Huyện Lệnh Rất Bận!

Chương 65: Chương 65: Trà Sơn tộc




Đầu mùa đông gió rét thấu xương, xen lẫn không khí ẩm ướt. Con đường băng ẩm ướt được che phủ bởi lớp sương mù mỏng. Ba con khoái mã chạy nhanh phát ra tiếng vó ngựa lộc cộc lộc cộc. Tuấn mã thở hổn hển, không ngừng thả ra khói trắng, tiếng vó ngựa cũng tỏ ra rất nặng nề, chứng tỏ đã đi được chặng đường dài. Trên ngựa chính là Hách Liên Minh Kính, Sở Liên Phong, còn có một đái đao thị vệ Hoàng thượng ban cho. Áo lông cừu trên người có chút nhăn nhíu bẩn thỉu. Trên mặt cũng bị gió rét làm tê cứng, chẳng qua là roi trong tay thủy chung không có dừng lại.

Trời âm u, đảo mắt cái đã bị mây đen bao phủ. “Không tốt, trời lại muốn mưa. Chúng ta phải tăng tốc lên, có lẽ có thể tới được thị trấn trước mặt.”

Hách Liên Minh Kính nhìn bầu trời “Đáng chết, trời lại mưa.” Trong tay giơ roi, hai chân đá bụng ngựa, đi về phía trước.

Ba người mặc dù trời mưa to, trú kịp vào khách điếm nhưng lại bị dính chút mưa. Hách Liên Minh Kính nhìn mưa to ào ào ngoài cửa sổ, bất đắc dĩ thở dài một cái.

Sở Liên Phong tiến tới, vỗ bả vai Hách Liên Minh Kính an ủi “Hiền đệ, chúng ta đã đi ngày đêm hơn nửa tháng rồi, khoảng bốn năm ngày sẽ đến biên giới Tây Vực là có thể tìm được Quận chúa rồi.”

“Cái gì? Còn tới bốn năm ngày nữa à.” Ánh mắt Hách Liên Minh Kính vô cùng ảm đạm, giống như nghe được kết quả không như ý. Trong mắt lộ ra vô tận nhớ nhung. Lần đầu tiên phát giác nguyên lai bốn năm ngày lại dài đăng đẵng như vậy, Đại tiểu thư, ta rất là nhớ ngươi.. Nguyên lai ta lại nhớ ngươi như vậy.

“Hiền đệ, ngu huynh có chuyện không thể hiểu nổi.”

“Chuyện gì?”

“Ban đầu lá thư này rõ ràng chính là lợi dụng điểm yếu Quận chúa uy hiếp ngươi, sao ngươi không cho phép ta cầu Hoàng thượng hạ chỉ xuất binh cứu Quận chúa, mà là lấy danh nghĩa Khâm sai đi biên giới Tây Vực?”

Hách Liên Minh Kính nhìn phía xa, bình tĩnh nói “Mặc dù ta không biết Hạ Lan Yên vì sao phải bắt cóc Đại tiểu thư, nhưng ta biết nàng cũng không phải là người xấu, cũng sẽ không làm thương tổn Đại tiểu thư. Nàng muốn ta đi Trà Sơn tộc nhất định có lý do nào đó.”

“Ngươi tin tưởng nàng tới vậy à, ta thấy nàng căn bản là lợi dụng ngươi thôi.”

“Ta nghĩ, một người hết lòng vì tộc nhân của mình không thể là người lừa gạt được, cũng không phải vì bản thân nàng, mà là vì tộc của nàng. Huống chi Hoàng thượng cũng đáp ứng phải phái người điều tra chuyện ở Tây Vực, chẳng qua là đem chuyện này nói trước mà thôi. Chỉ bất quá...” Tiếng mưa rơi trên mặt đất đánh vào lòng Hách Liên Minh Kính.

Sở Liên Phong biết Hách Liên Minh Kính lại đang nhớ tới Quận chúa, không tiếng động đi ra khỏi phòng.

