Nói là chỉ có một đoạn đường, vậy mà mặt trời cũng sắp xuống núi rồi còn chưa tới. Nguyên lai Lan sơn vừa đúng giáp với Trà Sơn tộc và huyệnHoa Sơn, nhìn thì thấy không xa nhưng thật ra là cách nhau một cái huyện.
“Mau nhìn đi, đó chính là Lan sơn!” A Hoa hưng phấn vừa hét lên vừa chỉ Lan sơn cách đó không xa.
Chẳng qua là Hách Liên Minh Kính không có bao nhiêu khí lực đáp lại, bởi vì chân của nàng cũng sắp gảy rồi. Đây là đường đi ở thời đại này hay sao? Không chỉ có đường núi gập ghềnh, nàng còn bị cỏ dại vướng vào chân nhiều lần nữa. “Sớm biết lại qua một cái huyện, ta thà đi từ huyện Tây Vực đi thẳng tới đây luôn, ít nhất ta còn có thể cưỡi ngựa.”
“A Kính ngươi đây có chỗ không biết, mặc dù ta dẫn các ngươi đi là đường núi, nhưng đây là chặng đường gần nhất rồi, ngươi muốn cưỡi ngựa sợ rằng một ngày cũng không đến được đâu.” A Hoa giải thích.
“Trước đừng nói, ta thấy hiền đệ cũng mệt mỏi lắm rồi, chúng ta hay là vào thị trấn nghỉ ngơi một chút đi.” Sở Liên Phong đỡ Hách Liên Minh Kính còn đang thở hỗn hển, có chút lo âu nói.
Mới vừa vào huyện Hoa Sơn, quả thật là cảnh tượng người qua lại tấp nập, khắp nơi đều là người Trà Sơn tộc. Mặc dù cái huyện này không lớn, cũng không thể nói là sầm uất, xung quanh đều là người đi chợ, từng người Trà Sơn tộc đeo cái giỏ, nhìn đông rồi lại nhìn tây, có vẻ không vui, huơ tay múa chân, lục lạc đeo trên người kêu leng keng.
Mấy người bọn họ tìm một quán nước ngồi xuống.
“Woa, huyện Hoa Sơn vì sao lại có nhiều người Trà Sơn tộc như vậy?” Ngô thị vệ cả kinh nói.
“Bởi vì nơi này sát bên cạnh lan sơn, hơn nữa còn nằm ở giữa ba tộc của Trà Sơn tộc là Bạch tộc, Lục tộc, Hồng tộc thì dĩ nhiên là có nhiều người Trà Sơn tộc rồi, huống chi mấy ngày nữa chính là Bách hoa tiết.”
“Bách hoa tiết là cái gì?”
“Nga, Bách hoa tiết là ngày lễ truyền thống quan trọng nhất đươc tổ chức một năm một lần của Trà Sơn tộc chúng ta.”
Hách Liên Minh Kính cũng không rảnh đi nghe những thứ này, một lòng nhìn Lan sơn cách đó không xa, đỉnh núi theo thứ tự sắp hàng từ thấp đến cao, loáng thoáng có thể thấy nhà trên đỉnh cao nhất. Tà dương núp ở phía sau đỉnh núi nắng chiều phủ đầy toàn bộ lan sơn. Tựa như theo tà dương biến mất, cái gì cũng không thấy.
“Chúng ta hay là đi mau đi, nếu không trời tối thì không nhìn thấy đường.” Hách Liên Minh Kính có chút gấp nói.
“Lan Sơn cũng không phải nói đi là có thể đi, trên đó chẳng những là nơi ở của Phượng Hoàng, còn là nơi ở của Tam đại trưởng lão Trà Sơn tộc chúng ta, cho nên có thủ vệ canh giữ nghiêm ngặc. Hơn nữa dưới chân núi cũng có người của Bảo Tam ca canh giữ, các ngươi thật sự xác định Phượng Hoàng sẽ gặp các ngươi sao?”
“Dĩ nhiên rồi.” Hách Liên Minh Kính rất xác định gật đầu một cái.
“Vậy cũng tốt, chỉ mong có thể lên được tới nơi thôi.”
