Bắt đầu từ đầu
Trời cuối thu quang đãng, là thời gian mát mẻ dễ chịu. Bất quá cửa thành Kinh Châu lại mang bầu không khí nghiêm túc khẩn trương, quân lính tầng tầng lớp lớp phòng bị nghiêm ngặt, dò xét khắp nơi, trăm họ ai muốn ra thành đều bị kiểm tra mới có thể đi. Cẩn thận với mọi điều khả nghi.
Trong quán sữa đậu nành, một tên tiều phu mặt đầy râu không nhanh không chậm uống xong một chén sữa đậu nành, vác bó củi bên cạnh đi tới cửa thành.
“Đứng lại!” Quân lính y theo thông lệ ngăn cản tên tiều phu.
“Đại gia!” Thanh âm tên tiều phu có chút khàn khàn, khom người một cái với quân lính.
“Làm nghề gì?”
“Hồi đại gia, ta là tiều phu nhà ở bên ngoài thành.”
“Tiều phu?” Quân lính đánh giá tên tiều phu “Bên ngoài thành rừng cây rất nhiều, vì sao lại vào trong thành đốn củi?”
“Đại gia, bên ngoài thành mặc dù nhiều cây, nhưng mà dã ngoại hoang vu nơi nào an toàn bằng trong thành.” tên tiều phu trả lời
Quân lính cảm thấy cũng có đạo lý, chỉ chỉ củi trên lưng tên tiều phu “Mang củi để xuống, đợi ta kiểm tra.”
“Vâng.”tên tiều phu ngoan ngoãn đặt củi trên lưng xuống.
Đợi đến khi quân lính kiểm tra xong, không vấn đề gì, nhìn tên tiều phu gật đầu một cái nói “Đi ra ngoài đi.”
“Dạ dạ.” tên tiều phu cõng bó củi lên, len lén liếc mắt, ra khỏi thành.
Sau khi ra khỏi thành, quẹo cua, quay đầu nhìn mấy lần, chắc chắn không ai theo, vội vàng mang củi ném đi, cả người ung dung dãn gân dãn cốt. Ha ha ha, lão tử Thảo Thượng Phi ta tự do rồi.
Đang hết sức phấn khởi nhảy nhót, định thi triển nội lực tăng nhanh nhịp chân, nghe phía sau một thanh âm lạnh tanh đánh nát hy vọng của hắn.
“Quan ngân còn chưa trả lại, đi đâu?” Kim Yến Tử Sở Yên đứng sau lưng Thảo Thượng Phi nói.
Thảo Thượng Phi người cứng đờ, sau đó tiếp tục dùng thanh âm khàn khàn nói “Cô nương nói gì? Ta chẳng qua là một tiều phu đốn củi cục mịch thôi.”
“Tiều phu đốn củi cục mịch?” Sở Yên cảm thấy buồn cười “Tiều phu đốn củi kia sao giầy của ngươi lại không nhiễm một hạt bụi vậy?”
Thảo Thượng Phi theo bản năng nhìn xuống giầy của mình, a... thật là đần, lại quên đổi giày. Hung hăng xoay người trừng mắt Kim Yến Tử “Bị đoán được thì như thế nào, nói cho ngươi biết, ta sẽ không giao ra quan ngân đâu.” Dứt lời giậm chân một cái, bay lên không trung.
Còn chưa chờ Kim Yến Tử sử dụng phi tiêu, chỉ nghe Thảo Thượng Phi hét thảm, từ giữa không trung ngã xuống.
Kim Yến Tử vội vàng đi tới, giữa hai đầu lông mày đông lại một giọt máu, miệng khẽ nhếch, cặp mắt trợn to.
Chết!!! 1
Ngay sau đó Hạ Lan Yên bay tới bên cạnh mặt đầy đắc ý nói “Tiểu Yến tử, không cần quá cảm kích. Chỉ cần mời ta ăn bữa cơm là được.”
Kim Yến Tử nắm chặt hai quả đấm, rất muốn đánh cái tên kiêu căng ngạo mạng bên cạnh này, mặt như đi đòi nợ nhìn Hạ Lan Yên “Ai bảo ngươi giết hắn!”
“Hả, tiểu Yến tử ~~~ không phải muốn bắt hắn đi lãnh tiền thưởng sao. Chết cùng không chết có cái gì khác nhau?”
“...” Kim Yến Tử cảm thấy tức giận xông thẳng lên óc, kiềm nén lại cơn bộc phát, hay là cách xa nàng một chút thì tốt hơn, vì vậy cũng không quay đầu lại đi vào trong thành.
“Nha nha nha ~~~~ tiểu Yến tử làm sao lại vong ân phụ nghĩa như vậy. Ta giúp ngươi, không cảm ơn cũng được đi, còn không quay đầu lại liền đi. Mặc dù nói hôm qua ta thả hắn chạy, nhưng là hôm nay không phải ta đã giúp ngươi bắt hắn rồi sao.” Hạ Lan Yên cứ lãi nhãi bên tai Sở Yên.
Sở Yên nghe Hạ Lan Yên nhắc tới, thực không thể nhịn được nữa “Giết hắn, làm sao biết quan ngân ở đâu?”
“Thì ra là vì cái này nha, sao không nói sớm.” Hạ Lan Yên đột nhiên ngừng lại “Tỷ tỷ thông minh như vậy như thế nào không biết quan ngân ở đâu?”
“Biết?”
“Nếu tiểu Yến tử chịu van cầu, tỷ tỷ đây liền đại phát từ bi nói cho nghe!” Đầu ngón tay Hạ Lan Yên quấn quấn mái tóc, ngoảnh đầu cười chúm chím nhìn Kim Yến Tử.