Hơn nửa tháng trước, thời điểm Hách Liên Minh Kính đến tìm hắn, hắn đã hoàn toàn biết, lòng Hách Liên Minh Kính đối với Quận chúa đã sớm tình căn thâm chủng. Vốn hẳn là phải điều động đại đội nhân mã, hành quân ba tháng, nhưng cố gắng trong vòng một tháng phải tới nơi. Phần ân tình này.. sợ rằng mình là... Sở Liên Phong tự giễu cười một tiếng, ta đang nói chuyện hoang đường gì vậy.Chương 65: Trà Sơn tộc

1.8K 140 0

bởi khoailang213

Theo dõi

Đầu mùa đông gió rét thấu xương, xen lẫn không khí ẩm ướt. Con đường băng ẩm ướt được che phủ bởi lớp sương mù mỏng. Ba con khoái mã chạy nhanh phát ra tiếng vó ngựa lộc cộc lộc cộc. Tuấn mã thở hổn hển, không ngừng thả ra khói trắng, tiếng vó ngựa cũng tỏ ra rất nặng nề, chứng tỏ đã đi được chặng đường dài. Trên ngựa chính là Hách Liên Minh Kính, Sở Liên Phong, còn có một đái đao thị vệ Hoàng thượng ban cho. Áo lông cừu trên người có chút nhăn nhíu bẩn thỉu. Trên mặt cũng bị gió rét làm tê cứng, chẳng qua là roi trong tay thủy chung không có dừng lại.

Trời âm u, đảo mắt cái đã bị mây đen bao phủ. “Không tốt, trời lại muốn mưa. Chúng ta phải tăng tốc lên, có lẽ có thể tới được thị trấn trước mặt.”

Hách Liên Minh Kính nhìn bầu trời “Đáng chết, trời lại mưa.” Trong tay giơ roi, hai chân đá bụng ngựa, đi về phía trước.

Ba người mặc dù trời mưa to, trú kịp vào khách điếm nhưng lại bị dính chút mưa. Hách Liên Minh Kính nhìn mưa to ào ào ngoài cửa sổ, bất đắc dĩ thở dài một cái.

Sở Liên Phong tiến tới, vỗ bả vai Hách Liên Minh Kính an ủi “Hiền đệ, chúng ta đã đi ngày đêm hơn nửa tháng rồi, khoảng bốn năm ngày sẽ đến biên giới Tây Vực là có thể tìm được Quận chúa rồi.”

“Cái gì? Còn tới bốn năm ngày nữa à.” Ánh mắt Hách Liên Minh Kính vô cùng ảm đạm, giống như nghe được kết quả không như ý. Trong mắt lộ ra vô tận nhớ nhung. Lần đầu tiên phát giác nguyên lai bốn năm ngày lại dài đăng đẵng như vậy, Đại tiểu thư, ta rất là nhớ ngươi.. Nguyên lai ta lại nhớ ngươi như vậy.

“Hiền đệ, ngu huynh có chuyện không thể hiểu nổi.”

“Chuyện gì?”

“Ban đầu lá thư này rõ ràng chính là lợi dụng điểm yếu Quận chúa uy hiếp ngươi, sao ngươi không cho phép ta cầu Hoàng thượng hạ chỉ xuất binh cứu Quận chúa, mà là lấy danh nghĩa Khâm sai đi biên giới Tây Vực?”

Hách Liên Minh Kính nhìn phía xa, bình tĩnh nói “Mặc dù ta không biết Hạ Lan Yên vì sao phải bắt cóc Đại tiểu thư, nhưng ta biết nàng cũng không phải là người xấu, cũng sẽ không làm thương tổn Đại tiểu thư. Nàng muốn ta đi Trà Sơn tộc nhất định có lý do nào đó.”

“Ngươi tin tưởng nàng tới vậy à, ta thấy nàng căn bản là lợi dụng ngươi thôi.”

