“Giá ~~~~ “
Sở Yên ngồi bên ngoài, đang đánh xe ngựa.
Rèm bị bàn tay trắng nõn vén lên....
Cây cối bên ngoài rậm rạp xanh mướt.
“Uh, không khí bên ngoài so với bên trong xe ngựa trong lành hơn hẳn ~~” Hạ Lan Yên hít sâu một hơi, sau đó ra bên ngoài xe.
“Ngươi đang làm gì vậy, mau ngồi xuống, rất nguy hiểm!” Sở Yên thấy Hạ Lan Yên đứng ở bên ngoài xe ngựa, hai tay dang ra nhắm mắt lại, tựa như rất hưởng thụ không khí trong lành, cáu giận nói. Nàng chẳng lẽ không biết như vậy rất nguy hiểm sao?
“Tiểu Yến tử là đang lo lắng cho ta sao?” Hạ Lan Yên có chút nghịch ngợm mở con mắt bên trái ra, nhìn Sở Yên đang kéo xe ngựa.
“Ngươi sống hay chết không liên quan tới ta.” Khôi phục giọng lạnh lùng như trước, nàng hối hận khi nói lời kia nhưng tay lại kéo căng dây cương, thả chậm tốc độ.
“Ngươi ngồi đây làm gì?” Sở Yên người ngẩn ra.
“Không phải ngươi bảo ta ngồi xuống sao, còn nói đứng rất nguy hiểm nữa.” Hạ Lan Yên ở bên tai Sở Yên thổ khí nói.
Trên trán Sở Yên nhất thời vạch qua ba đường hắc tuyến, cắn răng nghiến lợi khạc ra mấy chữ “Ngươi cách ta quá gần, ngồi xích ra xíu đi.”
“Làm gì còn chỗ để xích, mà ta rõ ràng cách ngươi cả khe lớn luôn.” Cái mông dời qua dời lại.
“Ngươi.... Hu ~~~~~~ “Sở Yên kéo cương ngựa kéo một cái.
Con ngựa đang chạy nhanh bị nghẹt, chân trước nâng lên, hí dài một tiếng.
“Đụng!”
“Ai u ~~ “
Hạ Lan Yên bởi vì tư thế ngồi không đúng, đối với con ngựa chợt dừng lại, do quán tính nghiêng về sau. Cả thân hình kiều diễm lăn vào bên trong xe ngựa, cái ót thân mật va chạm vào xe ngựa. 1
“Xì~” Sở Yên vén rèm lên nhìn một cái, không nhịn được nhẹ nhàng cười ra tiếng.
Vốn là người kiều diễm, giờ phút này tóc có chút tán loạn, chật vật không thôi, không còn chút hình tượng nào ngã vào bên trong xe ngựa.
“Tiểu Yến tử, ngươi cố ý, tuyệt đối là cố ý!!!” Hạ Lan Yên sờ cái ót, hai mắt lệ uông uông nhìn Sở Yên còn đang cười trên nổi đau của người khác.
“Ta đã nhắc nhở ngươi ngồi cho đàng hoàng, ai bảo ngươi không nghe!” Sở Yên cây ngay không sợ chết đứng trả lời.
“Ngươi... Ai u ~~~ thật là đau!” Hạ Lan Yên giật giật người, phát hiện thật là đau. Đường đường giáo chủ Hồng Liên Giáo, tộc trưởng Trà Sơn tộc, ít có địch thủ trên võ lâm Hạ Lan Yên ta hôm nay lại thua ở trên xe ngựa.
“Ngồi vững vàng, ta phải đánh xe nữa.”
Lần này Hạ Lan Yên đã có kinh nghiệm, vội vàng ngồi yên, buồn bực nhìn bên ngoài cửa sổ.
“Giá ~~~ “
Bên trong xe yên tĩnh không tiếng động...
Hồi lâu sau --- ---
Xe ngựa ngừng lại. Hạ Lan Yên tò mò vén rèm lên, nhìn xem chuyện gì xảy ra.
“Đi thêm chút nữa là tới đường lớn rồi, có thể sẽ có nhiều người.” Sở Yên vừa nói vừa đội nón lên.
Hạ Lan Yên có chút tức giận lấy nón Sở Yên mới vừa đội xuống.
“Ngươi làm gì?”
