Huyền Hệ Liệt

Chương 87: Chương 87




“Tiểu Khả, hôm nay thấy người đàn bà Nguyệt Vũ nói không?”

Huyền Diệu Khả ghé lưng vào sô pha, cắn một miệng táo, “Không, buổi chiều em và Tiểu Hạ ở phòng làm việc chơi game.”

Huyền Huyễn sờ tóc em gái, “Em thực sự không lo?”

Huyền Diệu Khả híp mắt, “Có chút, cho nên ngày mai vẫn phải đi bệnh viện, xác định tính uy hiếp của đối thủ.”

“Cần anh đi theo sao?”

“Không cần, em không phải con nít.”

“Không phải con nít? Vậy sao hôm nay bắt anh đi theo?” Huyền Huyễn trêu tức nói.

Huyền Diệu Khả vươn tay ôm Huyền Huyễn, cười nhẹ: “Em là vì anh, anh bình thường không thích ra ngoài, chỉ biết trốn trong nhà, đã sắp nổi mốc, phải ra ngoài phơi nắng mới được, huống hồ, mỹ nhân như Nguyệt Vũ, rất nhiều người thích, anh phải xem kỹ, bằng không cẩn thận bị hồ ly tinh câu.”

Huyền Huyễn gõ đầu Huyền Diệu Khả, “Trong đầu toàn những thứ kỳ kỳ quái quái.”

“Anh, anh dám nói tuyệt không thích Nguyệt Vũ?”

“Bọn anh là bạn.”

“Lừa ai? Tiêu Xuân Thu cũng là bạn, thế nhưng anh rõ ràng tốt với Nguyệt Vũ hơn anh ta.”

“Có sao? Không thấy.”

“Tôi cũng không thấy.” Vừa tắm xong đi ra Nguyệt Vũ ghé vào vai Huyền Huyễn ai oán ngắt lời.

Huyền Huyễn đẩy đầu anh ra, “Tóc còn nhiễu nước, đừng làm ướt đồ tôi, lau khô hãy ra.”

“Úc.” Nguyệt Vũ ngoan ngoan đi tìm khăn mặt lau đầu.

“Tiểu Nguyệt, khăn tôi bình thường lau đâu? Thế nào không thấy?”

“Hôm qua giặt, tôi tìm cái mới cho anh.”

Huyền Diệu Khả nhìn Huyền Huyễn vào phòng ngủ, điểm điểm mũi sóc chuột, “Cả Tiểu Hoa đều biết Tiểu Huyễn đối Nguyệt Vũ không giống, đúng không?”

“Chi!”

“Tiểu Huyễn là ngu ngốc!”

“Chi!”

“Hì hì, Tiểu Hoa cũng là ngu ngốc!”

Sóc chuột một ngụm cắn táo trên tay Huyền Diệu Khả.

“A! Tao chưa ăn xong! Đồ vô lại!”

“Chi!”

...

“Tổ trưởng, Tiểu Khả thế nào không tới?”

Tiêu Xuân Thu chằm chằm Đường Vân bị mọi người đẩy lên, bí hiểm hỏi: “Các cậu rất muốn Tiểu Khả tới.”

Mọi người không ngừng gật đầu.

Khoa hình sự Tiểu Thường tới cửa nói: “Nữ cảnh cảnh cục chúng ta đều là oai qua liệt tảo, có tí dễ xem cũng là có chủ, khó được đoá hoa kiều diễm như Tiểu Khả mang cho mọi người chút màu sắc, tự nhiên hy vọng em ấy có thể thường tới.”

Mọi người lập tức phụ hoạ.

“Những ngày nặng nề của chúng ta rất không thú vị, bức thiết khát cầu sắc màu rực rỡ!”

“Thấy mỹ nhân, chúng ta tinh lực dư thừa, không thấy mỹ nhân, chúng ta không khí trầm lặng, tổ trưởng, vì hiệu suất công tác, anh dẫn Tiểu Khả tới cảnh cục đi!”

“Nếu không là bạn Tiểu Khả, không ngại em ấy và bạn đều tới, chúng tôi nhiệt liệt hoan nghênh!”

“Đúng vậy, đúng vậy!”

“Mọi người thường nói vật dĩ loại tụ, nhân dĩ quần phân, Tiểu Khả đẹp vậy, bạn em ấy nhất định là mỹ nhân, cho dù không phải tiểu thư khuê các, cũng là tiểu gia bích ngọc, tổ trưởng, vì hạnh phúc cả đời chúng tôi, anh giúp chúng tôi đi!”

“Đúng vậy, anh cùng sếp khanh khanh ta ta, chúng tôi nhìn trong lòng rất chua xót!”

.........

Tiêu Xuân Thu đen mặt, nghe một đám ăn no rững mỡ càng nói càng thái quá, cầm văn kiện thưởng cho mỗi người một cái tát, đánh mọi người chạy trối chết, gào khóc không thôi.

“Các cậu thật sự muốn Tiểu Khả tới?” Tiêu Xuân Thu âm trầm hỏi.

“Phải!” Tiếng trả lời vang dội chỉnh tề.

“Tốt! Phi thường tốt! Các cậu đừng hối hận!”

Nhìn Tiêu Xuân Thu có chút hả hê âm trầm cười, mọi người lạnh gáy.

Đường Vân nhỏ giọng nói: “Tổ trưởng cười thật quỷ dị! Lẽ nào anh ta biết chúng ta từng trắng trợn tuyên dương với khoa khác mờ ám giữa anh ta và sếp? Dự định thừa cơ hội này, để Tiểu Khả dẫn sửu nữ ô nhiễm mắt chúng ta?”

Tiểu Thường sờ cằm, vờ âm trầm nói: “Ừ, tuyệt đối có thể, tổ trưởng các anh phi thường lòng dạ hẹp hòi! Lúc đó mộng đẹp của các anh biến thành ác mộng, mỹ nữ không có, sửu nữ một đống, thậm chí còn không bằng oai qua liệt tảo cảnh cục...”

Mọi người bắt lấy Tiểu Thường hành hung, khu trục “ngoại tộc” ra lãnh thổ.

Thượng Quan Hiên mắt lạnh bàng quan nhìn bọn họ tranh cãi ầm ĩ, hừ lạnh, lũ cừu vô tri mời lang nữ chà đạp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.