Nghỉ ngơi một lát sau, bốn người bắt đầu đi về phía Lan Sơn.
Vừa mới tới chân núi, chỉ thấy bảy tám người Trà Sơn tộc ngăn cản bọn họ.”Mấy người các ngươi tới đây làm gì?”
A Hoa thấy vậy, vội vàng đi lên nói “Mấy vị a ca, chúng ta nghe nói Phượng Hoàng trở lại, muốn gặp ngài một lần, xin mấy vị a ca cho chúng ta đi vào.”
“Bảo Tam ca có lệnh, bất kỳ người nào cũng không được lên núi quấy rầy Phượng Hoàng nghỉ ngơi.”
Hách Liên Minh Kính vọt tới nói “Là Phượng Hoàng của các ngươi bảo chúng ta tới, ngươi đi thông báo một tiếng nói Hách Liên Minh Kính tới, nàng tự nhiên sẽ để cho chúng ta đi vào.”
“Chúng ta chỉ nghe lệnh của Bảo Tam ca.”
“Ngươi....”
A Hoa vội vàng ngăn Ngô thị vệ định động thủ lại “Chúng ta đi, chúng ta đi.” Kéo bọn họ trốn bên cạnh rừng cây nhỏ giọng nói “Ta đã nói là dù có đi các ngươi cũng không thể gặp Phượng Hoàng, hay là chúng ta trở về thôi.”
“Lẽ nào lại như vậy, ta cũng đã nói với hắn, vậy mà hắn vẫn ngăn chúng ta, cái tên Bảo Tam ca kia rốt cuộc là con cháu nhà ai vậy?” Hách Liên Minh Kính tức giận.
“Bảo Tam ca là người thay mặt tộc trưởng Trà Sơn tộc chúng ta, hắn là người Lục tộc. Vốn Phượng Hoàng là người kế vị tộc trưởng, bất quá hàng năm không có ở Trà Sơn tộc, bộ lạc không thể một ngày không chủ, cho nên Tam đại trưởng lão liền đề cử Bảo Tam ca thay mặt tộc trưởng, thời điểm Phượng Hoàng không có ở đây thì hắn làm chủ. Trước kia Bảo Tam ca là anh hùng người người kính nể của Trà Sơn tộc chúng ta, bất quá những năm gần đây cũng không biết làm sao lại thân thiết với quan phủ.” A Hoa không che giấu được mất mác.
“Hôm nay Phượng Hoàng của các ngươi đã trở lại, cũng không phải là hắn làm chủ, tại sao không để cho chúng ta lên núi.” Sở Liên Phong cũng cả giận nói, không lẽ đã tới nơi này phả quay trở về a.
“Bởi vì bảo Tam ca từ nhỏ thích Phượng Hoàng, nhiều năm như vậy cũng yên lặng chờ Phượng Hoàng, mắt thấy Bách hoa tiết sắp đến, hắn như thế nào lại để cho những người khác đi lên gặp Phượng Hoàng được.”
“Hắn nếu không cho chúng ta lên núi, ta sẽ cho bọn họ nếm thử một chút quả đấm của ta. “ Sở Liên Phong giơ giơ quả đấm lên, đang định lấy bạo chế bạo.
A Hoa nhìn thấy người từ phía xa đi tới, vội vàng kéo Sở Liên Phong “Bảo Tam ca tới.”
Chỉ nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân, chỉ thấy hán tử da ngăm đen, mày rậm trán rộng, thân thể cường trán khỏe mạnh mặc phục trang lục tộc dẫn đầu đi tới bên này. Phía sau mười mấy thanh niên Lục tộc đi theo.
Bốn người bọn họ núp ở trong buội cây, chỉ thấy mấy tên Trà Sơn tộc mới vừa ngăn bọn họ, thấy Bảo Tam ca đồng loạt khom người hành lễ “Bảo Tam ca!”
“Không có người nào vào chứ?”
“Bẩm Bảo Tam ca, không có.” tên đó đáp lời cũng không ngẩng đầu lên, một mực cung kính nói.
