May mắn là Trịnh Bân vẫn đến kịp trước khi bị trễ giờ. Cậu đưa quang não cá nhân cho giám thị, bỏ qua thái độ nhiệt tình quá mức của đối phương khi thấy cậu và ngồi vào vị trí chỉ định. Không biết có phải trùng hợp ngẫu nhiên hay không mà người ngồi đằng trước cậu là người của Ninh gia. Vị này tên là Ninh Viễn Đông, tuy chỉ là người thuộc bàng chi của Ninh gia nhưng vẫn luôn được người của dòng chính trọng dụng bởi năng lực thiết kế sư của mình. Tuy Ninh Viễn Đông không phải bẩm sinh thiên tài như Ninh Duật, nhưng đổi lại hắn trở thành cánh tay đắc lực nhất bên cạnh đối phương.
Đi theo Ninh Duật đã lâu nên Ninh Viễn Đông cũng rõ ràng ít nhiều về mối liên hệ rắc rối giữa cậu ta với Tần Liệt, Trịnh Hâm và Trịnh Thành Hi. Một lòng thờ chủ khiến Ninh Viễn Đông cũng vô cùng căm ghét khi nhìn thấy tình địch của Ninh thiếu. Đặc biệt là lúc nãy trước khi vào khu vực thi Ninh thiếu đã gọi riêng hắn ra một chỗ, mục đích là tìm cách khiến cho Trịnh Thành Hi không thể hoàn thành bài thi. Ninh Viễn Đông chẳng một lời thắc mắc liền đông ý. Hắn sớm đã không vừa mắt khi nhìn thấy tên phế vật kia dám chiếm hết mọi hào quang của tiểu thiếu gia. Tên nhóc đó cho rằng bản thân có thể nhờ lần thi tuyển này để xoay người sao? Ninh Viễn Đông hắn sẽ không để chuyện gì xảy ra, cho dù việc làm sắp tới của hắn đây nếu thất bại có thể sẽ mất cơ hội tiến vào Viện Quân Giáo Liên Bang.
Trịnh Bân không hề biết có người đang tính kế mình mà chú tâm bắt đầu suy tưởng lại hình ảnh của bản thiết kế của AJ4. Tiểu Bảo Bối từng dạy cho cậu cách sử dụng biển tinh thần để tái dựng lại hình ảnh, mà trùng hợp nó cũng là phương pháp tập luyện ban đầu cho Huyễn Hình Sư Tạo Hình.
Nếu chỉ đơn giản là tái dựng hình ảnh thì Trịnh Bân cũng không đến mức phải sử dụng đến biển tinh thần. Một thiết kế sư làm ra một bản thiết kế không phải chỉ vì giá trị tương lai của nó mà còn bởi tính khả thi. Viễn tưởng có đẹp đến mấy nhưng nếu chỉ gói gọn trong trí tưởng tượng thì có tác dụng gì. Một bản thiết kế được tạo nên bởi vô số thất bại, không ai có thể hoàn thành nó ngay lần đầu tiên, đến Trần Sương cũng không dám mạnh miệng mình có thể làm như vậy. Mà để kiểm tra tính khả thi của những bản thiết kế đó thì cần phải chế tạo nó thành vật thực tế, và phí tổn cho mỗi lần thất bại không phải thiết kế sư nào cũng gánh chịu được. Vì thế hội trưởng của hội sở thiết kế sư Trầm Luân đã nghĩ ra một phương pháp giúp thiết kế sư giảm bớt được phí tổn không cần thiết này.
Trầm hội trưởng phát hiện khi mình tái hiện bản thiết kế trong đầu thì có thể nắm giữ kết cấu và số liệu của vật phẩm cơ giới càng chi tiết hơn. Thêm một điều càng thú vị là ông thậm chí có thể thử chế tạo vật phẩm cơ giới đó trong chính biển tinh thần của mình. Từ các không ngừng chế tạo giả định này khiến ông giảm thiểu số lần thực tế gấp năm lần, hơn nữa thiết kế làm ra càng thêm hoàn mỹ vô khuyết.
