Ở phía xa truyền đến tiếng cổ nhạc, giống như những nhạc cụ biểu diễn trên sân khấu hát tuồng thời cổ đại.
Trong phim truyền hình, khi có những cảnh như biểu diễn văn nghệ, đón dâu, khai trương cửa hàng, cũng sẽ có thổi những loại đó, nhưng lần này nghe ồn ào náo động lại không có không khí vui mừng náo nhiệt, ngược lại mang theo một giai điệu kỳ quái, trong đó mang theo giọng hát thê lương xót xa, đang dần dần đến gần.
Lâm Tuyết Khoáng hơi hơi nheo đôi mắt lại, nhìn thấy trong màn đêm đen kịt trước mặt, một nam sinh mặc quần jean áo khoát đen đang chạy như điên về phía này.
Bóng dáng kia rõ ràng là Kỳ Ngạn Chí đã chết, đây là trang phục mà hắn ta đã mặc khi tham gia tang lễ.
Kỳ Ngạn Chí sắc mặt nhợt nhạt, biểu tình vặn vẹo, thoạt nhìn thập phần hoảng sợ, vừa từng ngụm từng ngụm thở dốc vừa liều mạng chạy, dường như có thứ gì cực kỳ đáng sợ đang đuổi theo sau lưng.
Lâm Tuyết Khoáng kinh ngạc chính là tư thế chạy của Kỳ Ngạn Chí rất kỳ quái.
Hai tay không đung đưa bên cạnh, mà duỗi ở không trung múa may, hai chân cũng thỉnh thoảng nâng lên rơi xuống, mũi chân kiểng lên, đầu theo sự chuyển động của cổ mà thay đổi tới lui, như đang theo một nhịp điệu nào đó.
Một chiếc giày của Kỳ Ngạn Chí bị ném đi, hắn ta dùng chân trần giẫm lên mặt đất thô ráp và lạnh lẽo, trong màn đêm tĩnh mịch, việc nhảy nhót điên cuồng của hắn ta càng thêm quỷ dị hơn.
Lâm Tuyết Khoáng đứng đó, lạnh lùng nhìn hắn ta chạy qua mình, vừa đi vừa nhảy.
Những gì đang xảy ra trước mắt cậu là cảnh cuối cùng trước khi chết của Kỳ Ngạn Chí, thoạt nhìn phi thường cổ quái, Lâm Tuyết Khoáng quan sát một lúc, cảm thấy hắn ta như đang bị khống chế.
Bản thân Kỳ Ngạn Chí muốn chạy trốn, nhưng một lực lượng kỳ quái nào đó muốn hắn nhảy.
Bởi vì bị thúc đẩy bởi hai cổ lực lượng này, Kỳ Ngạn Chí mới có biểu hiện như vậy, tiếng hát tuồng từ phía sau ngày càng gần, tốc độ chạy trốn của hắn càng ngày càng chậm, đọng tác múa càng nhiều lên.
- -hắn ta rốt cuộc đang trốn tránh cái gì?
Chung quy, hai chân của con người cũng không thể nào chống lại sức mạnh siêu nhiên, trong bầu không khí im lặng và quỷ dị, cậu nhìn thấy một bộ trang phục diễn lớn treo lơ lửng trên không trung giống như một sinh vật sống, rung rinh đuổi theo phía sau Kỳ Ngạn Chí,
Âm thanh chiêng trống bỗng nhiên tăng lên, trang phục diễn mở rộng ra tung bay trong gió, như có người vô hình đang giang tay ra, sau đó ôm lấy đầu Kỳ Ngạn Chí.
Lông mày Lâm Tuyết Khoáng từ từ nhăn lại, cậu cẩn thận đánh giá bộ trang phục.
Kỳ Ngạn Chí giãy giụa kịch liệt, nhưng vô ích, trong bóng tối như có thứ gì đó được ném vào bụi cỏ, sau đó phát nổ, trang phục diễn rốt cuộc vẫn còn trên người hắn ta.