“Tốt, tiếp tục canh giữ, không được để cho bất kỳ người nào đi vào.”
“Dạ..”
Hách Liên Minh Kính nhất thời nảy ra một kế, thọt hai người bên cạnh, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu, lặng lẽ đi ra ngoài. A Hoa đang muốn mở miệng ngăn cản bọn họ, lại bị Ngô thị vệ che miệng, nhỏ giọng nói “Ngươi ở chỗ này trông nom, chờ chúng ta trở lại.”
Thừa dịp sắc trời mờ tối, lúc những người đó lại khom người hành lễ, ba người vô thanh vô tức gia nhập vào đám tùy tùng phía sau của Bảo Tam ca. Sau khi đi qua bọn canh phòng, nhanh chóng trốn vào trong rừng cây bên cạnh. Không có bất kỳ người chú ý tới ba người bọn họ.
“Hiền đệ, mới vừa rồi A Hoa nói ở trên đó cũng có canh phòng, chúng ta bây giờ nên làm như thế nào?” Ba người lúc sắp đến đỉnh núi, ngừng lại.
“Trước không gấp, còn không biết canh phòng phía trên đó có phải là thủ hạ của cái tên Bảo Tam ca hay không, chờ cái tên Bảo Tam ca kia đi rồi, sau khi đến đỉnh núi, ta đi trước dò xét, nếu canh phòng phía trên không để cho ta đi vào, hai người liền từ sau lưng bọn họ hạ thủ.”
Vốn cho là phải đợi rất lâu, nhưng không nghĩ rất nhanh cái tên Bảo Tam ca liền mang theo tùy tùng xuống núi.
Ba người vội vàng từ trong rừng cây xông tới, đi lên đỉnh núi, Hách Liên Minh Kính đang định nháy mắt với Sở Liên Phong và Ngô thị vệ, nhưng phát hiện người canh phòng lại là vị lão giả. Chỉ thấy lão giả đưa lưng về phía bọn họ, nghe tiếng bước chân rất không nhịn được nói “Các ngươi lại lên đây làm gì, không phải đã nói Phượng Hoàng đang nghỉ ngơi rồi sao, không nên tới quấy rầy nữa, Bảo Tam chẳng lẽ ngươi nghe không hiểu tiếng Trà Sơn à.”
“Ách... Lão nhân gia.” Hách Liên Minh Kính có chút lúng túng lên tiếng, lão nhân kia đang nói gì, một câu cũng không hiểu.
Lão giả thấy có người nói Hán ngữ, kinh ngạc xoay người, nhìn ba người bọn họ cả người mặc trang phục trang phục Lục tộc, hừ một tiếng, cho là bọn Lục tộc đang nói Hán ngữ “Trở về nói cho Bảo Tam, nếu lại phái người tới quấy rầy Phượng Hoàng nghỉ ngơi, đừng trách Bạch lão cha ta không khách khí.”
“Bạch lão cha, chúng ta không phải do Bảo Tam phái tới.” Hách Liên Minh Kính hành lễ “Chúng ta là do Phượng Hoàng gọi tới, xin Bạch lão cha giúp đỡ, truyền lời dùm một tiếng.”
“Các ngươi là người Hán?” Bạch lão cha liền vội vàng hỏi.
“Vâng..” Hách Liên Minh Kính cũng không giấu giếm.
“Vậy trong các ngươi chắc là có một người tên là Tiểu Kính Kính?”
Từ trong miệng một lão nhân gia nói ra cái danh xưng này, Hách Liên Minh Kính không khỏi đỏ mặt, Sở Liên Phong và Ngô thị vệ nghe vậy cố gắng nhịn cười.
“Chính... Chính là ta.”
“Quá tốt, mau đi lên đây, Phượng Hoàng đợi ngươi đã nhiều ngày rồi.”
Hách Liên Minh Kính đi lên, Sở Liên Phong và Ngô thị vệ định đi theo, nhưng lại bị Bạch lão cha ngăn cản “Phượng Hoàng không có nói cho phép những người khác đi lên.”
“Không được, chúng ta phải đi chung.”
“Vậy thì không được.”
