Đi qua một thời gian ở bên ngoài nhận áp lực của cánh cổng để Tu luyện, Trương Hàn thực lục cũng tiến nhanh.
Tu Vi hắn bây giờ đã hơn Luyện Thể Lục Trọng Thiên Trung Kỳ, tốc độ tiến cấp đối với người bình thưởng mà nói chính là kinh khủng, có thể hậu hoạn cũng cực lớn nhưng không hiểu vì sao căn cơ hắn cực kỳ vững chắc.
Có thể do Cánh cổng tác động đến, hoặc là yếu tố huyền bí nào đó.
Bất quá bây giờ lại có một vấn đề lớn.
Cmn! Hắn thế nhưng không thể thoát ra trạng thái Tu luyện!
Liên tục không ngừng máu tươi và Linh Khí được hấp thu, tốc độ chuyển hóa thành Linh Lực để rèn luyện thân thể cũng rất nhanh nhưng không nhanh bằng tốc độ thôn phệ a!
Hắn tình trạng có thể nói là hấp thu nhiều nhưng không luyện hóa được làm cho những tạp chất cùng năng lượng liền tục đọng lại trong thân thể, cứ thế phình ra, phình ra...Sau đó nổ tung!
Đây cũng không phải tốt đẹp trải nghiệm, Trương Hàn bây giờ chả khác nào những con ngỗng bị nuôi lấy gan vậy, không ngừng không ngừng bị rót thức ăn vào trong thực quản để vỗ béo, từ từ chờ đợi cái chết kéo chính mình vào giấc ngủ dài.
Muốn dừng, dừng không được! Hoàn toàn làm cho Trương Hàn bất lực, nỗi đau đớn từ nhục thân phát ra làm cho hắn tuyệt vọng.
Cơn đau đến từ mỗi chân lông, lục phủ ngũ tạng như dày xéo lẫn nhau, xương cốt phát ra cót két tiếng nứt, da dẻ cũng biến khô nứt, máu tươi từ bên trong chảy ra ngoài.
Trương Hàn cả người máu me đầm đìa, máu tươi nhuộm đỏ hắc y trên người, tóc dài cũng biến đỏ.
'Chẳng lẽ cứ như vậy mà chết sao?' Trương Hàn thầm nghĩ, hoàn toàn bị thống khổ cùng cực cho dày xéo hắn đã có ý định buông bỏ.
Lúc cận kề cái chết, con người luôn nhớ tới những ký ức tươi đẹp của minh.
Trương Hàn không ngoại lệ, ánh mắt hắn mê ly, như có vụ khí ẩn hiện.
Hắn thấy cha mẹ mình, thấy Thanh Gia Gia, thấy Vy Vy,..... Hắn muốn buông bỏ, mà tìm về hơi ấm ở đó.
Nhãn thần hắn biến từ từ thất lạc, lại có chút trống rỗng, đầu cũng từ từ rủ xuống.
Hơi ấm từ từ tiêu thất, Trương Hàn không biết mình quyết định này là đúng hay sai, nhưng có vẻ đã muộn để thay đổi.
Sinh cơ của Trương Hàn mỏng manh như ngọn đèn đã tắt lúc, tay hắn xuất hiện một số vết đen lấm tấm từ từ ăn mòn.
Cả người hắn bị một loại đặc thù khói đen cho bao quanh.
Thân thế bằng một cách thần kì thế nhưng phục hồi, sinh cơ cũng biến thịnh vượng, Chung quanh Linh Khí cùng máu tươi điên cuồng bị Trương Hàn cho hấp thu.
Nhưng lần này so với trước lại khác, hắn thế nhưng có thể Luyện Hóa hoàn toàn những năng lượng này, thậm chí hấp thu tốc đồ còn muốn thua luyện hóa tốc độ.
Tu Vi từ Luyện Thể Lục Trọng tăng lên Thất Trọng rồi Bát Trọng.
Khí tức biến trở nên hỗn loạn, cường đại hơn.
Tô Nguyệt Linh đang tu luyện bỗng dưng mở to mắt, có chút hoảng sợ nhìn về phía Trương Hàn đang ở.
Bất quá Khí tức của Trương Hàn chỉ lóe lên rồi biến mất nên nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng có một con Cường đại Yêu Thú ở quanh đây.
Trương Hàn thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt hưng phấn ngắm nghía chính mình thân thể, đặc biệt là mắt hắn không biết bằng cách nào thế nhưng lại từ Huyết Đồng Tử trở thành hai màu đen và đỏ tròng lên nhau, như là Trọng Đồng?