Tiếc rằng để có thể làm được phương pháp này yêu cầu cấp bậc của thiết kế sư phải từ cao cấp trở lên, nhưng người bình thường trở thành thiết kế sư càng không thể sử dụng cách này. Nếu không phải Trịnh Bân có tinh thần lực đặc biệt và nó giúp ích cho thiên phú tạo hình của Huyễn Hình Sư thì Tiểu Bảo Bối đã chẳng dạy cậu phương pháp nguy hiểm này. Nó từng cảnh cáo với Trịnh Bân rằng đừng cố gắng thực nghiệm thiết kế trong biển tinh thần khi bản thân chưa nắm chắc, bởi đôi khi thực nghiệm thất bại sẽ làm tổn thương tinh thần lực cậu.
Cũng may là AJ4 là bản thiết kế hoàn chỉnh, Trịnh Bân không cần phải thực nghiệm giả định nữa, cậu chỉ cần phân tách từng bộ phận của thiết kế ra để bản thân có thể vẽ dễ dàng chi tiết, cũng là giúp cậu hiểu rõ hơn về thiết kế này.
Hình ảnh vẽ đến nước chảy mây trôi của Trịnh Bân liền thu vào mắt của Ninh Duật khi cậu phân tâm liếc qua từ đằng xa. Ngẫm thấy thời gian đã trôi qua hơn nửa, Ninh Duật cảm thấy kế hoạch của hắn cũng nên bắt đầu. Quả nhiên Ninh Viễn Đông đang ngồi đằng trước Trịnh Bân bỗng đột ngột đứng dậy, hai tay ôm bụng lảo đảo xoay người ngã nhào về phía Trịnh Bân. Trịnh Bân đang nhập tâm trong bản vẽ của mình nên không kịp phòng bị sự cố bất ngờ này, hậu quả là bản thiết kế cậu vẽ gần xong bị hỏng mất.
Chuyện này kinh động đến các thí sinh gần đó và giám thị trông thi. Vị giám thị cau mày đến nhấc người Ninh Viễn Đông dậy, đập vào mắt là gương mặt trắng bệch như tờ giấy của đối phương. Ông cũng không lập tức hỏi đối phương bị làm sao, mà quay ra nhìn bản thiết kế đã hỏng của Trịnh Bân.
Ông là Vân lão, một trong những giám khảo chấm thi cho cuộc sơ khảo lần này, cũng là thiết kế sư chuyên về lĩnh vực trí năng nhân tạo. Bởi vậy khi nhìn thấy bài thi của Trịnh Thành Hi, ông là người hưng phấn hơn so với bất kì ai khác. Đây cũng là lí do ông cố tình thay vị giám thị được chỉ định ban đầu để giám sát vòng kiểm tra thực hành này, nhân thể có thể quan sát xem thiếu niên khiến ông chú ý đến có thể vẽ ra loại thiết kế gì. Chỉ là không ngờ giữa chừng lại xuất hiện một người nhảy ra phá hỏng.
Tuy bản vẽ đã báo hỏng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến Vân lão nhìn ra được Trịnh Thành Hi đang thiết kế loại cơ giới gì. Ông thậm chí còn có một suy nghĩ lớn mật, nếu bài thi này của thiếu niên được hoàn thành, chỉ sợ sẽ gây ra chấn động toàn Từ Á tinh hệ, cũng là mở đường cho sự phát triển vượt bậc của cơ giới.
Vừa nghĩ đến đây thôi Vân lão liền trừng mắt nhìn Ninh Viễn Đông. Cũng tại tên nhãi ranh này, đừng cho là ông hoa mắt không nhìn ra hành động vô tình nhưng thật ra là cố ý của đối phương. Bất quản hắn có vấn đề gì hay không, nhưng cố tình làm ảnh hưởng đến bài thi của thí sinh khác, theo quy định của Viện Quân Giáo Liên Bang, người này không có khả năng nhập học nữa.
Vân lão cho người đến mang Ninh Viễn Đông đi, cũng trấn an những thí sinh khác tiếp tục làm bài, sau cùng định quay ra khuyên nhủ Trịnh Thành Hi không cần đau lòng nhưng không ngờ lại thấy cậu đã làm như không có chuyện gì xảy ra mà xóa bản vẽ hỏng đi và bắt đầu lại. Điều này khiến Vân lão kinh ngạc nhưng nhiều hơn là tán thưởng đối với thái độ gặp nguy không nản của Trịnh Bân. Chỉ là càng xem Vân lão càng thấy kinh hãi, tốc độ của thiếu niên khi vẽ càng lúc càng nhanh, đường nét chính xác không bởi tốc độ biến hóa mà lệch đi một li nào. Vân lão có ảo giác thông qua thiếu niên này nhìn thấy một người khác, mà vị đó hiện tại đang là thiết kế sư đỉnh cấp duy nhất của Từ Á tinh hệ - Trần Sương.
