Huyền Hệ Liệt

Chương 72: Chương 72




“Hoan nghênh quang lâm!”

Huyền Huyễn và Tiêu Xuân Thu một bước vừa vào, một người đàn ông lập tức nghênh tiếp.

Tiêu Xuân Thu đánh giá người đàn ông một thân khí tức nho nhã nụ cười đầy mặt trước mắt, chưa kịp mở miệng, anh ta đã giành trước: “Tiệm tôi chỉ bán nữ trang, hai vị có phải——”

Huyền Huyễn nói: “Em gái tôi nhìn trúng một bộ ở đây, vì chân bị thương, không tiện đi lại, em ấy lại rất thích nó, thế nhưng lần trước thiếu tiền, cho nên hôm nay nhất định bắt tôi đi mua.”

La Y cười gật đầu, “Thì ra là thế, không biết cô ấy nhìn trúng bộ nào?”

Huyền Huyễn nhìn thoáng cửa tiệm đầy ma-nơ-canh, “Chỗ của anh ma-nơ-canh nhiều lắm, có chút hoa mắt, tôi có thể chậm rãi tìm không?”

“Đương nhiên có thể, hai vị tự tiện.”

“Anh là chủ tiệm La Y?”

La Y quay đầu, “Không sai, tiên sinh——”

“Em gái tôi nói anh khí chất nho nhã rất dễ nhận ra, quả thế.” Huyền Huyễn cười nói.

La Y ngẩn ra, cười nói: “Cảm ơn lời khen của cô ấy.”

Nhìn La Y bắt chuyện khách khác, Tiêu Xuân Thu tiến tới bên tai Huyền Huyễn nhỏ giọng nói: “Nhìn không ra cậu rất biết nói dối.”

“Đây không gọi nói dối, gọi linh hoạt ứng biến.”

Tiêu Xuân Thu cười cười, không nhắc lại.

“Không thể không nói, tiệm này đích xác rất đặc sắc.” Tiêu Xuân Thu vừa lướt qua ma-nơ-canh đứng cạnh, vừa nói, “Phái đẹp tới đây khẳng định điên cuồng tiêu tiền.”

Huyền Huyễn không nói.

Tiêu Xuân Thu nói tiếp: “Những ma-nơ-canh này làm rất thật, hơn nữa mỗi con khác nhau, thật ý tứ.”

Nhất thời hiếu kỳ, Tiêu Xuân Thu vươn tay chạm vào một ma-nơ-canh mặc đồ công chúa Âu Châu thời Trung cổ.

“Di? Cảm xúc không giống plastic, Huyền Huyễn, cậu sờ, đây là chất liệu gì?”

Gọi vài tiếng, không nghe Huyền Huyễn trả lời, Tiêu Xuân Thu nghĩ kỳ quái, nhìn lại, phát hiện Huyền Huyễn đang nhìn một ma-nơ-canh phía xa trầm mặc không nói.

Đi theo ánh mắt, Tiêu Xuân Thu suýt kêu lên.

Đó là một cô gái mặc kỳ trang đời Thanh, chân mang hoa bàn hài, xảo tiếu thiến hề, cô gái này Tiêu Xuân Thu từng gặp, là Trương Tiệp.

Huyền Huyễn định bước tới, La Y bỗng nhiên xuất hiện.

“Em gái cậu nhìn trúng bộ kỳ trang này?”

Huyền Huyễn nhìn La Y, “Em gái tôi muốn tham gia hoạt động cosplay, định giả thành cách cách đời Thanh.”

“Vì một hoạt động mà mua kỳ trang, tựa hồ không thoả đáng, còn không bằng thuê.” La Y cười nói.

“Không cách nào, em gái tôi đặc biệt xoi mói, không thích mặc quần áo người khác đã mặc. Bộ này bao nhiêu tiền?”

“Bộ này là bản mẫu, nếu cậu muốn mua, phải nửa tháng mới được, kỳ trang có rất nhiều chỗ thêu.”

“Anh tự làm?”

“Đó là đương nhiên, mỗi bộ ở đây đều do tôi tự làm.” La Y tự hào nói.

“Thời gian không thành vấn đề, cosplay một tháng sau mới bắt đầu. Đúng rồi, tôi tựa hồ thấy ma-nơ-canh này ở đâu, trong ấn tượng hình như ở một studio, cô gái này là nhân viên công tác chỗ đó, ma-nơ-canh của anh làm rất thật, hầu như giống cô ấy như đúc.” Huyền Huyễn dùng ngữ khí khen ngợi nói.

“Cậu cũng biết Trương Tiệp?” La Y kinh ngạc.

“Tôi không biết tên cô ấy, lần đó tôi giúp em gái đi lấy ảnh chụp, gặp cô ấy một lần.”

“Trương Tiệp mua một bộ kỳ trang ở chỗ tôi, cô ấy rất thích hợp mặc kỳ trang, cho nên tôi hỏi chụp một bức ảnh nghệ thuật, nhờ người ấn nó làm tượng sáp.”

“Đây là tượng sáp?” Tiêu Xuân Thu nhịn không được vươn tay chạm vào ma-nơ-canh bên cạnh.

Trong mắt La Y hiện một tia không hài lòng, “Tiên sinh, tượng sáp ở đây không thể chạm vào.”

Tiêu Xuân Thu giả vờ vô tri, “Vì sao không thể?”

“Làm một tượng sáp như vậy rất đắt tiền, cho nên phải cẩn thận bảo dưỡng.”

“Xin lỗi, tôi không biết.”

La Y quay đầu hỏi Huyền Huyễn: “Tiên sinh là xác định làm một bộ kỳ trang?”

Huyền Huyễn gật đầu.

“Mời hai mươi ngày sau tới lấy.”

“Cần đặt cọc sao?”

“Không cần, lúc đó cậu thoả mãn trả tiền cũng không muộn.”

Huyền Huyễn cười cười, “Hiện rất ít người làm ăn như anh.”

La Y cũng cười, “Tuy vậy có phiêu lưu lỗ vốn, bất quá tôi tin tay nghề của mình.”

“Anh rất tự tin.”

“Đó là đương nhiên. Người không tự tin không được.” La Y tràn đầy cảm xúc nói một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.