Đèn đường sáng rực, xe taxi một đường chở Lâm Tuyết Khoáng đến trường.
Nhìn thông báo số tiền trên điện thoại, Lâm Tuyết Khoáng quyết định quyên góp số tiền đó cho viện dưỡng lão, viện phúc lợi và trung tâm bảo trợ động vật hoang dã. Tiền nếu để trong tay cậu rất nhanh sẽ bị tiêu hết, một đồng cũng không thể tiết kiệm được, rất có phong thái nay có mai không.
Khi đi qua ngã tư đường A, cậu kêu tài xế dừng lại, sau đó nhìn về nơi đoán mệnh trong miệng Kỳ Ngạn Chí.
Nhưng lại không có thu hoạch gì, trên phố không có linh lực dao động bất thường. Do thời tiết xấu, nhiều cửa hàng đã đóng cửa từ sớm, rất ít người đi bộ trên đường, cả con phố trở nên tối om.
Thất Tinh Lôi Hoả ấn trong tay Lâm Tuyết Khoáng luôn ong ong rung động, tựa hồ muốn trở lại bên người Kỳ Ngạn Chí, nhưng lại không thể thoát khỏi tay Lâm Tuyết Khoáng.
Thượng phẩm pháp khí phần lớn đều có linh tính, một khi đã nhận chủ đều sẽ trung thành và tận tâm, Thất Tinh Lôi Hoả ấn cái này phản đồ mới đi theo chủ nhân mới thời gian ngắn, thế nhưng đã có cảm giác không thể tách rời, có nghĩ như thế nào thì cũng không nên.
Lâm Tuyết Khoáng trong lòng có nhiều nghi vấn, gõ gõ đỉnh của Thất Tinh Lôi Hoả ấn hỏi: “Mới bốn năm không gặp, ngươi liền không quen biết ta?”
Nguyên lai, ở thời điểm Lâm Tuyết Khoáng cùng Tạ Văn Uyên quyết liệt, quan hệ giữa cậu và Thất Tinh Lôi Hoả ấn cũng không tồi.
Đều nói pháp khí giống chủ nhân, nhưng trái lại pháp khí của cậu thường ra vẻ khóc lóc, sở thích lớn nhất của nó chính là làm nũng, cùng dáng vẻ kiêu ngạo của chủ nhân nó cách nhau một trời một vực.
Đáng tiếc nói nửa ngày nó một lời cũng không đáp lại Lâm Tuyết Khoáng, vì vậy cậu liền đem nó cất vào túi áo, dùng một đạo phù phong bế lại, sau đó xoay người bước về phía trường học.
Trong bốn năm ở nước ngoài cậu đã sử dụng thân phận giả, sau khi về nước cậu đã được tổ chức đặc cách phê duyệt và sửa lại hồ sơ, hiện giờ cậu đang theo học khoa Lịch sử trường Đại học A. Đây là ngôi trường danh giá bậc nhất ở Trung Quốc, nơi cha Lâm Tuyết Khoáng từng dạy trước khi qua đời.
Từ khi tốt nghiệp, cậu đã lâu không trở lại đây.
Tuy thời tiết không tốt, nhưng bên ngoài trường học vẫn náo nhiệt. Thỉnh thoảng, có vài nhóm ọc sinh đi ngang qua, còn có vài người hát ầm ĩ dưới mưa, tiếng cười luôn vang vọng. Lâm Tuyết Khoáng nhớ rằng có một phố ăn vặt ở bên kia đường, bọn họ đại khái là muốn qua đó để ăn.
Khi đi qua ngã tư đường, bước chân cậu dừng lại.
Có thể hoàn cảnh xung quanh làm gợi lại một vài ký ức của Lâm Tuyết Khoáng, lúc này cậu chợt nhớ ra điều gì đó, dường như đời trước cậu cùng Tạ Văn Uyên gặp lại cũng là một ngày mưa như vậy.
Lâm Tuyết Khoáng vẫn còn nhớ rõ, khi đó cậu đi ra từ hiệu sách sau khi mua vài quyển sách và đang đứng bên đường chờ đèn xanh, cậu đã tình cờ gặp Tạ Văn Uyên, hai người từ cao trung đã tách ra đến bây giờ mới gặp lại nhau sau bốn năm. Đó cũng là thời điểm mọi vướng mắc bắt đầu.
