!”
Huyền Huyễn nhìn đôi mắt nghiêm túc của Nguyệt Vũ, phun ra một câu: “Nói dối, hôm qua tôi thấy anh hôn sóc chuột!”
Nguyệt Vũ nhìn cửa phòng đóng chặt, cùng sóc chuột mắt to nhìn mắt nhỏ.
“Tiểu Hoa, cậu ấy hình như ăn dấm của mày, hắc hắc!”
“Chi!”
...
“Anh đi làm đi, em một mình ở nhà nghỉ ngơi là được.”
Lâm Linh nói với Chung Tân lo lắng cho mình.
“Thế nhưng——”
“Không đi làm sẽ không có tiền, lẽ nào anh không muốn kiếm tiền cưới em?” Lâm Linh chớp đôi mắt có chút nghịch ngợm nói.
Chung Tân nở nụ cười, cúi người hôn trán cô, “Làm sao sẽ? Anh luôn muốn cưới em!”
“Nhanh đi làm đi, bằng không sẽ muộn.”
“Vậy em phải chiếu cố mình, có việc điện thoại tìm anh.”
“Đã biết.”
...
Lâm Linh nằm trên giường, nghe Chung Tân đóng cửa rời đi.
Lại nằm một hồi, Lâm Linh rời giường, tới nhà bếp tìm một con dao sắc bén.
Mặt dao băng lãnh sắc bén, ánh ra gương mặt âm trầm của Lâm Linh.
Trong phòng tắm, tia sáng ảm đạm, lương ý trận trận.
Lâm Linh cầm dao, ánh mắt như điện tìm tòi ở phòng tắm.
“Tôi biết cô ở đây, cô đi ra cho tôi!” Lâm Linh phẫn nộ thét, “Nghĩ không ra cô sẽ xuất hiện, nếu xuất hiện, vậy không cần tránh! Đi ra!”
Lâm Linh liên tiếp thét mười tiếng “Đi ra!”, nữ quỷ trong góc si si ngốc ngốc, tựa hồ không nghe tiếng mắng của Lâm Linh.
Lâm Linh cầm dao dọc theo bức tường phòng tắm thấp, giữa, cao vẽ ba vòng.
Nữ quỷ trong kết giới chuyển động đôi ngươi đờ đẫn, ngây ngốc nhìn Lâm Linh.
Không tìm được người mình muốn tìm, Lâm Linh có chút táo bạo.
Lẽ nào thực sự bị đôi anh em hôm qua thu? Lâm Linh suy đoán.
Lâm Linh xoay người về phòng thay quần áo ra ngoài.
Cô lo lắng, cô phải đi xác nhận một việc.
Khuôn thuỷ tinh đặt ở đầu giường dưới ánh mặt trời buổi sáng chiếu rọi, ánh quang mang thê lương, cái chân thật dài của con nhện trông rất sống động giữa khuôn bỗng nhiên co giật.