Chung Tân vội lấy khăn thay Lâm Linh lau đi nước mưa trên mặt.
“Bệnh em chưa khỏi, chạy ra ngoài làm gì?” Chung Tân hơi tránh cứ nói.
Lâm Linh có chút hoảng hốt nhìn Chung Tân, miễn cưỡng nói: “Em nghĩ buồn, định ra ngoài một chút. Anh thế nào về?”
“Anh gọi điện thoại trong nhà và điện thoại di động không ai nghe, anh sợ em có chuyện, cho nên xin nghỉ.”
“Đúng rồi, anh vừa nãy gặp một vị khách dưới lầu, cô ấy toàn thân ướt đẫm, cho nên dẫn cô ấy về thay đồ.”
Lâm Linh khẽ ừ một tiếng, tránh khỏi Chung Tân vào phòng ngủ thay đồ.
Chung Tân đột nhiên nghĩ, lúc anh vào phòng tắm lấy khăn, thế nào không thấy Mạc Mỹ Mỹ? Cô ấy không phải thay đồ ở phòng tắm sao? Khi cô ấy vào phòng tắm, cửa là mở, cho nên trực tiếp vào, thế nhưng sau khi Mạc Mỹ Mỹ vào, không thấy đi ra?...
Chung Tân nghĩ lạnh gáy.
Đột nhiên, phòng ngủ truyền đến tiếng thét chói tai kinh khủng của Lâm Linh.
Chung Tân tâm kinh đảm chiến, vội chạy vào phòng ngủ.
Chung Tân chưa từng biết bạn gái dịu dàng của mình có khí lực lớn vậy, Lâm Linh một tay nắm vạt áo Chung Tân, thần tình trên mặt doạ người.
“Anh cầm con nhện kia đi đâu?!”
Chung Tân giật mình.
“Mau trả lời em!”
“Cái, cái gì con nhện?”
Lâm Linh hừ lạnh: “Anh đừng giả ngu với em? Con nhện trắng ở đầu giường!”
“Không phải vẫn đặt ở đó sao?”
Chung Tân vừa nói, vừa quay đầu, vị trí đầu giường trống không, khuôn thuỷ tinh đã biến mất.
Chung Tân có chút hồ đồ, “Anh vừa nãy còn thấy đặt ở chỗ cũ?”
“Vừa nãy? Vừa nãy là lúc nào?”
“Khi anh dẫn Mạc Mỹ Mỹ vào thay đồ.”
“Mạc Mỹ Mỹ đâu?!”
Tiếng kêu bén nhọn của Lâm Linh hầu như đâm thủng màng tai Chung Tân.
“Vào phòng tắm thay đồ.”
Lâm Linh đẩy Chung Tân ra, lao khỏi phòng ngủ.
Chung Tân ngồi bệt dưới đất, tim đập như sấm, anh lau mồ hôi trên trán, người vừa nãy thật là Lâm Linh?
Lâm Linh dùng sức đẩy cánh cửa phòng tắm.
Cánh cửa đập vào tường, phát ra tiếng nổ.
Trong phòng tắm không người, Lâm Linh gương mặt âm tình bất định.
Dò xét phòng tắm một hồi, Lâm Linh xoay người ra ngoài.
Cô về phòng ngủ từ dưới giường lấy ra một cái vali gỗ màu đen, cầm vài thứ, lại xoay người rời đi, thuỷ chung, đối Chung Tân ngồi dưới đất làm như không thấy.
“Tiểu Linh, em muốn đi đâu?” Chung Tân đuổi theo.
Lâm Linh thậm chí không quay đầu, mở cửa chính rời đi.
Cửa ở đó đẩy ra đẩy vào theo từng biên độ, Chung Tân gương mặt mờ mịt, ngốc lăng.
Người này thật là Lâm Linh anh quen hai năm? Vì sao xa lạ như vậy? Phảng phất hoàn toàn thay đổi.
Con nhện kỳ quái kia rốt cuộc có tầm quan trọng gì? Mạc Mỹ Mỹ thế nào đột nhiên biến mất?
.........
Rất nhiều nghi vấn, quỷ dị mà không có đáp án.
...
Khi ba người Huyền Huyễn đội mưa tới, thấy là cửa chính đang mở, Chung Tân như bức tượng đứng giữa phòng khách.
“Người này là ai?” Tiêu Xuân Thu nhỏ giọng hỏi.
“Người có liên quan đến con nhện.”
Nghe vậy, Tiêu Xuân Thu phạm bệnh nghề nghiệp, lập tức từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên quan sát Chung Tân.
“Chung tiên sinh.”
Chung Tân phục hồi tinh thần, thấy Huyền Huyễn thoáng kinh ngạc, “Huyền tiên sinh?”
“Ở đây tựa hồ xảy ra chuyện gì? Có trộm vào nhà?” Tiêu Xuân Thu hỏi.
“Vị này là?”
“Anh ta là bạn tôi, gọi Tiêu Xuân Thu.”
Chung Tân hồ nghi nhìn ba người, “Huyền tiên sinh có chuyện tìm tôi?”
Huyền Huyễn suy nghĩ một chút, vào thẳng vấn đề nói: “Là vậy, tôi lần trước ở chỗ anh thấy một con nhện trắng, tôi nghĩ con nhện đó có vấn đề, cho nên muốn phiền Chung tiên sinh để tôi nhìn lại nó, không biết được không?”
Lại là con nhện đó?
Chung Tân nghĩ tới sau khi con nhện biến mất, Lâm Linh thất thường, kể cả việc Mạc Mỹ Mỹ và con nhện không thấy, giờ Huyền Huyễn càng tìm nó, con nhện đó rốt cuộc là thứ quý hiếm gì? Vì sao bọn họ coi trọng như vậy?
Chung Tân ngẩng đầu, lấy lại bình tĩnh, “Rất xin lỗi, con nhện đó biến mất.”