Để tránh lặp lại những việc tương tự, cậu có nên cách xa hắn không?
Chiếc ô trên tay che đi biểu cảm trên mặt cậu, Lâm Tuyết Khoáng chỉ dừng lại một chút, sau đó đi dọc theo con đường quen thuộc.
Có một số việc không phải cứ trốn tránh là giải quyết được, lần này trốn cũng không trốn được lần sau, cậu còn có việc phải làm, cũng không thể vì người khác mà đi đường vòng.
Là một cô nhi, từ nhỏ cậu đã biết rằng mỗi bước đi đều cần phải tự mình tranh thủ, kiên cường, độc lập và lạnh nhạt, là những phẩm chất cần thiết để có thể sinh tồn.
Bất quá chỉ là chút gút mắt trong tình cảm, chấm dứt là được, không đáng vì nó mà ảnh hưởng đến kế hoạch của cậu.
Điều tra bí mật của Thất Tinh Lôi Hoả ấn, tìm ra nguyên nhân về việc mình trọng sinh, không dẫm vào vết xe đổ của đời trước.... Đây là những mục tiêu mà cậu phải đạt được cho dù sử dụng bất cứ thủ đoạn gì.
Lâm Tuyết Khoáng bước vào cổng trường, ngay khi bóng lưng cậu vừa khuất sau cây liễu to trước cổng, một chiếc McLaren màu đen từ từ đi ngang qua từ con đường khác.
Tạ Văn Uyên ngồi ở ghế sau, đang nhắm mắt thiếp đi.
Hắn đã có một giấc mơ.
*
Mùa trong mộng hình như là mùa đông, trời đầy gió tuyết, hoang vắng, hắn nửa quỳ trong một cánh đồng bát ngát an tĩnh, trên người dính đầy máu tươi, hắn nghe thấy chính mình từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Xung quanh tràn đầy âm khí, ma quỷ lang thang, không dám lại gần hắn. Tạ Văn Uyên cảm thấy vừa mệt vừa lạnh, chỉ muốn nằm xuống hảo hảo ngủ một giấc.
Nhưng tâm lý lại có gì đó chống đỡ, dường như hắn đã đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng khiến cho cuộc đời chìm vào bóng tối, chỉ khi loại bỏ tất cả nguy hiểm thì hắn mới có thể giữ lại được tất cả ấm áp cùng hạnh phúc, không còn cô đơn và thống khổ.
Pháp khí quen dùng của hắn lại không ở bên người, rất bất tiện khi chiến đấu, miệng vết thương bị xé rách, âm khí lại dày đặc, máu tươi chảy xuống không ngừng.
Tạ Văn Uyên thất tha thất thiểu bước về phía trước, chém chết con quỷ cuối cùng, sau đó nặng nề ngã xuống trên nền tuyết.
Lúc này, hắn không còn sức lực để đứng dậy.
Những bông tuyết rơi xuống từ bầu trời tối đen như mực.
Vào thời khắc cuối cùng trước khi chết hắn nghĩ, Lâm Tuyết Khoáng chắc đã rời khỏi biệt thự.
Ngày mai không còn ai thúc giục, liệu cậu có quên ăn sáng không?
——Trong xe, Tạ Văn Uyên đột nhiên tỉnh lại, mở mắt ra.
Mùi máu tanh nồng dường như vẫn còn vươn lại, hắn xoa trán, nhận ra mình đang ngồi trên chiếc ghế êm ái, quần áo vừa khô vừa ấm, trên người không có vết máu cũng như vết thương.
Là một giấc mơ, hắn mới vừa mơ thấy mình chết.
Ý thức được tất cả đều là giả, Tạ Văn Uyên không khỏi yên tâm, bởi vì trong mơ hắn cũng nghĩ đến cậu.
Thực ra, khi thanh tỉnh hắn không giám nghĩ về người này.
Tạ Văn Uyên chưa từng gặp lại cậu từ ngày thi đại học sau khi họ đồng ý thi vào cùng trường, đến nay đã bốn năm.
Trong bốn năm qua, dù vận dụng tất cả các mối quan hệ, hắn cũng không thể nào tìm được tung tích của cậu.
Đối phương không hề báo trước mà xông vào cuộc đời hắn, lại không một lời mà biến mất không dấu vết, giống như một giấc mộng hoang đường vào ban đêm.