“Ta nghĩ, một người hết lòng vì tộc nhân của mình không thể là người lừa gạt được, cũng không phải vì bản thân nàng, mà là vì tộc của nàng. Huống chi Hoàng thượng cũng đáp ứng phải phái người điều tra chuyện ở Tây Vực, chẳng qua là đem chuyện này nói trước mà thôi. Chỉ bất quá...” Tiếng mưa rơi trên mặt đất đánh vào lòng Hách Liên Minh Kính.

Sở Liên Phong biết Hách Liên Minh Kính lại đang nhớ tới Quận chúa, không tiếng động đi ra khỏi phòng.

Hơn nửa tháng trước, thời điểm Hách Liên Minh Kính đến tìm hắn, hắn đã hoàn toàn biết, lòng Hách Liên Minh Kính đối với Quận chúa đã sớm tình căn thâm chủng. Vốn hẳn là phải điều động đại đội nhân mã, hành quân ba tháng, nhưng cố gắng trong vòng một tháng phải tới nơi. Phần ân tình này.. sợ rằng mình là... Sở Liên Phong tự giễu cười một tiếng, ta đang nói chuyện hoang đường gì vậy.

BẠN CŨNG SẼ THÍCH

[BH] Trời ban nhiệm vụ lớn cho Tư Nhâm Dã [Edit] by HacMieuLy

[BH] Trời ban nhiệm vụ lớn cho Tư Nhâm Dã [E...

By HacMieuLy

69.9K 2.7K

Tên truyện: Trời ban nhiệm vụ lớn cho Tư Nhâm Dã

Tác giả: Cật Liễu Mộc Ngư Đích Miêu

Editor: gru2110

Thể loại: Cổ đại, hoan hỉ oan gia, 1x1, HE

Nhân vật chính: Tư Nhâm Dã. Võ Sở Vũ

Phối hợp diễn: Nhâm Hảo Nhi, Võ Hàm Vũ, Tư Lương, Lâm Tử Phong và các nhân vật.

Trạng thái: 27 chương + 4 ngoại truyện

Nguồn: http://www.bachgiatrang.com/showthread.php?t=2696

[BHTT][Edited-Hoàn]Công chúa, tiểu tăng hữu lễ! - Hàn Thất Tửu by WallMap

[BHTT][Edited-Hoàn]Công chúa, tiểu tăng hư...

By WallMap

553K 28.7K

书名:公主,小僧有礼了!

作者:韩七酒

Bách hợp tiểu thuyết

Tác phẩm: Công chúa, tiểu tăng hữu lễ!

Tác giả: Hàn Thất Tửu

Editor: WallMap

Thể loại: Cổ đại, nữ phẫn nam trang, 1x1, nữ nữ sinh tử, ân oán tình cừu.

Nhân vật: Liễu Không (Sở Thương) x Mộ Dung Cảnh Dương (Tiêm Nhu công chúa)

Ngoài wattpad.Các bạn có thể đọc tác phẩm này ở: http://www.bachgiatrang.com/

[BHTT-Edit-Hoàn] Ngươi thuộc về ta by xxMeenx2

[BHTT-Edit-Hoàn] Ngươi thuộc về ta

By xxMeenx2

197K 11.1K

Sư tỷ nữ phẫn nam trang

Sư muội vốn là quận chúa

Hai nữ tử đem lòng yêu nhau, trao nhau mọi ngọt bùi khổ đau

Trải qua khó khăn, xuyên không, xuyên thời, liệu tình yêu của họ còn trường tồn?