“Ta không thích ngươi đội cái này.” Hạ Lan Yên có chút tức giận nói.
“Chẳng lẽ ngươi muốn cho Kim Yến Tử ta đeo mặt nạ?” Sở Yên không tức giận nói.
“Được a, nếu như ngươi không lo lắng bị người vây quanh, để cho tất cả mọi người biết Kim Yến Tử đang ngồi xe ngựa thì ngươi liền đội đi.” lấy nón rộng vành của Hạ Lan Yên xoay tròn trên đầu ngón tay.
Sở Yên liếc Hạ Lan Yên một cái, chuẩn bị làm gì đó. Hạ Lan Yên như nhìn thấu Sở Yên muốn làm gì “Ban ngày mà mang khăn che mặt màu đen để cho người ta hoài nghi ngươi là người xấu à.”
“Ngươi....”
“Người.. người đâu, cứu mạng a.”
“Tiểu Yến...”
“Đừng lên tiếng!” Sở Yên suỵt một tiếng, lỗ tai giật giật.
“Cứu mạng, có cường...cường đạo, cứu mạng!!” Một thanh âm yếu ớt già nua từ đàng xa truyền tới.
“Ngươi đi đâu vậy?” Hạ Lan Yên nhanh chóc bắt tay của Sở Yên.
“Có người kêu cứu mạng, ngươi mau đưa nón cho ta.”
“Không đưa!” Hạ Lan Yên đem nón giấu ở phía sau.
“Ngươi...” Sở Yên trợn mắt nhìn Hạ Lan Yên, từ trong ngực lấy ra nửa tấm mặt nạ hoàng kim.
Sở Yên không có thời gian dây dưa với Hạ Lan Yên, lấy mặt nạ hoàng kim ra. Bay đi...
Theo thanh âm cầu cứu, rất nhanh liền tìm được một lão bá và cháu gái bị mấy tên cường đạo bao vây.
Lão bá che chở cháu gái của mình, hô to cứu mạng..
Bên cạnh mấy tên cường đạo lại ha ha cười to “Lão đầu này có phải là bị điếc hay không, đã nói là dù có la rách cổ họng cũng không có người tới cứu bọn họ đâu, vậy mà hắn vẫn la...”
“Chớ lãng phí thời gian, bọn họ ăn mặc sang trọng như vậy nhất định là có tiền. Hơn nữa cô bé này dáng dấp không tệ, hay là chúng ta...hắc hắc.” Một tên cường đạo có chút thô bỉ nói.
“Ngươi... Các ngươi những tên cường đạo này không.. không cho phép tới...” Lão bá che chở cháu gái của mình.
Bọn cường đạo lại không có vì lão bá không cho phép mà thôi bước, ngược lại càng tiến lại gần, lúc một tên cường đạo đang có ý đồ muốn bắt cô nương kia “A!!!!” Phi tiêu bén nhọn cắm lên tay phải của hắn.
Mọi người đều kinh ngạc..
“Ban ngày ban mặt lại khi dễ lão bá yếu đuối.” Kim Yến Tử bay tới.
“Ngươi.. Ngươi..” Một tên cường đạo chưa thấy qua việc đời còn chưa nói hết liền bị đồng bọn liều mạng che miệng, kéo quỳ xuống.
Nhìn ra được người nọ đã biết mìnhlà ai, Sở Yên dùng thanh âm run run “Kim... Kim Yến Tử nữ.. hiệp, huynh đệ chúng ta... chỉ là muốn kiếm chút bạc mà thôi, xin tha mạng cho chúng ta...”
Kim Yến Tử!! Thưởng kim liệp nhân Kim Yến Tử!!
Cái danh hiệu này mọi người đều biết. Mọi người đều kinh ngạc... nhìn mặt nạ hoàng kim chói mắt dưới ánh mặt trời. Vũ khí trong tay rối rít rơi xuống đất.
“Nữ hiệp tha mạng!”
“Ta cho các ngươi hai sự lựa chọn, tự mình đi quan phủ, hai, ta mang các ngươi đi!” Ánh mắt Kim Yến Tử thâm thúy, giọng nói lại lạnh lùng làm cho bọn cường đạo run lên.
