Tiêu Xuân Thu căng thẳng thân thể, đại khí không dám suyễn.
Như mầm móng nẩy mầm chui lên từ đất, vết rách khoé mắt chậm rãi mở rộng, một đầu bướm nhỏ chừng lóng tay bay khỏi hốc mắt.
Bướm màu đen, trên cánh có tí màu xanh, phảng phất như mắt.
Bướm vòng quanh hốc mắt một hồi, giương cánh bay đi.
Tiêu Xuân Thu nửa ngày hồi phục tinh thần, lòng bàn tay không khỏi dính mồ hôi.
Anh nuốt nước miếng, “Đó, đó là gì?”
“Thi nga.”
“Thi nga? Chưa từng nghe?”
Huyền Huyễn bỗng nhiên cười, “Anh tự nhiên chưa từng nghe, thi nga rất đoản mệnh, từ lúc ấp trứng đến lúc chết, chỉ có nửa giờ. Loại bướm này sống trong cơ thể người hoặc động vật, chúng quá mức nhỏ yếu, căn bản không thể phá da hoặc biểu bì, cho nên nói, thi nga không có cơ hội ấp trứng, chỉ có thể lấy hình thái kén trùng ký sinh trong cơ thể, hấp thu chất dinh dưỡng ký chủ mà sống.”
“Vậy tứ chi thi thể này đều bị thi nga ăn?”
“Nhộng trùng trong kén là hấp huyết, không ăn cơ thể.”
“Vậy tứ chi những người này đâu?”
“Không biết.”
Tiêu Xuân Thu trừng mắt, “Không biết.”
Huyền Huyễn hoài nghi liếc nhìn Tiêu Xuân Thu, “Tôi không phải không gì không biết.”
“Tôi nghĩ cậu phải.”
“Đáng tiếc tôi không phải, khiến anh thất vọng.”
Tiêu Xuân Thu phiền não gãi đầu, “Vậy kế tiếp nên làm gì?”
“Trong rượu có trứng thi nga, những người này uống rượu, thi nga cấp tốc sinh sôi nẩy nở, một ngày nồng độ thi nga trong huyết quản quá độ, tử kỳ sẽ tới, cho nên điểm xuất phát của rượu là hướng anh phải điều tra.”
“Sau khi tra được những người này mua rượu ở cùng cửa tiệm, tôi đã tìm người tra điểm xuất phát, thế nhưng chưa có tin tức.”
Huyền Huyễn thói quen nhíu mày, “Không có khả nghi?”
“Có, là những chai rượu này thời gian nhưỡng rất ngắn, thế nhưng khi ra như rượu độ tuổi mấy chục năm, vì thế tôi cố ý đi phường nhưỡng xem, không khác gì rượu nhưỡng bình thường, quá trình không chênh lệch, không biết có bí phương không, mới khiến rượu nhưỡng hương thuần như vậy.”
“Bánh từ trên trời rơi xuống là có, nhưng lớn đến có thể đập chết người là không khả năng, anh nên tốn tâm tư tra chủ tiệm.”
“Cậu đi cùng tôi, tôi đã đi ba lần, thế nhưng không nhìn ra có quỷ gì.”
“Hôm qua tôi đã mua một chai rượu Phần Sơn Tây, một nghìn nguyên.” Huyền Huyễn đột nhiên nói.
Tiêu Xuân Thu giật mình, không rõ Huyền Huyễn vì sao nói lời này, một lát, anh hiểu được, cắn răng nói: “Tiền chai rượu tôi trả cho cậu!”
Huyền Huyễn thoả mãn nở nụ cười, “Cảm ơn!”
“Không —— khách —— khí!”
...
Phường rượu La thị vừa phát triển gần hai tháng, từ cửa tiệm nhỏ hơn mười mét vuông cạnh nhà bán tạp hoá ban đầu phát triển thành cửa tiệm lớn hơn mấy trăm mét vuông, còn mở một nhà chi nhánh ở đoạn đường phồn hoa nhất.
Những người quen biết ông chủ phường rượu La thị —— La Võng, khi nghe chuyện này, hầu như rớt cằm.
La Võng là tửu quỷ, ước nguyện ban đầu mở tiệm là vì mỗi ngày có rượu uống, cho dù là rượu thấp kém gã vẫn có thể uống đến tư vị không gì sánh được, phảng phất đó là rượu ngon tuyệt đỉnh.
Dùng lời vợ trước của La Võng nói, mùi rượu trên người La Võng cho dù tắm cả ngày hương huân cũng không tắm sạch.
Tiền của La Võng hầu như toàn bộ tiêu xài ở việc uống rượu, mỗi ngày chỉ biết ôm bình rượu không tha, vợ gã thực sự chịu không nổi, ly hôn tái giá với gã.
Khi Huyền Huyễn và Tiêu Xuân Thu tới, La Võng đang cẩn cẩn dực dực dùng một khối vải nhung đen che đậy vật gì.
La Võng vừa quay đầu thấy Tiêu Xuân Thu, lập tức vô thức dùng thân thể ngăn cản vật phía sau.