Cảnh tượng này rất kinh người, vào giây phút cuối cùng khi bị khống chế, Kỳ Ngạn Chí quay đầu thật mạnh, ánh đèn mờ ảo chiếu vài khuôn mặt hắn ta, trên khuôn mặt nhợt nhạt vừa nãy, thế nhưng lại xuất hiện những vệt sáng dày đặc và dữ tợn.
Động tác cứng ngắc buồn cười cảu hắn ta vừa rồi trở nên nhự nhàng nhanh nhẹn, lập tức khiến người ta nghĩ đến bốn chữ “Oan hồn bám người“.
Lâm Tuyết Khoáng nhì đối phương nhảy nhót điên cuồng đến khi mồ hôi nhễ nhại, thân thể kiệt quệ, cuối cùng vấp phải mép bồn hoa bên cạnh, ngửa mặt lên trời ngã trên mặt đất bất động.
- -nguyên lai dây là cách hắn ta chết.
Vào thời điểm toàn bộ quá trình tử vong kết thúc, oán khí đã lên tới cực điểm, đột nhiên bộc phát từ phía xa, nhất thời âm phong nổi lên, cát đá bay, trên không trung ngưng tụ một bàn tay khổng lồ trong suốt, gào thét một tiếng, hướng yết hầu Lâm Tuyết Khoáng mà bóp.
Lâm Tuyết Khoáng sớm đã có chuẩn bị, trong tay nắm Tam Thanh linh, trực tiếp ném xuống đất, thấp giọng hét: “Thanh âm bình đãng, thần quỷ hành khâm!”
Trong không khí hình như có tiếng chuông lanh lảnh vang lên, lại như gợn sóng mạnh mẽ tản ra bên ngoài, lập tức đem oán khí hóa thành vô hình, hấp thu vào chuông.
Như thể có thứ gì đó tan vỡ, mây đen trên bầu trời, mặt đất đày lá rụng, mọi nơi bởi vì thơi tiết mà hơi có chút màu xám, tất cả mờ đi từ đông bắc sang tây nam, lộ ra trong hiện thực ánh trăng, ngôi sao cùng vườn trường yên tĩnh.
Sau khi âm khí tan biến, không khí trong lành đột nhiên tràn vào khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.
Lâm Tuyết Khoáng lắc chiếc chuông trong tay, tiếng vang của Tam Thanh linh rầu rĩ, nghe tựa hồ không mấy vui vẻ, vừa rồi nó nuốt rất nhiều oán khí còn sót lại, sau này có thể có ích.
Bây giờ cậu có thể nhìn thấy rõ ràng, bộ trang phục không rõ nguồn gốc đó chính là vũ khí giết người trực tiếp gây ra cái chết của Kỳ Ngạn Chí.
Ngày hôm qua khi Lâm Tuyết Khoáng phát hiện thi thể, thừa dịp chưa có người tới đây, đã đem bộ trang phục kia kiểm tra qua, lúc ấy trên bộ trang phục đó không phát hiện ra có gì đặc biệt.
Điều này có nghĩa là sau khi giết người, sát khí trên trang phục sẽ tiêu hao sạch sẽ, nó sẽ biến thành một trang phục bình thường, điều này hiển nhiên là do hung thủ đoán trước được.
Vì vậy, bản thân bộ trang phục không có vấn đề. Để tìm ra linh hồn Kỳ Ngạn Chí, điểm bắt đầu điều tra là điều tra xem trước đây có vụ giết người nào liên quan đến hát tuồng trong trường học không, hoặc hắn ta có từng quan hệ sâu xa gì với hát tuồng không.
Lâm Tuyết Khoáng cũng nhìn thấy khi Kỳ Ngạn Chí đang dãy giụa, có thứ gì đó rơi ra khỏi người hắn ta, nhưng ở gần đó lại không phát hiện được gì, có lẽ đã bị nhân viên tìm kiếm chứng cứ lấy đi, cho nên tạm thời cậu chỉ có thể từ bỏ, cung may đêm nay đã có thu hoạch lớn.