[BH]Thần Điêu Hiệp Nữ[Edit] by HacMieuLy

[BH]Thần Điêu Hiệp Nữ[Edit]

By HacMieuLy

216K 7.3K

Thể loại: Bách hợp, cổ trang, xuyên qua thần điêu truyện,hữu tình chung độc, HE

Nhân vật: đương nhiên là đá bay tên Dương Quá tới tây phương cực lạc rồi Trình Dương x Tiểu Long Nữ

Phụ thêm: Lý Mạc Sầu, Trình Anh, Lục Vô Song….vv có nhiêu người trong thần điêu thì mọi người tự biết nha, ta làm biếng kể quá

Editor: Wjnd

[BH] Nhiên khuynh quân tâm [Edit] by HacMieuLy

[BH] Nhiên khuynh quân tâm [Edit]

By HacMieuLy

241K 7.8K

Thể loại: Xuyên không, 1x1, HE

Nhân vật chính: Lâm Tá Quân, Mộ Dung Hi Nhiên ┃ phối hợp diễn: Lâm Tá Tuyên, Mục Phong Du, Ly Mộng, Mộ Dung Tuyết Thần, Sở Phong

Trạng thái: hoàn 99 chương

Editor: Gru2110

Nguồn: http://www.bachgiatrang.com/showthread.php?t=2761

[BH][Edit-Hoàn] Tú Cầu Không Có Mắt - Cật Liễu Mộc Ngư Đích Miêu by Moonin

[BH][Edit-Hoàn] Tú Cầu Không Có Mắt - Cật Li...

By Moonin

80.2K 4.1K

Tên: Tú Cầu Không Có Mắt.

Tác giả: Cật Liễu Mộc Ngư Đích Miêu.

Thể loại: Điền văn, nữ nữ sinh tử.

Nhân vật chính: Đường Mính Khả, Tô Mi Niệp.

BGT: http://www.bachgiatrang.com/showthread.... #post20615

[BH][edit] Bất thị Quỳnh Dao - Du Hải by gru2110

[BH][edit] Bất thị Quỳnh Dao - Du Hải

By gru2110

203K 9.1K

Tên truyện: Không phải là Quỳnh Dao

Thể loại: Xuyên không, đồng nhân, 1x1

Nhân vật: Trịnh Mặc, Vũ Phượng.

Trạng thái: Hoàn 63 chương + 2 ngoại truyện

Editor: gru2110

Giới thiệu: Đơn giản là một câu truyện cẩu huyết Quỳnh Dao.

*Truyện được đăng tải miễn phí trên Bách Gia Trang http://www.bachgiatrang.com/

Bộ lạc Trà Sơn tộc---- ------

Mộ Dung Hi Nguyệt bị Hạ Lan Yên giấu ở trong sơn động nào đó, Mộ Dung Hi Nguyệt bị điểm huyệt không thể động đậy. Cửa phòng bị đẩy ra, Mộ Dung Hi Nguyệt không cần quay đầu cũng biết người tới là ai.

“Tiểu Quận chúa, nên ăn cơm.” Hạ Lan Yên lo lắng tiểu Quận chúa ăn không quen thức ăn Trà Sơn tộc, cố ý sai người làm thức ăn của người Hán cho nàng. Chẳng qua là Mộ Dung Hi Nguyệt lại không cảm kích, không thèm quay đầu lại nhìn Hạ Lan Yên “Phi ~ bổn Quận chúa mới không cần đồ yêu tinh nhà ngươi đưa thức ăn, ai biết có độc hay không.”

“Lạc lạc lạc, tỷ nếu muốn hạ độc ngươi không cần lãng phí một bàn thức ăn ngon.” Hạ Lan Yên cười nói.

“Ngươi....” Mộ Dung Hi Nguyệt cắn răng nghiến lợi nói “Ngươi tên lường gạt này, nói láo là số một, ngươi rốt cuộc đem ta trói đến cái địa phương quỷ quái này để làm gì!! Cũng biết ngươi không là người tốt, thua thiệt ta cùng Hách Liên ngươi làm bằng hữu, chúng ta bị mù rồi.”

“Tiểu Quận chúa, ta cũng không có ý tứ gì khác, ta cũng sẽ không làm thương tổn ngươi. Ta chẳng qua là...”

“Chỉ là cái gì? Ai thèm nghe cái tên lường gạt nhà ngươi chứ!”