“Dạ, phải phải, chúng ta lập tức đi tự thú.” Hiện nay võ lâm người nào không biết bản lãnh và thủ đoạn của Kim Yến Tử.
Mấy tên cường đạo vội vàng đứng lên, đỡ đám người bị thương chạy mất dạng.
“Lão bá, hai người không sao chứ!” lời nói ôn nhu an ủi lão bá và cô nương kia.
Lão bá xoa xoa mồ hôi trên trán, dắt cháu gái của mình khom người quỳ xuống “Đa tạ Kim Yến Tử cứu mạng ~~~ “
“Lão bá, mau mau đứng lên đi!”
Sở Yên đỡ lão bá đứng lên, nhìn lão bá ăn mặc sang trọng, lưng vác hành lý hỏi “Lão bá, ông là muốn đi đâu, để ta đưa hai người đến đường lớn cho an toàn.
Nói tới đây lão bá một lần nữa quỳ xuống..
“Lão bá ông làm cái gì vậy?”
“Nữ hiệp Kim Yến Tử, thực không dám giấu giếm, lão phu họ Trần đây là cháu gái ta Trần Thanh Hà trước ngụ ở huyện Thanh Du, làm nghề dệt vải kiếm sống. Nhưng gần đây trong thị trấn xuất hiện một tên hái hoa tặc là Hoa Hồ Điệp, khoe khoang ngông cuồng hết sức, mỗi lần coi trọng cô nương nhà nào Hoa Hồ Điệp sẽ để lại ký hiệu ở nhà đó, ngày hôm sau sẽ tới hái hoa, trong huyện chúng ta đã có hết mấy khuê nữ bị làm nhục. Nha môn cũng không bắt được người, rất nhiều người đều mang khuê nữ nhà mình rời thành tị nạn. Thanh Hà nhà ta bị dâm tặc kia vừa ý, cho nên ta mang Thanh Hà thuê xe ngựa cả đêm rời thành tới nhà bà con lánh nạn, không ngờ mới vừa ra khỏi đường chính không bao lâu lại đụng phải một bọn cường đạo, người làm và phu xe rối rít chạy trốn.” Nói tới đây lão bá nghẹn ngào.
“Gia gia...” Thanh Hà cũng khóc theo gia gia của nàng.
“Lẽ nào lại như vậy, dâm tặc này trắng trợn ngông cuồng như vậy à.” Sở Yên phẫn hận nói, nàng bình sinh thống hận nhất tham quan và dâm tặc.
“Hôm nay được diện kiến thưởng kim liệp nhân Kim Yến Tử danh tiếng lẫy lừng, xin Kim Yến Tử ngài mau cứu các cô nương trong thành của chúng ta đi.”
“Van cầu nữ hiệp mau cứu các cô nương trong thành!” Thanh Hà cũng theo gia gia quỳ xuống.
“Lão bá, Thanh Hà cô nương, hai người mau đứng dậy đi.” Sở Yên đỡ lão bá dậy “Ta vốn cũng đi huyện Thanh Du, đúng lúc gặp chuyện này, đương nhiên sẽ giúp sức.”
“Quá tốt, vậy ta và Thanh Hà cũng không cần trốn tránh nữa, nếu Kim Yến Tử không ngại, liền đến nhà ta ở đi.”
Kim Yến Tử suy nghĩ một chút, muốn nàng đi tìm Hoa Hồ Điệp, còn không bằng để Hoa Hồ Điệp tự mình tìm tới cửa, vì vậy liền gật đầu một cái “Lão bá, hai người ở chỗ này đợi một chút, ta còn có một bằng hữu đang ở trong xe ngựa gần đây.”
“Được..”
Hạ Lan Yên thấy Kim Yến Tử đi tới, một cái tay chống càm của mình, bỉu môi, mới vừa rồi nàng ở trên ngọn cây đã sớm thấy hết “Ngươi lại muốn xen vào chuyện của người khác?”
“Nếu ngươi không muốn đi, có thể không cần đi theo ta.” Sở Yên đem mặt nạ hoàng kim tháo xuống, đổi lại nón rộng vành.
“Ngươi không cho ta đi, ta càng muốn đi!” Hạ Lan Yên bình tĩnh nói, sau đó chui vào xe ngựa.
