Chung Tân buông điện thoại, lo lắng nặng nề.
Tiểu Linh thế nào không nghe điện thoại? Chẳng lẽ không ở nhà?
Cô ấy còn bệnh, hẳn không ra ngoài, đại khái xuống lầu mua gì, thế nhưng điện thoại di động cũng không nghe, có lẽ không mang?
Chung Tân tự nhủ.
Thấp thỏm một giờ, Chung Tân lần thứ hai gọi điện thoại.
Điện thoại vẫn không ai nghe, điện thoại di động cũng không có.
Chung Tân không yên lòng, dự định xin nghỉ về xem.
Anh lo lắng Lâm Linh có phải xảy ra chuyện gì.
Bầu trời mây đen rậm rạp, mới buổi chiều hai giờ, sắc trời đã âm trầm như đêm tối.
Mưa to từ trên trút xuống, trên đường đầy nước.
Chung Tân gọi một chiếc xe, đội mưa vào xe nói địa chỉ với tài xế, xuyên qua cửa sổ nhìn thế giới mù mịt bên ngoài.
Trên đường hầu như không ai đi lại, xe cũng không nhiều, trong những cửa tiệm hai bên đường người bán háng buồn chán ngồi đờ nhìn mưa, tốp năm tốp ba người đi đường đụt mưa đứng trước bồi hồi.
Chung Tân lấy điện thoại gọi lại, điện thoại đầu kia truyền đến tiếng đô đô chậm rì rì, nhưng không ai nghe.
Chung Tân càng lo lắng, thời tiết như vậy Tiểu Linh hẳn không ra ngoài, thế nhưng vì sao không nghe điện thoại, sẽ không xảy ra chuyện gì đi?
Trong lo lắng bất an của Chung Tân, xe rốt cuộc tới.
Chung Tân thanh toán tiền, mở dù nhanh bước vào nhà trọ.
Anh lau nước mưa trên mặt, lắc lắc nước trên dù, ấn thang máy.
Vừa chờ thang máy, Chung Tân ánh mắt theo thói quen nhìn quanh.
“Mạc tiểu thư?”
Chỗ cầu thang ngồi một cô gái quần áo đơn bạc ôm cánh tay.
Chung Tân nhận ra đó là cô gái ngày đó vào thẩm mỹ viện làm giải phẫu laser triệt lông, vì làm là laser triệt lông toàn thân, hơn nữa bề ngoài mỹ lệ, bộ lông quái dị tuyết trắng, Chung Tân sau khi giải phẫu cố ý xem qua tư liệu, biết cô gọi Mạc Mỹ Mỹ.
“Mạc tiểu thư? Cô cũng ở đây?” Thang máy tới, Chung Tân do dự một chút, đi về phía Mạc Mỹ Mỹ.
Mạc Mỹ Mỹ ngẩng đầu từ đôi gối, đôi ngươi sáng sủa yếu ớt nhìn Chung Tân.
Ánh mắt như vậy, cả người ướt đẫm hơi lộ cảnh xuân, khiến Chung Tân nhìn tim đập mạnh.
Anh không tự nhiên chuyển mắt, hỏi lại một câu: “Mạc tiểu thư cũng ở đây?”
Mạc Mỹ Mỹ lắc đầu, “Tôi chỉ đụt mưa.”
Nhìn Mạc Mỹ Mỹ mái tóc còn nhỏ từng giọt nước, Chung Tân ma xui quỷ khiến hỏi một câu: “Nhà tôi ở lầu sáu, cô muốn lên thay quần áo không?”
Lời ra khỏi miệng, Chung Tân đã hối hận.
Mình sắp kết hôn với Lâm Linh, lại dẫn một cô gái về, sợ sẽ gây hiểu lầm, nhưng ngẫm lại, mình chỉ dẫn cô ấy về thay quần áo, không tính làm chuyện xin lỗi Lâm Linh, nghĩ vậy, Chung Tân thản nhiên.
Mạc Mỹ Mỹ nhìn Chung Tân hồi lâu, khiến tim Chung Tân bắt đầu đập nhanh, nhẹ nhàng gật đầu, “Cảm ơn!”
...
Trong phòng khách không có bóng Lâm Linh, Chung Tân nói với Mạc Mỹ Mỹ: “Cô trước ngồi, tôi vào tìm bộ đồ của bạn gái tôi cho cô.”
Chung Tân tìm một lần phòng ngủ và phòng tắm, không thấy Lâm Linh, anh thở dài, thế nhưng song song không khỏi lo lắng, Lâm Linh rốt cuộc đi đâu?
Chung Tân vào phòng ngủ tìm quần áo, vừa quay đầu, thấy Mạc Mỹ Mỹ phía sau, anh nhất thời hoảng sợ.
“Thật ngại, doạ đến anh, tôi thấy anh đi lâu vậy chưa ra, cho nên...”
“Không sao.” Chung Tân đưa đồ cho Mạc Mỹ Mỹ, nói: “Nhanh thay đi.”
Mạc Mỹ Mỹ tiếp nhận, nhưng không làm gì, ánh mắt rơi vào khuôn thuỷ tinh để ở đầu giường.
“Con nhện này thật đẹp!” Mạc Mỹ Mỹ thấp giọng khen.
Chung Tân cười cười, “Các cô bé đều không sợ nhện sao? Thế nào cô và bạn gái tôi giống nhau như vậy?”
Mạc Mỹ Mỹ nở nụ cười, ánh mắt ngưng tụ trên con nhện trắng giữa khuôn thuỷ tinh.
Không biết có phải Chung Tân lỗi giác không, anh nghĩ nụ cười của Mạc Mỹ Mỹ có chút thê diễm.
“Loại vật nhỏ này, tri ân đồ báo, thế nào khiến người sợ?” Mạc Mỹ Mỹ lẩm bẩm.
Con nhện cũng biết tri ân đồ báo? Các cô bé là thích huyễn tưởng. Chung Tân nghĩ thầm.
Mạc Mỹ Mỹ liếc Chung Tân không cho là đúng, khoé miệng lộ tia cười nhạt.
Mạc Mỹ Mỹ vào phòng tắm thay đồ, Chung Tân lại tìm một lần phòng ngủ và phòng khách, không tìm được điện thoại di động của Lâm Linh, xem ra Lâm Linh cầm điện thoại di động ra ngoài.
Chung Tân vừa định gọi điện thoại, lúc này, truyền đến tiếng cửa chuyển động, Lâm Linh toàn thân ướt đẫm sắc mặt tái nhợt đi tới.
...
ѫR