Hạ Lan Yên không lời nào chống đỡ, nàng quả thật lừa gạt họ lợi dụng họ, coi như có giải thích như thế nào đi nữa, lý do đầy đủ đi chăng nữa cũng không che giấu được thực tế đó.

“Mau giải huyệt đạo cho ta, thả ta ra. Ngươi có biết bắt cóc Quận chúa là tội tru di cửu tộc hay không. Nếu cha ta biết ngươi bắt cóc ta nhất định sẽ lãnh binh san bằng Trà Sơn tộc của ngươi, Hách Liên cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Mộ Dung Hi Nguyệt dùng sức giãy giụa, muốn giải khai huyệt đạo.

“Tiểu Quận chúa, ngươi cứ như vậy sẽ bị thương đó.”

“Không cần ngươi giả nhân giả nghĩa.” Mộ Dung Hi Nguyệt không cảm kích.

“Vậy cũng chỉ có....”

“Ngươi... Ngươi lại muốn làm ta choáng váng có phải hay không. Ngươi đừng tới đây, ta sẽ không cho ngươi làm đâu.” Nói xong Mộ Dung Hi Nguyệt nín thở phòng ngừa hít phải khói mê lần nữa. Nhưng mà một giây kế tiếp, lần nữa ngã xuống, lần này Hạ Lan Yên dùng không phải khói mê, mà là điểm huyệt ngủ của Mộ Dung Hi Nguyệt

“Tiểu Quận chúa, ngươi ở nơi này ngoan ngoãn ngủ mấy ngày đi, nàng.. hẳn sắp tới rồi.”

Trận mưa lớn này trút xuống cả đêm. Ngoài cửa sổ mưa rơi rả rích mang theo hai người nhớ nhung. Đường xá khó khăn, không chỉ có thời tiết tồi tệ, ngay cả đường núi cũng đặc biệt gập ghềnh khúc khuỷu, hẹp vô cùng, một bên là vách núi hiểm trở, một bên là sông.

“Đại nhân, nhìn xem!” Ngô thị vệ hưng phấn nhảy xuống ngựa, ngón tay chỉ vào tấm bia ven đường, hét lớn.

Hách Liên Minh Kính và Sở Liên Phong vội vàng tiến lên, nhìn tấm bia cột mốc kia. Tấm bia này có niên đại rất xưa, có chút nứt nẻ, cỏ dại mọc xung quanh, chữ viết không rõ ràng, mơ hồ có thể thấy ba chữ “Huyện Tây Vực“.

“Chúng ta tới nơi rồi à?” Hách Liên Minh Kính lạnh cóng, trên gò má lộ ra sự ngạc nhiên và mừng rỡ.

“Hiền đệ, chúng ta đến rồi.” Sở Liên Phong cũng không nén được vui sướng trong lòng, từ kinh đô đến đây hành trình ngày đêm, mệt mỏi không nói, ngay cả ngựa cũng đổi mấy con, băng qua bốn tỉnh sáu huyện, cuối cùng đã tới.

“Vậy chúng ta liền mau vào thôi!” Ánh mắt Hách Liên Minh Kính nhìn về phía trước, tựa như người yêu chỉ gần trong gang tấc.”Giá ~!”

“Hiền đệ đợi một chút, ta..”

“Hai vị đại nhân..” Ngô thị vệ đuổi theo ở phía sau.

Vào huyện Tây Vực, hoàn toàn là một vùng đất hoàn toàn khác. Sở Liên Phong và Ngô thị vệ luôn ở tại kinh đô chưa từng thấy qua phong cảnh này. Với người hiện đại như Hách Liên Minh Kính mà nói thì bình thường, chẳng qua là làm cho nàng cảm thấy ngoài ý muốn là trang phục của người Trà Sơn tộc rất giống với Miêu tộc. Trên phố lớn hẻm nhỏ có không ít người mặc trang phục dân tộc, trên người đều vác cái giỏ đi tới đi lui, còn có đeo một ít đồ trang sức, ở kinh đô cũng chưa từng thấy qua.