Sau khi phong ấn lại kết giới sau khi đi ra, hai con thỏ vẫn còn ngây ngốc đứng đó, Lâm Tuyết Khoáng búng tay một cái, không chút hoang mang từ bên người bọn họ tiêu sái bước qua.
Ở thời điểm thân ảnh cậu biến mất sau chỗ ngoặc, hai con thỏ cũng trở lại hình dạng con người, một con giật mình, tỉnh táo lại.
“......A, kỳ quái, vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi? Tại sao tôi lại không có chút ấn tượng nào về nó?”
“Hình như là..... Hình như là..... A, không phải nói cỏ ở đây lớn lên tươi tốt, nhất định ăn rất ngon sao, ngày mai buổi sáng có muốn ăn thử không?”
“Cũng đúng! Từ khi làm người đã lâu không được ăn cỏ, tóc cũng không còn sáng bóng.”
“Cẩn thận một chút, đừng để đám cừu biết, nếu không chúng ta còn có thể ăn sao. Nói không chừng còn tìm đến linh chủ để cáo trạng!”
“Yên tâm đi, bọn họ luôn cười nhạo đám thỏ con chân ngắn, tôi mới không thèm phản ứng.”
“Hừ, cừu còn mọc sừng, thật khó coi!”
......
*
Thứ rơi ra trên người Kỳ Ngạn Chí, bây giờ đang ở trước mặt Tạ Văn Uyên.
- -trong khay có vài mảnh thủy tinh, khoảng hơn chục ngôi sao nhựa, một vài trái tim gấp bằng giấy và cát màu lấp lánh.
Có một cô gái thoạt nhìn mười sáu mười bảy tuổi đứng bên cạnh, mặt tròn, mái tóc xoăn dài, trông rất dễ thương, chỉ là màu da nhợt nhạt, càng thêm vẻ mi đại môi hồng.
Màng tò mò dùng tay nhặt một mảnh nhỏ, giơ lên ánh đèn trước mặt quan sát, hỏi: “Linh chủ, đây là cái gì?”
Giống như Lâm Tuyết Khoáng suy đoán, đây là vật chứng mà khi cảnh sát khám nghiệm hiện trường ở gần đó phát hiện ra, sau khi xác định là sự kiện thần quái, chuyển giao cho tiểu tổ hành động đặc biệt.
Tạ Văn Uyên cũng nhìn thấy oán niệm của người chết, vừa rồi hắn đã nói rõ tình huống với tiểu tổ hành động đặc biệt, bởi vậy mọi người đều biết nó rơi ra từ người Kỳ Ngạn Chí khi đang chạy trốn.
Về phần cô gái nhỏ đi cùng Tạ Văn Uyên, mọi người chỉ nghe thấy Tạ Văn Uyên gọi nàng là “Huệ Huệ”, lại không biết rõ thân phận của nàng.
Xét cho cùng, Tạ Văn Uyên được điều tạm đến đây hỗ trợ vì bọn họ thiếu nhân thủ, cho dù có dẫn em gái đến chơi, bọn họ cũng không thể nói gì.
Đến nõi xưng hô linh chủ kỳ lạ này, bởi vì không thể tưởng tượng được đó là hai chữ nào, nên bọn họ cũng xem như đó là một biệt hiệu mà làm lơ.
Tạ Văn Uyên cầm một mảnh nhỏ, dùng ngón tay tinh tế vuốt ve, xác định thứ này không có linh lực, chính là một mảnh thủy tinh bình thường.
Hắn trả lời vấn đề của Huệ Huệ: “Đây là bình ước nguyện, bất quá đã bị vỡ.”
“Bình ước nguyện? Dùng bình để ước nguyện? Là pháp khí sao?”
