Huyền Huyễn: Hệ Thống Của Ta Chức Năng Là Chỉ Dẫn

Chương 41: Chương 41: Bị dắt mũi mà đánh




Phó Lỵ từ từ đi đến, khuôn mặt ngây thơ xinh đẹp lúc trước đã biến mất, chỉ chừa lại bản thể của nàng.

Một con Ma Vật sỡ hữu gương mặt gớm ghiếc, tỏa ra tanh hôi mùi xác chết làm người buồn nôn.

Cả người nàng ta gầy còm như thể bị thiếu dinh dưởng, hai gò má hõm sâu, ánh mắt bên trong âm trầm làm người sợ hãi.

Trương Hàn đoán không sai, Phó Lỵ đích xác là Ma Vật, mà lại bộ dáng này cũng không phải loại bình thường!

Móng tay nàng dài nhọn, lại có một màu đen tuyền hắc ám, máu tươi lúc này từ trên đó chảy ra.

Phó Lỵ dùng chiếc lưỡi dài của mình liếm máu tươi dính trên ngón tay, cảnh tượng ghê tởm cực kỳ.

Nhìn về phía Trương Hàn bị đánh bay, nàng ta cười lạnh nói:”Cứ tưởng Hắc Mãng tên kia nói cường đại nhân loại rất mạnh, ai ngờ là loại tép riu một chiêu đều đỡ không nổi! Khặc khặc!”

Chất giọng nàng âm trầm, lại có chút hỗn loạn như Ti vi cũ bị nhiễu sóng, âm thanh làm người ám ảnh chỉ thuộc về giống như nàng loại này yêu ma.

Phó Lỵ nhíu mày, trong người máu tươi bỗng dưng biến có chút đông cứng làm nàng khó chịu, thân thể biến cứng đờ.

Bên tai treo thoang thoảng Trương Hàn âm u tiếng nói:”Một chiêu đều đỡ không nổi? Ngươi đây là nói ai chứ không phải ta rồi!”

Phó Lỵ biến sắc định chuyển thân cho đằng sau một trảo nhưng thân thể cứng đờ lại khiến nàng không động đậy được, nói gì mà tấn công.

“Phệ Huyết Kiếm! Huyết Trảm!”

Sau lưng vang lên Trương Hàn tiếng thét, kiếm phong sinh ra, cường hoành khí tức khiến Phó Lỵ biến sắc.

Huyết sắc kiếm khí ập tới, phong nhận loạn xạ mà chém bừa bãi.

Chỉ trong giây lát, kiếm khí đã kéo gần khoảng cách với Phó Lỵ, chỉ cách chưa tới 1m.

Nhưng đồng thởi vào thời khắc này, Phó Lỵ cũng hoàn toàn thoát ra trạng thái đông cứng.

“Mê Ly Quỷ Bộ!” Nàng sắc mặt nghiêm túc hét.

Thân thể thế nhưng huyễn hóa ra nhiều quỷ ảnh hòng tránh né đã tới gần kiếm khí.

Tuy nhiên vì khoảng cách quá gần, Phó Lỵ vẫn không tránh được Huyết Trảm của Trương Hàn.

Kiếm khí chém vào cánh tay làm nàng ta thống khổ kêu lên:”Gào!”

Âm thanh của nàng bây giờ đã hoàn toàn không giống với con người, càng giống như một loài dã thú, điên cuồng kết hợp với hoang dã khó kiểm soát.

Trương Hàn cả người cảnh giác, bây giờ mới thực sự đánh thật.

Hồi nãy cả hai đều thiếu cảnh giác, đều bị dính chiêu của đối phương tạo thành vết thương nhỏ.

Trương Hàn bên hông thậm chí còn đau, Phó Lỵ cái này nữ quỷ cũng không hề có ý định điều tra hay gì khác, thế nhưng trực tiếp liền ý đồ lấy đi mạng sống hắn.

Cũng nhờ nhận lấy đòn này, hắn cũng biết Phó Lỵ chỉ khoảng từ Luyện Thể Thất Trọng.

Phó Lỵ tay che vết thương, ánh mắt âm lạnh xen lẫn hưng phấn nhìn Trương Hàn.

Cho dù không thấy gì nhưng Trương Hàn hắn vẫn cảm thấy được một ánh mắt nóng bỏng nhìn chính mình.

Ánh mắt ấy cứ như thể xem hắn làm con mồi, đều này làm cho hắn khó chịu.