“Đại nhân, chúng ta đi tới huyện Tây Vực trước à?” Ngô thị vệ nhỏ giọng hỏi.

“Không cần, trước không vội dùng thân phận.” Nếu là nàng nhớ không lầm, Hạ Lan Yên trước kia nói qua, Huyện lệnh nơi này rất hống hách, ỷ vào trời cao hoàng đế xa, làm xằng làm bậy, nàng ngược lại muốn nhìn một chút rốt cuộc hắn làm xằng làm bậy như thế nào “Trước hay là hỏi xem ở Trà Sơn tộc nơi nào là quan trọng nhất.”

“Dạ...”

“Vị tiểu ca này, xin hỏi Trà...” Hách Liên Minh Kính đi tới chỗ người thanh niên bán lá trà, mới vừa muốn hỏi xem đường đi tới Trà Sơn tộc.

Tiểu ca người Trà Sơn tộc thấy có người đứng trước hàng hóa của hắn, rất là kích động nói “Ngươi muốn mua trà sao?”

Hách Liên Minh Kính quả thực không đành lòng phá hư cao hứng của hắn, thuận miệng nói “Trà này bán như thế nào?” Sau đó cầm lá trà lên nhìn một chút.

“Năm văn tiền một cân.”

“Cái gì?” Hách Liên Minh Kính hoài nghi mình nghe lầm. Mặc dù không phải là rất hiểu trà, nhưng mà từ nhỏ bị cha đào tạo cũng thoáng nhìn ra được, trà của hắn đều là thượng phẩm, lại chỉ bán năm văn tiền một cân? Trà này bán hai mươi lượng một cân cũng không quá đáng.

Tiểu ca Trà Sơn tộc cho là nhóm người Hán kia ngại đắt, liền vội vàng nói “Ta tính rẻ cho ngươi một chút, ba văn tiền như thế nào?”

Còn không chờ Hách Liên Minh Kính từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy lá trà thượng hạng kia phút chốc rơi trên mặt đất.

“Trà của ta...” Tiểu ca kinh hô một tiếng, vội vàng dựng cái giỏ lên, gắt gao ôm cái giỏ. Chỉ thấy hai tên nha dịch mặc trang phục nha môn vênh váo hung hăng nói “Thuế ngươi còn chưa đóng mà dám bày sạp à?”

Tiểu ca có chút sợ hãi nói “Mấy... mấy ngày trước không phải ta đã nộp rồi sao?”

“Nộp rồi? Nộp cho người nào?”

“Ta nộp cho, nộp cho...”

“Bớt nói nhảm.” một tên nha nhắc cổ áo tiểu ca lên “Mấy ngày trước ngươi nộp là thuế phụ thu, hôm nay là đóng thuế bảo vệ, mau đóng thuế, nếu không sau này ngươi đừng chỗ này bày sạp nữa.”

“Nhưng.. nhưng là, ta không có tiền, cả ngày hôm nay cũng không có bán được gì.”

“Không có tiền? A, không có tiền đúng không, không có tiền lão tử liền...” Còn không chờ quả đấm rơi xuống, lại bị người kiềm chế.

“Các ngươi hai tên cẩu nô tài, chẳng lẽ không biết luật pháp Bắc quốc có quy định thu thuế bao nhiêu à?”

“Tiểu Ngô, buông bọn họ ra!” Hách Liên Minh Kính nói.

“Hừ ~” Ngô thị vệ không tình nguyện buông bọn họ ra.

“Hai vị quan sai đại ca thật xin lỗi, ba người tại hạ mới tới nơi này, không biết lễ nghi, xin thứ lỗi.” Hách Liên Minh Kính ôm quyền, bồi tội nói “Bất quá, tùy tùng nhà ta nói cũng không sai đi, hơn nữa trong luật pháp Bắc quốc làm gì có thuế bảo vệ hay thuế phụ thu?”