“Thân thể này thế nhưng như vậy kỳ dị, thế nhưng lại bài xích bản tôn! Nhưng mà Tư Chất này ngược lại không tồi!” Trương Hàn, không phải nói là một kẻ khác đã chiếm lấy Trương Hàn thân thể.
Hắn hài lòng nhìn 'chính mình' thân thể, bất quá sau đó lại nhíu mày:“Căn cơ như vậy thấp? Hừ! Để ta tự mình tinh luyện!”
Dứt lời, hắn ngồi xuống xếp bằng, tay bấm các loại thủ ấn phức tạp, Ma khí lan tràn phát ra, miệng niệm một ít kì bí kinh văn:“Chân Ma Giảng Ma Kinh, Đại Đạo Phục Bái! Vạn Vật Vô Hình Tượng, Chân Ma Diễn Vạn Vật! Vô Hình Gọi Ma, Hữu Hình Gọi Tà!..........! Tà Ma Diễn Thiên Công!”
Ma khí liên tục từ người 'Trương Hàn' tỏa ra, những người chung quanh bị một loại điềm xấu lấp đầy tâm, khiến cho trở nên lo sợ, bất an.
“Các ngươi có thấy lạnh không?” “Có! Ta không hiểu sao gáy của mình bỗng dưng rét lạnh!” “Ta cũng giống như vậy!“...... Những người này liên tục bàn tán xôn xao, càng nói thì càng trở nên sợ hãi.
Rất nhiều người có cùng cảm giác như vậy, chứng tỏ đây không phải vô ý xảy ra mà là có cái gì đó sắp đặt!
Việc này cũng vào tai bốn người Tần Tiễn Quân, nhất là Tô Nguyệt Linh nghe tới sự kiện này càng biến sắc.
Kết hợp với khí tức kinh khủng lúc đầu, nàng biết đây sợ là có đại hung chi vật!
“Nhanh lên vào trong Bí Cảnh!!” Tô Nguyệt Linh hét lên, liền mặc kệ mọi người đi vào bên trong.
“Cái gì?!” Có vài người không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Các ngươi đứng ngơ cái gì! Mặc kệ có việc gì xảy ra, chạy là hàng đầu a!” Vài cái người thông minh chạy hướng Bí Cảnh, ánh mắt hận sắt không thành thép mà nhìn những kẻ ngu ngơ đứng đằng sau.
Đích thực là 'Ngu dốt' a! Một hồi sợ là cái nịt cũng không còn! Nơi này từ khi Cánh Cổng xuất hiện đã không bình thường, thế mà còn như thế thì chịu!
'Trương Hàn' nhìn Tô Nguyệt Linh chạy vào Bí Cảnh, khóe miếng hắn treo cái âm tàn, lạnh lẽo nụ cười:“Thực là một nữ nhân thông minh, linh cảm còn tốt như vây! Thôi, xem như ngươi mạng lớn, Bỗn Tôn liền dùng mấy cái kẻ đi sau này cũng được! Hắc hắc!”
“Tà Ma Diễn Thiên Công! Tà Ma Thôn Phệ Thuật!” Chung quanh 'Trương Hàn' ma khí hình thành từng con Thao Thiết mà lao về phía đám người, mở ra miệng rộng liền một đớp.
Máu tươi bắn tung tóe, cái kia xui xéo liền bị cắn cho thành hai mảnh, một cái bị Ma Khí Thao Thiết cho ăn mất, một mảnh thì nằm dài dưới đất.
“A!” “Chạy mau!” “Có đại hung a!!” “Đây! Đây là Thao Thiết!!” “Thao con em ngươi! Chạy nhanh cho lão tử!“.....
Liên tục có người tử vong, Thao Thiết liên tục truyền cho 'Trương Hàn' năng lượng.
Cảm nhận thân thể từng phút mạnh lên, 'Trương Hàn' lộ ra vẻ mặt say mê:“A~ Chính là cảm giác này! Đã bao lâu a! Trăm ngàn năm? Hay triệu năm? Bất quá cảm giác thôn phệ này không bao giờ để cho ta thất vọng!”
Liếm liếm môi, càng nhiều Ma khí hóa thành Thao Thiết hơn, Tu Vi của 'Trương Hàn' giảm xuống từ Cửu Trọng Thiên, Bát Trọng Thiên rồi Thất Trọng Thiên, cuối cùng trở về Lục Trọng Thiên Đỉnh Phong liên ngừng lại.