Trương Hàn cười nhạt:”Ngươi cái này nữ quỷ ngược lại rất đặc biệt! Ngay cả Quỷ Sát Lệnh loại này nguyền rủa đều không điều khiển được ngươi!”

Phó Lỵ cười âm trầm, đầu lắc qua lắc lại, quỷ dị nói:”Khặc khặc! Cái kia Hắc Mang dạy cho ngươi dùng Quỷ Sát Lệnh nguyền rủa? Còn vì sao ta lại không bị ảnh hưởng? Đương nhiên do ta cấp bậc cao, mấy cái ngu ngốc thuật pháp này làm sao dễ dàng ảnh hưởng tới ta!”

Trương Hàn cười nhạt, nhún vai:”Ta không cho đó là dạy, rõ ràng đây là tin tức ta tự mình moi móc ra được không? Mà lại đừng có như thế tâng bốc chính mình, có ngày bị kẻ khác dùng chân đạp dưới đất thì lại nhục!”

“Khặc khặc! Nhân loại, ngươi là ta thấy thú vị nhất người! Đồng thời cũng là hương vị thơm ngon nhất người!” Phó Lỵ âm trầm nói.

Trương Hàn bật cười:”Nghe ngươi nói như vậy, ta thấy rất tự hào nha! Mà ngươi cũng là con Ma Vật khiến ta nổi lên sát tâm lớn nhất đấy! Ta thực ra đây là lần thứ ba muốn giết ngươi!”

Phó Lỵ như hiểu ra cái gì, tức giận thét to:”Ngươi chính là kẻ đã đưa bọn ta ra ngoài sáng, khiến những Nhân Loại còn lại cảnh giác!?”

Trương Hàn cười tủm tỉm, vỗ tay tán dương nói:”Đoán rất hay nha! Đúng vậy, ta chính là người đã làm mọi việc! Bất quá đoán đúng không có thưởng!”

Phó Lỵ cắn răng, tức giận lao về phía Trương Hàn.

Của nàng Quỷ Trảo âm phong cuồn cuộng, mãnh liệt lại khiến người rợn cả tóc gáy.

Cảm nhận được trước mặt bỗng dưng biến đổi sức gió, Trương Hàn sắc mặt nghiêm túc, lại dùng ra Phệ Huyết Kiếm tuy nhiên là một chiêu khác.

“Phệ Huyết Kiếm! Huyết Loạn Vũ!”

Chung quanh kiếm khí liên tục sinh ra, sắc nhọn hơi thở lan tỏa kết hớp với tanh hôi mùi máu.

Kiếm khí tung hoành mà hướng về Phó Lỵ nữ quỷ, nhưng lại bị nàng Quỷ Trảo cho dễ dàng bóp nát.

Trương Hàn cũng có thể cảm thấy được chính mình chiêu thức bị đối phương phá giải, chân hắn dùng lực nhanh chóng chạy ra khỏi nơi đó.

“Bành!” Phó Lỵ dùng cực lớn lực lượng phá nát cả khu đất.

Dưới chân run run, Trương Hàn nhíu mày.

Bỗng dưng sau lưng âm phong sinh ra, Trương Hàn bị dọa cho nổi hết cả da gà.

Nhanh chóng dùng trường kiếm ra đỡ, nhưng hắn vẫn bị ăn trọn Phó Lỵ đòn tấn công.

Cả người bị đánh bay, Trương Hàn rớt xuống đất, khói bùi bay mịt mù nhìn không rõ bên trong.

“Phốc!” Chỉ có thể nghe được tiếng Trương Hàn thổ huyết, xem ra hắn bị thương không nhẹ do đòn đó.

Trong lòng Trương Hàn thắc mắc, rõ ràng Phó Lỵ đang ở trước mặt thì tại sao đằng sau lại bị tấn công?

Có thứ hai người? Trương Hàn lắc đầu nhanh chóng chối bỏ cái này ý tưởng.

Hoàn toàn không thể là hai người, bằng không hắn từ lâu đã nhận ra!

“Chẳng lẽ là....Thân Pháp!” Trương Hàn bừng tỉnh, trước đó Phó Lỵ có dùng cái gì Mê Ly Quỷ Bộ!

Đi ra sau lưng hắn không một dấu vết để tìm kiếm, không hề có một âm thanh hay là mùi hương gì cả.

Điều này làm cho hắn có chút sợ hãi, bây giờ đã tiến vào thế bí, nếu không có biện pháp khắc chế nàng ta thì hắn xem như xong.