Hai vị quan sai thấy ba người họ ăn mặc như người Hán, lại là vùng khác tới. Biết là mình đuối lý “Hừ, chúng ta thấy ba người các ngươi là người Hán cũng không cùng các ngươi so đo. Chuyện ngoại tộc các ngươi bớt can thiệp vào.”

“Các ngươi...” Ngô thị vệ đang định xuất thủ. Hai tên quan sai lo vọt lẹ.

“Vị tiểu ca này, không sao, ngươi mau đứng lên.” Hách Liên Minh Kính đở tiểu ca Trà Sơn tộc ngồi dưới đất dậy. Chẳng qua là tiểu ca kia dị thường kinh ngạc nhìn ba người bọn họ “Các ngươi không phải người Hán?”

“Chúng ta là người Hán a.”

“Vậy mới vừa rồi các ngươi lại không cùng quan sai ức hiếp ta?”

“A a, vị tiểu ca này chẳng lẽ là sợ đến nỗi choáng váng, chúng ta tại sao phải cùng quan sai ức hiếp ngươi.” Sở Liên Phong cảm thấy buồn cười nói.

“Bởi vì các ngươi là người Hán a.”

“Ách...” Điều này làm cho ba người Hách Liên Minh Kính đần ra, đây là suy luận gì a.

“Chúng ta là từ nơi khác tới.”

“Nga, nguyên lai là như vậy. Nguyên lai người Hán cũng có người tốt.” Tiểu ca ngây thơ cười, giống như lần đầu tiên gặp người hảo tâm vậy.

“Ách... A a, vị tiểu ca này.”

“Ta kêu A Hoa.”

“Nga, A Hoa, ta muốn hỏi Trà Sơn tộc ở nơi nào? Làm sao đi tới đó?”

“Các ngươi muốn đi Trà Sơn tộc sao? Ta mang các ngươi đi.”

“Vậy làm phiền ngươi.” Hách Liên Minh Kính cao hứng nói.

“Không phiền không phiền toái, vừa vặn ta cũng phải đi về. Đúng rồi ngươi mới vừa nói các ngươi là từ vùng khác tới khẳng định còn chưa có chỗ ở, không bằng ở nhà chúng ta đi.” A Hoa hiếu khách nói.

“Sao có thể như vậy được.”

“Có sao đâu, A Đa nói làm người nên biết ân báo đáp, mới vừa rồi các ngươi đã cứu ta, ta dĩ nhiên phải báo đáp các ngươi.”

“Vậy thì cám ơn.”

“A a, không cần.” A Hoa chất phác hiền lành cao hứng vác cái giỏ, đi trước dẫn đường.

“A Hoa, ở đây quan sai thường xuyên thu thuế loạn như vậy, khi dễ các ngươi sao?”

“Đúng vậy. Bọn họ ức hiếp hương lý, một tay che trời, thu bao nhiêu loại thuế đều do quan lão gia ra lệnh. Một năm thu ba bốn loại không nói. Thu xong lại tìm cớ để thu thêm thuế. Không chỉ huyện nha khi dễ Trà Sơn tộc chúng ta, người Hán ở đây cũng thường xuyên như vậy, có lúc mua đồ còn không trả tiền.” A Hoa giận dữ bất bình nói, hoàn toàn không có chú ý ba vị sau lưng hắn là người Hán mà theo như hắn là tội ác tày trời.

Xem ra Hạ Lan Yên nói không sai, Trà Sơn tộc chất phác hiền lành khổ không thể tả, nơi này không chỉ có vấn đề tham ô mà phân biệt chủng tộc cũng rất nghiêm trọng, đây cũng không phải chỉ cần phái người tới tra liền có thể giải quyết. Xem ra Hạ Lan Yên dẫn mình tới nơi này....