Vốn dĩ trong lòng còn oán hận, nhưng sau khi xa cách lâu như vậy, dần dần cũng không còn oán hận, mà chỉ còn lại lo lắng cùng nhớ nhung.
Muốn biết cậu đã xảy ra chuyện gì, hiện tại ra sao, muốn nhìn thấy cậu, nghĩ đến trái tim hắn từng nhịp đều đau.
Tạ Văn Uyên nhớ lại giấc mơ vừa rồi của mình.
Dường như nhiều năm sau, hắn đã chiến đấu đến chết khi tiêu diệt kẻ thù.
Nhưng trước khi chết, hắn vẫn đang suy nghĩ về việc nhắc Lâm Tuyết Khoáng ăn sáng, có thể thấy được lúc đó họ đã gặp lại nhau.
Rốt cuộc đó cũng không phải là giấc mơ ngọt ngào, nhưng lúc này, Tạ Văn Uyên mong nó trở thành sự thật.
Chỉ cần có thể.... Chỉ cần có thể gặp lại cậu, mọi việc đều sẽ tốt đẹp.
“Tạ thiếu?”
Tài xế ở phía trước thận trọng gọi Tạ Văn Uyên, đột nhiên nhìn thấy phía trước có vài học sinh lao qua, liền vội vàng dừng xe lại, khiến đầu y rơi xuống, lăn tới bên chân Tạ Văn Uyên. (Editor: AAAAAA, sợ ghê (・∀・))
“....”
Tạ Văn Uyên cùng tài xế đều rất bình tĩnh, Tạ Văn Uyên khom người xuống nhặt lên, ném đầu trở lại, tài xế đem đầu bắt được, sau đó gắn lại vào cổ. Di chuyển qua lại, lại nhìn giống như người bình thường.
Y hỏi câu vừa định hỏi hắn: “Thiếu gia, cậu không sao chứ?”
“Hả?” Tạ Văn Uyên uể oải nói, “Tôi còn chưa mất đầu, sao anh lại nghĩ tôi gặp rắc rối?”
Tài xế nói: “Tôi thấy điện thoại cậu reo mấy lần, nhưng không thấy cậu nghe máy.”
Tạ Văn Uyên im lặng lấy điện thoại ra nhìn, sau khi nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, liền bắt máy nói “Xin chào”.
Tiếng cười nhiệt tình vang lên từ phía đối diện: “Ai nha, Tạ cố vấn, chúng ta đã lâu không liên lạc, tôi vẫn luôn nhớ tới cậu nha! Cậu còn nhớ tôi chứ? Trương Chử ở bộ phận công tác đặc biệt.”
Tạ Văn Uyên cũng cười: “À, nhớ rồi, đúng thật là đã lâu không liên hệ, lần trước anh gọi là nhờ tôi trấn áp lệ quỷ bạo động. Như vậy, lần này lại có chuyện gì sao?”
Tạ Văn Uyên nổi tiếng là có tính cách ác liệt, bên kia đã giao thiệp mấy lần, y hiểu rõ chuyện này, nhưng cũng không dễ làm phật lòng hắn, nghe hắn nói vậy cũng chỉ có thể cười nói: “Làm gì có chuyện gì. Tôi chỉ muốn gọi để liên lạc tình cảm, tiện thể hỏi thăm cậu thế nào.”
Tạ Văn Uyên nói: “A, đó chính là không có việc gì. Cảm ơn lời hỏi thăm, tôi vẫn ổn, tạm biệt.”
Hắn vừa nói xong, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Không quá ba giây, điện thoại liền vang lên, lần này Trương Chử không dám nói nhảm nữa mà vào thẳng vấn đề: “Tạ cố vấn, xin lỗi đã làm phiền cậu, tôi thề sẽ nhanh chóng huy động vài người đến trấn thủ, nhưng lần này cậu không xuất sơn thật sự không được. Là như thế này, phía dưới vừa báo lên một án tử, cùng Thất Tinh Lôi Hoả ấn có liên quan...”
Tạ Văn Uyên ngón tay đang gõ đầu gối, nguyên bản là bộ dáng không để ý, nhưng khi nghe thấy “Thất Tinh Lôi Hoả ấn” năm chữ thì dừng lại động tác, ngữ khí không biến hoá cười nói: “Kia nhưng mới mẻ, anh nói tôi nghe một chút.”