Trương Hàn hơi thở dần biến loạn, cận kề cái chết không một chút loạn là không thể nào!

Nhưng Phó Lỵ làm sao đợi cho hắn nghĩ cách!

Trương Hàn cảm giác thấy đằng trên có cái gì đang rơi xuống, khí tức âm lãnh cùng nguy hiểm làm hắn run rẩy.

Bàn tay hóa chưởng đánh vào lòng đất, mượn nhờ cự lực mà chuyển mình nhảy sang nơi khác.

Vừa mới làm xong, Phó Lỵ tấn công liền rơi xuống.

Nơi Trương Hàn vừa nằm xuất hiện một cái lỗ to, nếu như không phải vừa rồi phản ứng nhanh có thể hắn đã đi đời.

Chưa kịp thở, Phó Lỵ lại tìm tới, Quỷ Trảo của nàng sắc bén mà đánh về phía đầu Trương Hàn.

Cảm nhận được trước mặt áp lực, Trương Hàn nhanh chóng té người ra đằng sau.

Cho dù phản ứng như vậy đã xem là rất nhanh nhưng Quỷ Trảo của Phó Lỵ vẫn đụng vào phần da cổ của hắn kéo ra những tơ máu.

Trương Hàn cả người đổi hướng, chém về phía trước một nhát kiếm.

Nhưng lại như chém vào không khí, cảm giác như một không hề có vật gì.

Bên phải lại có tiếng gió, Trương Hàn nhanh chóng dùng chân quét ngang qua.

Nhưng lại giống như trước, hoàn toàn không hề có gì.

Chỉ là chưa kịp nghỉ lấy hơi, vai trái hắn bị cái gì cho đánh phải, cả người đi theo bị đánh bay về một phía.

“Bành!” Trương Hàn cả người bị đánh cho văng vào gốc cây, mặc kể máu tươi trên trán, hắn cắm trường kiếm vào đất mượn đó đứng lên.

Mồ hôi lạnh xen lẫn máu tươi từ người Trương Hàn chảy xuống đất phát ra tiếng tí tách, nhiêu đây đã đủ hiểu trình độ căng thẳng tới mức nào.

Sờ sờ có chút ẩm ướt cổ, phía trên không biết từ bao giờ đã dính đầy máu tươi.

Điều này khiến cho Trương Hàn nhãn thần có chút lạnh lẽo, một sợi điên cuồng thần thái hiện lên.

Hắn biết bây giờ muốn sống thì phải đáp trả! Nếu cứ tiếp tục để Phó Lỵ dắt mũi mà đánh, hắn chắc chắn sẽ chết!

Trương Hàn bỗng nhớ tới Huấn Tiên Nhân lời dạy:”Liều thì ăn nhiều! Không liều thì ăn cớt!”

Từ trước tới giờ có lẽ đây là trận chiến mà Trương Hàn khổ sở nhất, không những bị kẻ địch cho dắt mũi mà đánh mà còn đứng trong tình thế bất cứ lúc nào cũng có thể chết!

Mạng sống của mình bị quyết định trong tay kẻ khác làm Trương Hàn khó chịu.

Vô lực và tuyệt vọng như thể là lúc còn sống như một Nô Lệ lúc trước vậy, mạng sống hoàn toàn bị Chủ Nô cho nắm giữ.

Mà những thứ khó chịu như này, cần phải bị loại bỏ!

Nghĩ như vậy, Trương Hàn hơi thở dần dần ổn định, cả người phát ra lạnh lẽo đến rét run khí tức.

Phó Lỵ đứng từ xa quan sát thì nhíu mày, Nhân loại này có gì đó thay đổi, tuy nhiên nàng nhìn cũng không ra đó là gì.

Trương Hàn cả người trầm lặng, không phát ra một tiếng động.

Phó Lỵ lại gần, ý đồ thử xem Nhân loại này có gì mới mẻ đồ vật.

Cả người nàng huyễn hóa vô số quỷ ảnh, cho dù có mở mắt ra Trương Hàn cũng không nhất định phân biệt được.

Tuy nhiên bây giờ lại khác.

Trương Hàn cầm lên trường kiếm chém về một phía.

Kiếm khí oanh liệt, sắc bén sinh phong.

Nơi nó đi qua bỗng dưng có máu tươi xuất hiện.

“Gào!!” Phó Lỵ gào lên thống khổ.

Trương Hàn cười nhạt, bình tĩnh nói:”Bây giờ ta muốn xem ngươi né bằng đường nào...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.