“Không phải pháp khí, đây là lễ vật đưa cho người mình thích. Ngôi sao cùng trái tim ở đây đều là người tặng tự tay làm. Nếu cảm thấy ngượng ngùng giáp mặt thổ lộ, có thể viết những lời muốn nói hoặc tên trên đó.”
Người của tiểu tổ hành động đặc biệt nghe Tạ Văn Uyên cùng Huệ Huệ người hỏi người đáp, có chút kinh ngạc.
Một cô gái đáng lẽ học cấp 2 dường như cái gì cũng chưa gặp phải, cố vấn cao cấp đến từ Bộ Quốc Phòng lại đang giới thiệu bình ước nguyện, điều này thật quá mâu thuẫn.
Triệu Hành là người buổi sáng đã nhắc đến tên Lâm Tuyết Khoáng với Tạ Văn Uyên, lúc này cười nói: “Tạ cố vấn, bình ước nguyện này đã vỡ nát, cậu còn có thể liếc mắt một cái nhìn ra được.”
Tạ Văn Uyên cười cười.
Dưới con mắt của những nhân viên bình thường, bọn họ có khả năng câu thông quỷ thần, hô mưa gọi gió, là những thuật vô cùng cường đại và bí ẩn. Huống chi Tạ Văn Uyên lại là từ phía trên điều tạm xuống đây, tuy rằng trẻ tuổi nhưng luôn mang lại cảm giác khó đoán cùng khó tiếp cận.
Nhưng lúc này không biết nghĩ đến điều gì, nụ cười của Tạ Văn Uyên phá lệ dịu dàng cùng chân thật, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ đẹp thuần khiết đúng lứa tuổi, Triệu Hành trong lúc vô ý nhìn thấy, không khỏi ngẩn ra.
“Nhưng không, loại lễ vật tràng ngập tâm tư thiếu nữ này Tạ cố vấn của chúng ta thời đi học không nhận, đương nhiên ai cũng không bằng cậu ấy.”
Dịch Phụng Di từ ngoài bước vào, thuận tay sờ đầu Huệ Huệ, nói tiếp lời vừa rồi: “Tôi thấy bình ước nguyện này không chừng là Hoàng Tịnh Sam làm, Kỳ Ngạn Chí hại chết bạn gái, thế nào trong lòng cũng băn khoăn.”
Một cô gái khác cũng nói: “Kỳ Ngạn Chí hơn nửa đêm chạy trốn cũng mang theo nó, có thể thấy bình ước nguyện này rất quan trọng với hắn.”
Tạ Văn Uyên chưa nói gì, cầm lấy trái tim lớn nhất bằng giấy màu hồng xem xét.
Kỳ thật, hồi đó hắn cũng đã tặng một bình ước nguyện, bên trong trái tim cùng ngôi sao cũng không thiếu.
Nhớ rõ lúc học cao trung, có một cô gái bàn trước thích Lâm Tuyết Khoáng, vào buổi sáng sinh nhật Lâm Tuyết Khoáng, Tạ Văn Uyên đã tận mắt thấy người kia che che đậy đậy mà đặt một bình ước nguyện rất đẹp vào hộc bàn Lâm Tuyết Khoáng.
Hắn chua đến mức gần như nhân lúc Lâm Tuyết Khoáng chưa đến đem bình ném đi, nhưng cắn răng nửa ngày, rốt cuộc vẫn không dám, trong lòng tin tưởng Lâm Tuyết Khoáng sẽ không thích loại đồ vật thiểu năng này.
Kết quả Lâm Tuyết Khoáng nhìn thấy, thuận miệng nói một câu: “Ở đâu ra vậy? Nhìn khá đẹp.”
Trái tim thủy tinh của Tạ Văn Uyên nát đầy đất, hắn thật không thể chấp nhận được, vì lời nói của Lâm Tuyết Khoáng, hắn còn lén đi mau chai lọ và giấy màu, học làm loại “đồ vật thiểu năng” này.