“Sở huynh các ngươi trước ở bên ngoài chờ đi.”,
“Tốt lắm, hiền đệ ngươi cẩn thận một chút.”
“Được.”
Hách Liên Minh Kính theo Bạch lão cha vào phòng.”Ngươi trước tiên ở nơi này chờ, ta đi thông báo cho Phượng Hoàng biết.”
“Vậy làm phiền Bạch lão cha.”
Ngay sau đó Hạ Lan Yên đi vào, nhìn thấy Hách Liên Minh Kính có một cảm giác được gặp lại bằng hữu “Tiểu Kính Kính, thật sự là ngươi. Ta biết là ngươi sẽ đến.”
Chẳng qua là Hách Liên Minh Kính lại không có loại vui sướng khi gặp lại bằng hữu, bỏ Hạ Lan Yên qua một bên “Đại tiểu thư đâu?”
Nghe Hách Liên Minh Kính vừa mở miệng là hỏi đến Mộ Dung Hi Nguyệt, mặc dù nằm trong dự liệu, ánh mắt có một chút ảm đạm “Nàng rất tốt. Ta không có làm gì với nàng.”
“Ta muốn gặp nàng!”
“Tiểu Kính Kính, ngươi là đang trách ta sao?” Hạ Lan Yên đầy mắt bi thương.
“Không dám, ngươi là Phượng Hoàng cao cao tại thượng của Trà Sơn tộc, tại hạ chỉ là một cửu phẩm tép riu, hơn nữa đầu óc lại rất đần, cho nên mới bị người lợi dụng hết lần này tới lần khác.” Vừa nghĩ tới Hạ Lan Yên lợi dụng tín nhiệm của mình với nàng, đem Đại tiểu thư bắt đi, không thể không tức giận.
“Ta làm như vậy chẳng qua là...”
“Ta ngàn dặm tới đây không phải để nghe ngươi giải thích, mang ta đi gặp nàng!”
“Ngươi trước hết nghe ta nói....”
“Ngươi không mang ta đi gặp nàng, vậy để ta tự mình đi tìm.” Hách Liên Minh Kính xoay người muốn mở cửa đi ra ngoài.
Hạ Lan Yên nóng nảy, vội vàng nói “Ngươi tới đây chắc hẳn cũng đã nhìn thấy tình hình Trà Sơn tộc bây giờ rồi đi!”
Hách Liên Minh Kính dừng lại.
Hạ Lan Yên thương tâm nói “Ta đem tiểu Quận chúa bắt đi, chẳng qua là sách lược vẹn toàn.”
“Sách lược vẹn toàn. Như thế nào là sách lược vẹn toàn?” Hách Liên Minh Kính tức giận xoay người nhìn Hạ Lan Yên “Nói cho cùng, ngươi vẫn là chưa tin ta, nếu ta thua, ngươi liền đem Đại tiểu thư hiến tặng cho Tấn vương áp chế Thái sư, sau đó sẽ nhận công lao với hắn cầu hắn duy trì bình an cho Trà Sơn tộc. Nhưng bây giờ ta thắng, cũng cầu xin Hoàng thượng xử lý chuyện Trà Sơn tộc, còn đáp ứng yêu cầu của ngươi tới Trà Sơn tộc. Ngươi cũng nên thả người rồi đó.”
“Ta không phải là không tin tưởng ngươi, ta chỉ là không thể lấy Trà Sơn tộc ra làm tiền đặt cuộc. Trận chiến này ngươi thắng, nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, triều đình vừa kết thúc âm mưu phản loạn, hơn nữa nơi này cách kinh thành xa xôi, phải mất bao lâu mới có thể để ý tới chuyện Trà Sơn tộc, rồi phải bao lâu nữa mới xử lý chuyện Trà Sơn tộc? Hai tháng? Nửa năm? Một năm? Hay là kéo dài mấy năm?”
“”Ách...” Hách Liên Minh Kính nhất thời cứng họng đúng vậy, mới vừa kết thúc phản loạn, triều đình làm sao có thể chú ý đến Trà Sơn tộc ở xa như vậy, trước mắt nhất định là lấy chuyện ở kinh đô làm trọng.
