Huyền Huyễn nhìn sợi tơ trắng trên tay trầm tư, cúi đầu, cậu thấy vali màu đen Lâm Linh lôi ra để trên đất.
“Đây là?” Thấy thứ bên trong, Huyền Huyễn ngạc nhiên.
Tiêu Xuân Thu khom lưng đảo vài thứ trong vali, những cây đinh dài sắc bén, chuỷ thủ ánh xanh, còn có một người rơm đâm mấy cây đinh đỏ.
“Đây là của Tiểu Linh, hôm nay cô ấy lôi vali dưới giường ra, tôi mới biết có một vali như vậy, đây là gì?”
Huyền Huyễn không trả lời, từ tay Tiêu Xuân Thu cầm qua người rơm, xoay người ra khỏi phòng ngủ.
Ba người Tiêu Xuân Thu hai mặt nhìn nhau, hoang mang không ngớt.
Huyền Huyễn đứng ở phòng tắm, bốn phía nhìn một chút, quả nhiên, nữ quỷ kia không còn.
Cậu cúi đầu nhìn người rơm trong tay, trách không được nữ quỷ kia si si ngốc ngốc, thì ra hồn phách bị người giam giữ.
Người rơm này hiển nhiên là Lâm Linh làm, thế nhưng, Lâm Linh tựa hồ không biết tồn tại của nữ quỷ, đây có chút kỳ quái.
Huyền Huyễn suy nghĩ một chút, về phòng ngủ, cầm cây đinh dài trong vali nhìn.
“Có thể nói cho tôi biết, đồ chơi này là gì không?” Tiêu Xuân Thu nhịn không được hỏi.
Huyền Huyễn nhìn Tiêu Xuân Thu một cái, bình thản nói: “Thất đường đinh, một thứ khiến anh vĩnh bất siêu sinh.”
Tiêu Xuân Thu và Đường Vân không khỏi lạnh run.
Chung Tân mặt mũi trắng bệch.
Huyền Huyễn trầm tư một hồi, từ ba lô tuỳ thân lấy ra một phù giấy, đốt.
Một con cò lửa phá cửa sổ bay ra, chấn sí cao phi.
Huyền Huyễn theo cò lửa nhảy xuống từ cửa sổ.
Tiêu Xuân Thu giật mình hai cái, không chút nghĩ ngợi, nhảy theo.
Đường Vân giật mình, trong đầu bỗng nhiên hiện lên gương mặt lạnh lùng của Thượng Quan Hiên, cậu đi theo tên ngu ngốc kia, nếu cậu ta xảy ra chuyện gì, hừ!
Đường Vân cũng giật mình, lập tức thanh tỉnh.
“Tiêu tổ trưởng, anh đợi đã!”
Đường Vân bám lấy khung cửa sổ, không chút do dự nhảy.
Chung Tân chân mềm nhũn, té trên đất.
Mình nhất định hoa mắt, nhất định!
Nước mưa bắn vào từ cửa sổ, nhắc nhở Chung Tân đây không phải giấc mộng.
Chung Tân lau mồ hôi, trong tay bỗng nhiên sờ phải thứ gì, cầm nhìn, là một cây đinh dài.
Thất đường đinh, một thứ khiến anh vĩnh bất siêu sinh.
Bất kỳ nhiên nhớ tới lời Huyền Huyễn, Chung Tân vội quăng cây đinh, đứng lên, lảo đảo ra khỏi phòng ngủ.
...
Mưa rơi ngày một lớn, giọt nước tẩm ướt lưng.
Lâm Linh nhìn cửa tiệm giữa hôn ám lộ ra ngọn đèn, trên mặt hờ hững, không biết nghĩ gì.
Cô từng bước đi tới.
Ánh đèn đỏ trắng lam trước tiệm uốn tóc vì mưa to cọ rửa, vốn đầy bụi có vẻ rất mới.
Nước không ngừng nhỏ xuống theo tóc, Lâm Linh nhìn ngọn đèn chuyển động của tiệm uốn tóc, một chớp mắt thất thần.
Năm ấy, cô và cô ấy kinh doanh tiệm uốn tóc, đổ vào toàn bộ để dành, mộng tưởng sau khi kinh doanh lên quỹ đạo, có thể không cần vất vả, có thể qua ngày an nhàn, thế nhưng cô ấy phải bội cô, cầm chỗ tiền cô khổ cực tích góp nuôi tình nhân, nuôi một bầy nhện ghê tởm.
Tay nghề cô ấy rất tốt, rất nhiều khách vì tay nghề cô ấy mà tới, cô tuy không vui, thế nhưng không thể không tha thứ, tha thứ cô ấy hoa tâm, tha thứ nhện của cô ấy, thậm chí tha thứ cô ấy và tình nhân ở phòng của hai người, vì cô cần cô ấy. Thế nhưng——
Vừa nghĩ tới đám nhện như bàn tay đàn ông sờ lên người cô, tuy qua hơn hai năm, Lâm Linh vẫn ghê tởm, cô cắn chặt răng, lợi đều chảy máu.
Không thể tha thứ, cô muốn cô ấy và đám nhện ghê tởm, còn có đám đàn ông xấu xí kia xuống địa ngục, vĩnh bất siêu sinh!