Lúc đó bình mà cô gái đó đưa còn lớn hơn rất nhiều so với của bình của Kỳ Ngạn Chí, bên trong có ít nhất vài trăm ngôi sao, rất gọn gàng.
Tạ Văn Uyên vì muốn thắng cô, Tạ Văn Uyên dùng nửa năm, gấp 1314 cái, để vào một bình lớn, trộm đặt ở vị trí của Lâm Tuyết Khoáng.
Khi ở bên cạnh trộm nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Tuyết Khoáng, hắn cảm thấy thành tựu tràn ngập.
Tất nhiên, với tính cách của Lâm Tuyết Khoáng, sự quan tâm của cậu với những thứ này có hạn, kinh ngạc hoặc cảm thấy đẹp cũng chỉ nhìn vài lần, sẽ không tìm hiểu là ai đưa, càng sẽ không mở ra nhìn xem bên trong những tờ giấy xinh đẹp này có viết gì không.
Tạ Văn Uyên lúc đó rất muốn viết một câu nói ngọt ngào, nhưng đáng tiếc hắn đối với phương diện này không có tế bào, ngòi bút chọc lủng vài tờ giấy, cuối cùng ở trên chỉ viết ba chữ “Lâm Tuyết Khoáng.”
Một cái tên mỗi lần nói ra đều muốn mỉm cười.
Đối với lời tỏ tình, hắn đợi khi hai người thi đại học xong, đứng trước mặt Lâm Tuyết Khoáng nói.
Tâm tư thiếu niên luôn ngây ngô tốt đẹp, nhưng cuối cùng chung quy cái gì cũng không thể thực hiện.
Tạ Văn Uyên trong lòng rối loạn, vô tình mở trái tim trong tay ra.
Động tác của hắn rất thuần thục, sau khi mở ra hắn cuối đầu nhìn xuống, thình lình thấy một cái tên quen thuộc trên tờ giấy nhàu nát.
- -Lâm Tuyết Khoáng.
Đồng tử Tạ Văn Uyên đột nhiên co lại.
Có sự trùng lặp kỳ lạ giữa hiện tại cùng ký ức trong quá khứ vào thời điểm này, nhưng vô pháp khiến người khác cảm thấy lãng mạn, tên Lâm Tuyết Khoáng thế mà lại xuất hiện ở đây không lý do, có vẻ quỷ dị.
Cậu cùng Kỳ Ngạn Chí rốt cuộc có quan hệ gì? Vì cái gì hai người lại có nhiều mối liên quan trùng hợp như vậy?
Liệu Lâm Tuyết Khoáng có vì này mà gặp nguy hiểm không, hay nói cách khác, có rắc rối nào trên người Lâm Tuyết Khoáng vẫn chưa được giải quyết? Dù cậu đã trở lại, nhưng biểu hiện vẫn rất kỳ quái.
Tạ Văn Uyên chưa kịp suy nghĩ sâu xa, đầu đột nhiên truyền đến một trận đau nhức không báo trước, như thể có hai chiếc đinh sắc đang đóng vào thái dương, không ngừng di chuyển.
Đồng thời, một vài hình ảnh lướt qua trước mắt, hình như là hình ảnh sống chung của hắn và Lâm Tuyết Khoáng, giống như chưa từng gặp qua, nhưng lại tác động đến tâm thần như vậy.
Nếu cậu có chuyện gì.... Nếu cậu có chuyện gì....
Lâm Tuyết Khoáng rời đi mấy năm nay, không có tin tức của cậu, không thể xác định an nguy của cậu, vốn dĩ chính là cây đinh trong lòng, không cách nào dứt ra.
Đau lòng, cáu kỉnh, hoảng sợ, lo lắng.... Ngay cả bản thân Tạ Văn Uyên cũng không dự đoán được, cảm xúc của mình lại như thế mãnh liệt mà cực đoan, như thể việc “Lâm Tuyết Khoáng gặp nạn” đã ăn sâu vào xương tủy.