“Nếu Trà Sơn tộc chẳng qua là do tham quan hủ bại ta có thể cho triều đình thời gian. Nhưng hôm nay Trà Sơn tộc không chỉ là có tham quan hoành hành bá đạo mà còn có nội loạn.”
“Nội loạn?”
“Đúng, những năm ta rời đi, Trà Sơn tộc dần dần xảy ra lục đục, có một bộ phận người Trà Sơn tộc tâm không tốt, cấu kết quan phủ, dẫn tới dân chúng lầm than, nội loạn nổi lên bốn phía. Mấy ngày nữa, bọn họ sẽ thừa dịp bách hoa tiết cấu kết quan phủ giành chức tộc trưởng, ta bắt cóc tiểu Quận chúa ngoại trừ lo lắng ngươi vạn nhất thất bại còn có thể lấy tiểu Quận chúa làm điều kiện cùng Tấn vương trao đổi bình an cho Trà Sơn tộc, còn có một cái khác chính là để cho triều đình coi trọng, đẩy nhanh tốc độ chú ý đến Trà Sơn tộc kềm chế những người Trà Sơn tộc đang lầm đường lạc lối.”
“Ngươi bắt cóc Quận chúa, chẳng lẽ không lo lắng, vạn nhất triều đình phái binh tiêu diệt Trà Sơn tộc ngươi thì làm sao?”
“Ta biết ngươi sẽ không để cho loại chuyện này phát sinh” Hạ Lan Yên bình tĩnh nhìn Hách Liên Minh Kính.
Hách Liên Minh Kính bất đắc dĩ cười một tiếng “Ngươi đây ngược lại là đối với ta rất có lòng tin, không sợ ta bởi vì chuyện Đại tiểu thư, thẹn quá thành giận, tự mình lãnh binh?”
“Ta biết ngươi sẽ không lấy tánh mạng tiểu Quận chúa ra để mạo hiểm, huống chi nếu ngươi làm như vậy, ngươi cũng không phải Hách Liên Minh Kính.”
“Ta biết ngươi khó xử, ta cũng không trách ngươi, dẫu sao ngươi làm như vậy đều là vì Trà Sơn tộc. Trà Sơn tộc có tộc trưởng toàn tâm toàn ý vì bộ tộc như vậy mà còn gây nội loạn thật là có phúc không biết hưởng mà.”
Hạ Lan Yên cười khổ hai tiếng “Điều này cũng không thể hoàn toàn trách bọn họ, dẫu sao bình thường ta cũng không ở Trà Sơn tộc, bọn họ cũng chỉ là vì muốn được sống cuộc sống tốt nên mới đi sai đường thôi “
“Ngươi nói những người lầm đường lạc lối là nói đến cái tên Bảo Tam ca sao?”
“Ngươi làm sao biết?” Hạ Lan Yên kinh ngạc nói.
“Ở dưới chân núi có rất nhiều người của Bảo Tam ca, ta đoán rằng ngươi đây là vừa bị giam cầm vừa bị giám sát.” Hạ Lan Yên thở dài một cái “Bảo Tam ca là ca ca lớn lên cùng ta, chẳng qua là hắn.... Ai.”
“Chuyện này khôn cần giải thích rõ, bây giờ có thể mang ta đi gặp đại tiểu thư chưa?”
“Còn chưa phải lúc.”
“Tại sao?”
“Muốn gặp tiểu Quận chúa có thể, bất quá ta có một điều kiện, trừ phi ngươi ở bách hoa tiết ngày đó lấy được phần thưởng. Ngăn cản cuộc nội chiến này.”
Khóe miệng Hách Liên Minh Kính giật một cái “Ngươi thật đúng là sẽ lợi dụng ta a.”
Hạ Lan Yên cười một tiếng “Ai bảo ngươi có bản lãnh chứ.” Khóe miệng nếm được khổ sở “Nếu ngươi lấy được phần thưởng, ta chẳng những sẽ tự mình đem Đại tiểu thư đưa đến trước mặt ngươi, còn cho các ngươi một phần lễ vật không tưởng luôn.”