Sở Yên thấy Hạ Lan Yên tức giận với bản thân, không khỏi lắc đầu cười khổ, đây thật là giáo chủ Hồng Liên Giáo năm đó giết người không chớp mắt, lòng dạ sâu đậm sao?
“Giá ~~~” nhẹ nhàng thúc ngựa, xe ngựa đi chậm rãi.
“Lão bá, Thanh Hà cô nương lên xe ngựa đi.”
Lão bá và Thanh Hà nghe thanh âm Kim Yến Tử, gật đầu một cái, lên xe ngựa. Thấy bên trong một nữ tử nghiêng nước nghiêng thành, rất kinh ngạc.
Còn chưa chờ Kim Yến Tử giới thiệu, chỉ thấy Hạ Lan Yên bày ra gương mặt tà mị cười một tiếng “Ta là đồng đội thân thiết nhất của Kim Yến Tử. Hạ Lan Yên.”
Chưa từng nghe qua chuyện Kim Yến Tử có đồng đội nha?
Con ngươi xinh đẹp của Sở Yên nhếch lên trên, không muốn lãng phí miệng lưỡi giải thích.
“A, là Yên cô nương.” Lão bá và Thanh Hà lễ độ chào hỏi một tiếng.
“Giá ~~~ “
Xe ngựa tiến vào thị trấn...
“Lão gia, tiểu thư.. không phải hai người...” Quản gia thấy lão gia và tiểu thư ra ngoài tránh nạn trở lại, kinh ngạc nói.
“A Phúc đừng lo lắng, có khách quý tới, nhanh đi pha trà.”
“Phải phải..”
“Tới tới tới, hai vị mời vào, nhà cửa đơn sơ, xin hai vị quý nhân không ngại.”
Núi giả, cầu nhỏ, lương đình, rừng trúc xanh biếc. Nếu đây cũng tính là đơn sơ, thật sự không biết nói gì hơn.
Chẳng qua là Hạ Lan Yên nhìn chung quanh, đối với nàng đã từng ở trong vương phủ sang trọng thì nơi này quả thật rất đơn sơ, đồng ý gật đầu một cái “Ân ân, đúng là đơn sơ thật.”
Nhất thời người Trần phủ có chút lúng túng.
“Tiểu Yến tử, ngươi nhìn ta như vậy làm gì. Ta là nói thật mà ~~” Hạ Lan Yên ủy khuất nói.
“Khụ khụ, ha ha ha, Yên cô nương thật là thẳng thắn, mau ngồi đi.
“Mau mang trà..”
Khách khí một phen Trần viên ngoại hỏi “Không biết, nữ hiệp có ý tưởng gì có thể bắt được hái hoa tặc này không?” Đây là Kim Yến Tử ở trên đường phân phó, tạm thời không để lộ thân phận tránh hái hoa tặc đề phòng mà chạy trốn.
Sở Yên không trả lời Trần viên ngoại, chẳng qua là nhìn dung nhan tà mị say lòng người của Hạ Lan Yên hại nước hại dân kia, khóe miệng lộ ra nụ cười tà ác.
Mặc dù có nón che nhưng Hạ Lan Yên vẫn cảm thấy ánh mắt Sở Yên nhìn chằm chằm nàng, hay là sắp có chuyện xấu gì đây. Hắng giọng một cái, ném một ánh mắt quyến rũ về phía Sở Yên. Tiểu Yến tử, Trần viên ngoại đang cùng ngươi nói chuyện đấy, đừng có nhìn chằm chằm người ta nữa mà ~~, muốn nhìn chờ buổi tối chúng ta đóng cửa phòng lại ta sẽ cho ngươi nhìn đủ.”
Ngôn từ của Hạ Lan Yên không làm người sợ hãi mới là chuyện lạ, Sở Yên bên ngoài sớm đã thành thói quen không thèm lên tiếng.
“Khụ khụ, nữ... nữ hiệp.” Trần viên ngoại lấy lại tinh thần, gọi Sở Yên mấy tiếng.
“Thâu thiên hoán nhật*!” Sở Yên dời tầm mắt trở lại, nhàn nhạt nói ra bốn chữ. (*đổi trắng thay đen)
Hạ Lan Yên nghe xong một trận buồn nôn... Quả nhiên tiểu Yến tử nhìn mình như vậy liền không có chuyện gì tốt. +