Tạ Văn Uyên hơi siết chặt ngón tay, cụp mắt xuống, theo bản năng đem tờ giấy kia gấp lại.
Huệ Huệ vốn dĩ đứng trước bàn Tạ Văn Uyên, tò mò dùng ngón tay lay khay vật chứng, kết quả khi nhìn thấy tên của Lâm Tuyết Khoáng cũng chấn động.
Nhìn thấy động tác của Tạ Văn Uyên, nàng cái gì cũng chưa nói, lặng lẽ xê dịch thân mình, chắn tầm mắt của những người khác.
“Tạ cố vấn, anh....”
“Tôi không có việc gì, chỉ hơi mệt mỏi.”
Tạ Văn Uyên chống đầu gối, chậm rãi đứng dậy, hắn đứng ngược sáng nên không thể nhìn rõ vẻ mặt, nhưng giọng nói lại không có gì khác thường: “Đã trễ như vậy, mọi người không tan làm sao?”
Dịch Phụng Di nói: “Tôi chính là tới nói việc này, đã đến giờ làm ca đêm, chúng ta xuống lầu đi. Tiểu Ngô, cậu ở lại trực ban, mọi người đều về đi, ngày mai lại tiếp tục điều tra.”
Tạ Văn Uyên bất động thanh sắc mà đem tờ giấy trong tay nhét vào túi áo, lật xem một số thông tin còn lại, thấy không cần dùng đến nữa liền bỏ qua một bên.
Hắn bị mọi người vây quanh, chủ động ngồi ghế sau, văn kiện có cấp dưới lấy giúp, ngay cả thang máy cũng hiếm khi chủ động bấm, mọi người đối với tính cách của vị cố vấn đại thiếu gia này đều từng nghe qua, cô gái trẻ với mái tóc xoăn vội vàng bước tới để nhận.
Tạ Văn Uyên thậm chí còn không quay đầu lại, nhưng khi đối phương bước đến gần, hắn đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm người nọ liếc mắt một cái, sau đó ánh mắt dời xuống, dừng ở phần tóc ban ngày bị dính phải nước của Lâm Tuyết Khoáng.
Dịch Phụng Di nói: “Chỗ chúng ta không quy định bắt buộc phải cắt tóc....”
“Tôi cũng không phải thành viên ban kỷ luật.” Tạ Văn Uyên bĩu môi nhìn cô: “Trên người cô ấy bị người khác hạ huyễn hình thuật.”
“Chẳng lẽ là vì kết giới?” Dịch Phụng Di nhíu mi, phản ứng rất nhanh “Vậy tôi đi qua....”
Tạ Văn Uyên nói: “Không cần, tiện đương về nhà tôi, tôi đi xem đi. Huệ Huệ, đi.”
Những người khác đều từng người tan đi, Tạ Văn Uyên không kêu tài xế, mang theo Huệ Huệ lái xe đến A đại.
Ban đêm trên đường không có người đi đường cùng xe cộ, Huệ Huệ khoanh chân ngồi trên nóc xe, cười khanh khách giang hai tay đón gió, hai người một đường đi thẳng đến hiện trường vụ án.
Tạ Văn Uyê thực sự nhạy bén, nhưng đáng tiếc lúc phát hiện đã chậm, lúc này Lâm Tuyết Khoáng đã rời đi, hơn nữa đã đem giấu vết xử lý rất sạch sẽ, kết giới cũng đã được phong ấn lại hoàn hảo, Tạ Văn Uyên không thể phát hiện ra bất luật điều bất thường nào.
Tạ Văn Uyên một lần nữa lên xe, ngồi lại trên ghế lái một lúc lâu cũng không nhúc nhích, xuyên qua cửa xe nhì ngắm vườn trường âm u.
Màn đêm đen kịt phản chiếu trong đôi mắt đen và sâu không kém của hắn, mang một thần sắc u ám kho phân biệt.