Trương Chử nói về việc tử vong kỳ lạ của Hoàng Tịnh Sam.
Sau khi xác định hung thủ là Kỳ Ngạn Chí, tốc độ báo án của Hoàng gia rất nhanh, thêm vào đó con dấu trên bức ảnh lại liên quan đến pháp khí nổi tiếng trong giới huyền học, lập tức thu hút nhiều sự chú ý, vì vậy việc này được xử lý rất nhanh, nhanh chóng xác định được đây là Thất Tinh Lôi Hoả ấn của Tạ gia.
Tạ gia là gia tộc ngự linh cổ xưa, truyền từ thời nhà Đường cho đến nay, có huyết thống khống chế yêu ma rất mạnh, có địa vị rất cao trong giới huyền học.
Gia chủ hiện tại Tạ Phong đang làm việc trong Cục An ninh Trung ương. Con trai duy nhất của ông Tạ Văn Uyên vừa tốt nghiệp đại học, hiện đang nhậm chức cố vấn ở Khoa Nghiên cứu và Kiểm soát hiện tượng Siêu nhiên.
Hắn thường chịu trách nhiệm chính trong việc nghiên cứu, đối với những vụ việc siêu nhiên như vụ án của Hoàng Tịnh Sam, thường được chính phủ giám sát và hợp tác với bộ phận siêu nhiên, bộ phận này sẽ liên hệ với các tu sĩ và đạo sĩ Đạo giáo địa phương có chứng chỉ Huyền Môn chính thức đến giải quyết.
Đáng tiếc là, người có tài ngày càng khó kiếm, tỉnh A mấy năm gần đây thiếu hụt nhân tài trầm trọng. Trương Chử luôn lo sợ bị các tỉnh khác cướp KPI, không muốn kêu người từ bên ngoài đến hỗ trợ, vì vậy đành mặt dày nhiều lần nhờ vả Tạ Văn Uyên.
Bất quá lần này lại có liên quan đến thượng phẩm linh khí, chỉ sợ người bình thường không giải quyết được.
Tạ Văn Uyên chậm rãi đút tay vào túi áo khoát, cảm xúc lạnh lẽo, Thất Tinh Lôi Hoả ấn đang êm đẹp nằm ở đó.
“Đã biết.” Hắn suy nghĩ một chút, trong lời nói không nghe ra được cảm xúc gì, chỉ nói: “Vậy ngày mai tôi sẽ đến đó.”
Tạ Văn Uyên để điện thoại xuống, vươn người một chút, thấy bên ngoài đang tụ tập nhiều người, liền hỏi: “Vừa rồi có chuyện gì sao?”
Tài xế trả lời: “Hiện tại chúng ta đang ở bên ngoài Đại học A, vừa rồi có cảnh sát đến, nghe nói là bắt tội phạm nên bị chặn một chút.”
Tạ Văn Uyên nhớ ra cô gái gặp chuyện cũng học ở Đại học A, không khỏi thở dài: “Để sống sót trong trường học này không dễ chút nào.”
Nhìn thấy đám đông dần tản ra, đoàn xe cũng bắt đầu di chuyển, hắn nói: “Chậm lại, đi thôi.”
“Vâng.”
Xe vòng qua hàng rào bên ngoài A đại, lặng yên không tiếng động mà đi vào tuyến đường chính ở nội thành.
Ánh sáng của đèn đường hoà với đèn xe tạo thành một dòng sông ánh sáng, xe của bọn họ chẳng mấy chóc cũng trở thành một thành viên nhỏ bé hoà vào đó.
Trời càng tối, khuôn viên trường càng trở nên yên tĩnh, tiếng chuông tắt đèn vang lên, dãy nhà dạy học cùng khu ký túc xá cũng dần chìm vào bóng đêm yên tĩnh.
Trong trường học, ở góc khuất gần hồ Nam Sơn, có một người đang mặc trang phục diễn nằm đó, đôi mắt to hốc hác đã mất đi vẻ sáng ngời từ lâu, hai con mắt như lồi ra đang nhìn về không trung.
Ánh trăng nhỏ bé và nhàn nhạt đang dần ló ra sau đám mây, chiếu vào gương mặt của người đang nằm đó, chính là Kỳ Ngạn Chí đáng lẽ đã bị nhà họ Hoàng giao cho cảnh sát.