Viện Quân Giáo Liên Bang lần này nhặt được bảo rồi. Nếu có thể nhận cậu thành chân truyền đệ tử, lại dạy dỗ đúng cách, trong tương lai xuất hiện một Trần Sương thứ hai sẽ không còn là mơ ước nữa. Nhưng mà dù Trịnh Thành Hi có nhanh đến mấy cũng không thể trước khi hết giờ hoàn thành bài thi, mà bài thi chưa hoàn thành sẽ trực tiếp bị loại bỏ trước khi đưa cho giám khảo chấm điểm, tương đương với việc cậu sẽ không có điểm nào trong vòng thi này.
Tuy là nghĩ vậy nhưng Vân lão không nỡ đả kích tâm hăng hái của thiếu niên, sau khi nhìn cậu thêm một hồi liền thở dài rời đi. May mà vòng thi lí thuyết cậu được một trăm điểm, chia trung bình vừa đủ điểm vào Viện Quân Giáo Liên Bang, nếu không trường học năm nay đã lỡ mất một mầm mống tốt.
Trịnh Bân không biết suy nghĩ này của Vân lão, hiện tại cậu đang tiến vào một trạng thái đặc biệt. Giống như khi làm Origami Trịnh Bân có thể đưa tinh thần lực ra ngoài thì lần cậu cũng làm như vậy, nhưng lại phức tạp hơn. Chính xác mà để giải thích ra thì điều Trịnh Bân đang làm chính là đưa bản thiết kế không gian ba chiều của AJ4 trong biển tinh thần ra bên ngoài, sau đó đặt nó lên bản vẽ trắng tinh, Trịnh Bân có thể lập tức vẽ lại đương nét được mô phỏng từ tinh thần lực.
Tuy Trịnh Bân biết làm cách này sẽ tiêu tốn rất nhiều tinh thần lực, nhưng cậu không có cách nào khác. Trịnh Bân không muốn cứ như thế mà từ bỏ, cậu càng không muốn tiếp tục làm Trịnh Bân của trước kia. Trịnh Bân trước kia luôn chỉ thỏa mãn những gì đang có của hiện tại, cái cậu muốn là sự an toàn mà không phải là mạo hiểm, và chính điều đó đã cản bước đi của Trịnh Bân khiến cậu từng lỡ rất nhiều cơ hội. Không biết có phải do kỹ năng tác động hay không, lần đầu Trịnh Bân cảm nhận được sự không cam tâm trong lòng mình, rõ ràng đường thành công đã ở ngay phía trước rồi, nhưng chỉ bởi một sự cố bất ngờ mà phá hủy hết, là người ai mà cam chịu cho được. Tuy biết là khó, nhưng Trịnh Bân quyết định mạo hiểm một lần. Quan trọng nhất là nếu cậu không hoàn thành kịp thì nhiệm vụ sẽ thất bại, kèm theo đó là sự trừng phạt khủng khiếp mà Tiểu Bảo Bối từng nhắc đến.
Tiểu Bảo Bối lần này thế mà không phản đối quyết định liều lĩnh của Trịnh Bân, một phần bởi nó áy náy vì không cảnh báo kịp thời cho kí chủ, cùng không muốn cậu bị trừng phạt, nếu đã là vậy thì cớ gì không giúp cậu chứ. Thế là Tiểu Bảo Bối liền tạo ra một kết giới che chắn cho Trịnh Bân, người ngoài nhìn vào sẽ không phát hiện cậu đang sử dụng tinh thần lực, Tiểu Bảo Bối từng dùng tầng che chắn này để loại bỏ sự hoài nghi của Hình Sinh khi kí chủ đang làm nhiệm vụ chức nghiệm, hiển nhiên hiệu quả tốt đến không ngờ, đến thiết kế sư kiêm ma pháp sư cao cấp như Vân lão còn không phát hiện ra cơ mà.