Huệ Huệ từ nóc xe bay xuống, như làn khói nhẹ ngồi xuống ghế phụ, u buồn nói: “Tôi còn không có nhìn thấy Tuyết Tuyết, rất nhớ cậu ấy a. Là anh nói cậu ấy đã trở lại, đáp ứng mang tôi đi gặp cậu ấy.”
Tạ Căn Uyên nói: “Nếu cậu ấy không muốn gặp cô, nói không chừng còn hung dữ với cô, cô nghĩ sao?”
“Không có khả năng.” Huệ Huệ rất có lòng tin, “Địa vị của tôi và anh không giống nhau, tôi là được cậu ấy cứu về gửi chỗ anh nuôi dưỡng, không nên bởi vì anh chọc cậu ấy sinh khí mà giận chó đánh mèo. Nếu cậu ấy không muốn để ý đến anh, hẳn là nên đem tôi trở về.”
Thằng nhóc chết tiệt này.
Tạ Văn Uyên: “..... đồng chí Lâm Huệ Huệ, phiền toái cô trở về trước đi, đừng ở đây làm tôi ngột ngạt. Hôm nay đã muộn, Tiểu Tuyết chắc đã đi ngủ, lần sau nhìn thấy cậu ấy tôi sẽ kêu cô.”
Huệ Huệ chần chờ một lúc: “Được.”
Thân thể nàng dần trở nên trong suốt, trước khi biến mất, lão thành mà vỗ vỗ bả vai Tạ Văn Uyên: “Anh cũng đừng khó chịu quá, có lẽ không bao lâu nữa hai người sẽ hòa giải, Tuyết Tuyết trước đây đối với anh cũng rất để ý.”
“Trước đây?”
Tạ Văn Uyên tự giễu cười cười, thấp giọng nói: “Hóa ra là quá khứ.”
Tiểu nha đầu ồn ào đi rồi, hắn cuối cùng cũng có thể yên tĩnh một lúc, nhưng một lát sau, Tạ Văn Uyên vẫn khởi động xe, đi đến phía dưới ký túc xá của Lâm Tuyết Khoáng.
Đem xe dừng ở một góc, hắn lặng lẽ tìm cửa sổ theo khu ký túc xá mình nghe được ban ngày.
Mọi thanh âm đều im lặng, mỗi khung cửa tối đều rất giống nhau, nhưng Tạ Văn Uyên cảm thấy khung cửa sổ phòng của Lâm Tuyết Khoáng liền phá lệ thân thiết đáng cùng yêu.
Hắn thích loại bóng tối này, như có thể che đậy nhiều hiện thực gồ ghề, mơ hồ hai người không có trải qua chia ly, hắn có thể quang minh chính đại mà hưởng thụ loại cảm giác vui sướng khi chờ đợi cùng canh gác đối phương.
Không phải muốn quấy rầy cậu, nhưng ở đây, liền cảm thấy an tâm.
Nghĩ đến việc gặp lại hôm nay, nghĩ đến vụ án, nghĩ đến tờ giấy không minh bạch kia, cũng không biết qua bao lâu, suy nghĩ của Tạ Văn Uyên có chút mông lung.
Kỳ thật từ lúc Lâm Tuyết Khoáng rời đi, giấc ngủ của hắn vẫn luôn không tốt, hơn bốn năm nay hắn vẫn ngủ không yên giấc. Ngược lại lúc này ngồi trong xe, lại có cảm giác nhẹ nhõm cùng buồn ngủ khó tả, bất giác chìm vào giấc ngủ mê man.
Cảnh trong mơ, lại lần nữa không mời mà đến.
Hắn hình như có chuyện phải ra ngoài, thu dọn đồ đạt chuẩn bị ra ngoài, thấy còn dư lại ít thời gian, liền tay chân nhẹ nhàng đi đến phong ngủ.
Có người đang ở đó nghỉ ngơi.