Hoàn toàn đi ngược với lẽ thường, bất quá 'Trương Hàn' không cảm thấy kì lạ, mà cho đây là tất nhiên!
“Ăn nhiều vào! Ăn nhiều vào!” 'Trương Hàn' chắp tay sau lưng, cười nhạt nhìn đám người, ánh mắt như thể nhìn một bọn sâu kiến hạ đẳng, như thế cao cao tại thượng.
Nếu không phải bây giờ chỉ có thể đối phó cái này Tu Vi, thì còn lâu hắn mới thôn phệ đám này yếu đuối sinh linh!
Không bao lâu, cả rừng trúc lại trở về yên tĩnh, mấy người kia không phải chết dưới Tà Ma Thôn Phệ Thuật thì đi vào trong Cánh cổng.
Giải đi Tà Ma Thôn Phệ Thuật, 'Trương Hàn' ngửi ngửi. tràn đầy mùi máu, điều này làm cái Ma Đầu có chút say mê.
“Mùi hương này luôn như vậy! Khiên người khác muốn dừng mà dừng không được! Cái gì....Khụ khụ!!” 'Trương Hàn' bỗng dưng ho khan dữ dội, cả người run rẩy, trên trán xuất mồ hôi.
Hắn dùng tay của mình đánh vào phần Đan Điên, nghiến răng nghiến lợi hét to:“Ngươi cái này đồ vật suốt ngày phá hư lão tử việc! Cút ngay ra đây!”
Trước mặt 'Trương Hàn' xuất hiện Ma Vụ, Ma Vụ bên trong Hắc Sắc Ma Đản trôi nổi lềnh bềnh, tuy không có mặt mũi nhưng hắn vẫn cảm thấy đồ vật này đang nhìn chằm chằm mình!
“Ngươi chỉ là Ma Hồn, cho dù Tà dị tới đâu đi nữa bản tính vẫn là Ma Hồn! Xem ta Ma Tôn...!” 'Trương Hàn' chỉ vào Hắc Sắc Ma Đản, chưa kịp nói xong đã bị cho ăn một cú vào đầu.
“Bành!” Trên trán hiện lên một cục u lớn, đầu óc quay lòng vòng.
Nhưng có vẻ Hắc Sắc Ma Đản cũng không phải là dễ tính thành phần, thế nhưng liên tục dùng vỏ trứng gõ vào đầu hắn.
“Bành! Bành! Bành!....” Đầu nổi lên vô số khối u, hắn thực muốn khóc thét:'Nói tốt cái này cũng là thân thể Chủ nhân ngươi a! Làm việc không nên như thế mạnh tay chứ!'
Rõ ràng kiếp trước cái gì đau đớn đều trải qua hắn, bây giờ lại đối với Ma Đản gõ trứng vào đầu này cảm giác chịu không nổi!
Ngươi đây là gian lận! Lão tử phải tố cáo để ngươi pay acc!
Có thể Hắc Sắc Ma Đản có đọc tâm thuật, biết được ý nghĩ của hắn nên liền gõ càng hăng!
Đánh đánh, 'Trương Hàn' cảm thấy đầu của mình trở nên càng nặng, mí mắt nặng nề, ý thức mơ hồ.
Chỉ để lại những lỡi trăn trối cuối cùng:“Ta....Ta...Thế nhưng....Thua....Thua....Một quả trứng?”
“Tách” Uất ức nước mắt chảy xuống, phát ra thanh thúy âm thanh, cả đời này hắn chưa khóc bao giờ thế nhưng bị một quả trứng cho đánh khóc? Nghĩ tới đây hắn liền cưỡng ép cho chính mình ngất đi.
Trong lòng đối với Hắc Sắc Ma Đản chính là tổng kết:“Thực lực siêu thần đản, cực hung Ma Đản, Không thể trểu vào Ma Đản!”
'Trương Hàn' ngất đi, Hắc Sắc Ma Đản ngay phía sau cũng biến mất.
Một lúc lâu sau, Trương Hàn mở mắt ra, cảm thấy đầu mình đau nhói, ngay lập tức liền làm hắn bừng tỉnh.
Điều đầu tiền tỉnh dậy, Trương Hàn kinh ngạc nhìn chính mình, có chút không thể tin nói:“Ta...Còn sống?”