Thời gian càng về cuối trôi càng nhanh, nhiều thí sinh sớm đã hoàn thành bản vẽ và rời khu vực thi. Điều thú vị hơn ở lần này Ninh Duật vẫn là người vẽ xong đầu tiên và Trịnh Thành Hi là người ở lại sau cùng. Lần này là vòng thi kín nên khu vực thi chỉ cho phép thí sinh bước vào, những người khán quan trước đó phải đứng bên ngoài quan sát ở quang bảng lớn bên ngoài. Sự cố bất ngờ xảy ra với Trịnh Thành Hi ngươi bên ngoài cũng thấy rõ, tuy nhiên bởi vì không quan sát trực tiếp nên không thể phán đoán Ninh Viễn Đông là vô tình hay cố ý. Cùng lúc này bàn cá cược mà Mạnh Dật Hiên đặt ra trước đó lại lần nữa mở ra, do biểu hiện bất ngờ của Trịnh Thành Hi trước đó khiến thêm nhiều người đặt cho cậu, nhưng sau khi nhìn thấy sự cố này họ lại đổ xô đi rút cược để đặt ngược lại, vì chắc chắn rằng thiếu niên với thời gian còn lại không thể nào kịp hoàn thành bài thi của mình.
Tần Liệt chưa từng rời mắt khỏi thân ảnh của thiếu niên, thời điểm cậu gặp phải sự cố thậm chí có xung động muốn bóp chết Ninh Viễn Đông, nhưng tiếc rằng hắn không thể tiến vào, đồng thời đối với biểu hiện sau đó của cậu vừa đau lòng lại vừa tự hào. Không vì biết chắc thất bại mà từ bỏ, càng không dễ dàng lỡ mất cơ hội hiếm có, Tần Liệt rất tán thưởng những con người như vậy. Tuy rằng rất muốn nói thiếu niên không cần cố gắng như vậy, cho dù cậu đạt hạng nhất hay không, Tần Liệt hắn sớm đã nhận định phải giữ chặt cậu bên mình. Ừm, nếu được thì đính hôn luôn cũng tốt, nếu không phải cả hai chưa đủ tuổi, có lẽ Tần Liệt càng muốn kết hôn luôn ấy chứ, đặc biệt là khi thấy một mối nguy tiềm tàng xuất hiện bên thiếu niên như Ân Vĩnh.
Nghĩ là làm, Tần Liệt liền thông qua quang não gửi tin thông báo cho cha mẹ mình. Phu phụ Tần gia, người ở Sở bộ người ở Quân bộ sau khi nhận được tin của con trai thì giật mình ngã ngửa, sau khi xác định số thông tin đúng là của con trai thì lập tức gọi cho đối phương, tuy nhiên Tần Liệt lúc này đang bận quan sát Trịnh Bân nào có tâm tình nhận máy, cứ như vậy để hai vị phụ huynh sốt sắng không yên vì quyết định không ngờ của thằng con mình.
Thời gian thi đã kết thúc, Trịnh Bân cũng không nán lại phòng thi mà bước ra ngoài. Mọi người thấy thiếu niên bước ra liền muốn chạy đến hỏi cậu có kịp hoàn thành bài hay không. Nhưng ai ngờ người còn chưa kịp hỏi đã thấy đối phương tiến thẳng về phía mấy người Tần Liệt rồi giục họ mau trở về. Mạnh Dật Hiên tuy cũng thắc mắc như mọi người nhưng hiển nhiên rõ ràng thiếu niên sẽ không trả lời, mà kết quả ngày mai mới công bố, có nán lại cũng chẳng để làm gì, vì thế liền vui vẻ muốn khoác vai Trịnh Bân đi về phía khu vực phi hành khí, chỉ là lần này hắn không thành công. Tần Liệt nhanh mắt kịp thời ngăn được cái tay heo của bằng hữu, hắn đây còn chưa được nắm tay đâu mà tên này dám quàng vai cậu, hắn không biết có câu vợ bạn không thể tùy tiện động sao? (Y: Vợ bạn? Anh tự nhận nhanh quá đấy ~)
“Đừng lề mề, mau đi thôi.” Tần Liệt vỗ ót Mạnh Dật Hiên, đồng thời chân nhấc lên đá hắn về phía trước. Mạnh Dật Hiên xoa ót ai oán nhìn bằng hữu, tuy vậy lại chẳng nhận được chút áy náy của đối phương, cho nên đành nhận mệnh chạy đi trước. Trịnh Hâm ở một bên thế mà trầm mặc không nói gì, cả một đường chẳng hề làm ra những hành động thân thiết với Tần Liệt hay Trịnh Thành Hi như trước đó. Chỉ là ba nam nhân kia chẳng ai quan tâm đến điều kì lạ này, mỗi người đều mang một suy nghĩ riêng mà đi về phía trước.