Cậu đang nằm một mình trên chiếc giường lớn mềm mại, nhưng lại chỉ chiếm một phần nhỏ, chăn nệm trên giường như muốn nuốt chửng cậu, chỉ lộ ra nửa gương mặt, nước da trắng ngần chìm trong bóng tối của cậu giống như sữa bò, làm người ta liên tưởng đến từ “Da như ngưng chi“.
Theo cách này, nó có vẻ trẻ con một cách lạ thường, nhìn rất giống tiểu hài tử.
Tạ Văn Uyên nửa quỳ ở đầu giường, vươn tay muốn chỉnh lại chăn bông.
Nhưng hắn chưa kịp đụng tới giường, tay đã bị người khác nắm chặt giữa không trung, đối phương mở mắt, lạnh lùng nói: “Anh đang làm gì?”
Giọng nói mang theo sự chán ghét cùng đề phòng, Tạ Văn Uyên khổ sở trong lòng, lại cười cười, chậm rãi nói: “Em căng thẳng làm gì, tôi chỉ muốn ở chung một lúc, lần này sẽ không lăn lộn em.”
Hắn chạm nhẹ vào mặt đối phương, nhẹ giọng nói: “Tôi cũng biết, em ước gì tôi lăn xa một chút, yên tâm, em làm theo ý tôi, tôi cũng sẽ theo ý em.”
Người nọ im lặng một lát, bỗng nhiên nở nụ cười, nói: “Theo ý tôi? Anh hiện tai lập tức đi chết, mới thỏa mãn mong muốn của tôi. Anh sẽ đi sao?”
Lời nói của cậu luôn khó nghe, âm cuối dường như mang theo một móc nhỏ, lại nói không nên lời ngả ngớn câu hồn. Nụ cười vừa giễu cọt vừa chân thật, đôi mắt phản chiếu dưới ánh đèn ẩn chứa một tia sáng tinh khiết và lung linh, lạnh lùng nhưng quyến rũ, như hai vì sao trong đêm đông mê hoặc bao lữ khách đang đi trong bóng tối.
Không phân biệt được là tức giận hay mê loạn, Tạ Văn Uyên chậm rãi cúi xuống, hướng sát tai đối phương, thấp giọng nói: “Ngóng trông tôi chết, mong muốn sớm ròi khỏi tôi? Em nằm mơ.”
Trong lời nói mang theo ác liệt khiêu khích, người nọ quả nhiên lộ ra sắc mặt chán ghét, giơ tay đẩy mạnh bả vai Tạ Văn Uyên.
Tạ Văn Uyên trở tay giữ chặt cổ tay cậu, thuận thế nắm chặt tay cậu ấn giường, xoay người đem cậu đặt ở dưới thân, tay kia xoay mặt đối phương, cường ngạnh mở khớp hàm của cậu.
Hô hấp của cả hai dồn dập, quần áo cọ vào nhau, phát ra âm thanh ái muội.
Đối phương cắn môi hắn, khoan miệng tràn ngập mùi máu, Tạ Văn Uyên vẫn không dừng lại, ngược lại càng hôn ác hơn.
Hắn nhắm mắt lại.
Hô hấp, độ ấm và nhịp tim của người này rõ ràng bị giam cầm trong vòng tay hắn, nhưng lại như vậy hư vô, mỗi lần cưỡng cầu đều giống như lăng trì.
Dục vọng trò dâng trong máu, lại phát tiết ra ngoài, trong lòng chậm rãi dâng lên một nỗi buồn không rõ.
Tạ Văn Uyên lẩm bẩm nói: “Lâm Tuyết Khoáng, trong lòng em, đến cùng xem tôi là gì?”
“Tôi chưa từng yêu anh.”
Hắn nghe thấy đối phương thở hổn hển, nhưng lại đáp rõ ràng: “Về sau cũng sẽ không, anh chết tâm đi.”
Như bị một tảng băng đâm vào ngực, Tạ Văn Uyên đột nhiên tỉnh dậy.