“Ba vị ân công, qua con sông này là đến Trà Sơn tộc.” A Hoa hưng phấn vừa nói vừa hướng bờ sông vẫy tay “A Bồ muội ~~~ “ Rất nhanh chiếc thuyền được chèo tới. Nói là thuyền, thật ra chính là một cái bè bằng trúc.

“A Hoa ca..” Thanh âm kia rất là dễ nghe.

“A Bồ muội, ba vị ân công này muốn tới Trà Sơn tộc, ngươi dẫn bọn họ đi đi.”

Nữ hài tên A Bồ quay đầu nhìn ba người sau lưng A Hoa ca, cả kinh nói “Bọn họ là người Hán!” Ngay sau đó định đem thuyền chèo đi.

“Ai, hảo muội muội, ngươi định làm gì? A Hoa vội vàng nhảy tới cầm gậy trúc trong tay A Bồ.

“A Hoa ca ngươi chẳng lẽ không biết người Hán rất đáng ghét sao? Ngươi lại mang người Hán tới Trà Sơn tộc của chúng ta.”

Ách.. Được rồi, ba vị người Hán bất đắc dĩ nhìn đối phương, không nghĩ tới giữa Trà Sơn tộc và người Hán lại có sự khác nhau dữ vậy.

“Không phải a, A Bồ muội ngươi nghe ta nói..” A Hoa đem chuyện mới vừa phát sinh kể hết cho A Bồ nghe.

A Bồ bán tín bán nghi nói “Thật?”

“Cái đó A Bồ muội..”

“A Bồ muội là để ngươi gọi sao?” A Bồ không khách khí trừng mắt Sở Liên Phong.

Ở kinh đô Sở Liên Phong tiếng tăm lừng lẫy lại bị một nữ hài tên là A Bồ bắt nạt, làm cho Hách Liên Minh Kính không nhịn được cười, nhưng ngại mặt mũi Sở Liên Phong, chỉ có thể len lén nhịn xuống “Khụ khụ, A Bồ chúng ta mặc dù là người Hán, nhưng thật sự không phải là người xấu.”

A Bồ nghe A Hoa nói, nhìn Hách Liên Minh Kính, quả thật không giống người xấu, gắng gượng nói “Vậy các ngươi lên đây đi, người Trà Sơn tộc chúng ta có ân phải trả. Nếu các ngươi hôm nay giúp A Hoa ca, vậy A Bồ ta cũng giúp các ngươi qua sông.”

Bộ lạc Trà Sơn tộc---- ------

Mộ Dung Hi Nguyệt bị Hạ Lan Yên giấu ở trong sơn động nào đó, Mộ Dung Hi Nguyệt bị điểm huyệt không thể động đậy. Cửa phòng bị đẩy ra, Mộ Dung Hi Nguyệt không cần quay đầu cũng biết người tới là ai.

“Tiểu Quận chúa, nên ăn cơm.” Hạ Lan Yên lo lắng tiểu Quận chúa ăn không quen thức ăn Trà Sơn tộc, cố ý sai người làm thức ăn của người Hán cho nàng. Chẳng qua là Mộ Dung Hi Nguyệt lại không cảm kích, không thèm quay đầu lại nhìn Hạ Lan Yên “Phi ~ bổn Quận chúa mới không cần đồ yêu tinh nhà ngươi đưa thức ăn, ai biết có độc hay không.”

“Lạc lạc lạc, tỷ nếu muốn hạ độc ngươi không cần lãng phí một bàn thức ăn ngon.” Hạ Lan Yên cười nói.

“Ngươi....” Mộ Dung Hi Nguyệt cắn răng nghiến lợi nói “Ngươi tên lường gạt này, nói láo là số một, ngươi rốt cuộc đem ta trói đến cái địa phương quỷ quái này để làm gì!! Cũng biết ngươi không là người tốt, thua thiệt ta cùng Hách Liên ngươi làm bằng hữu, chúng ta bị mù rồi.”

“Tiểu Quận chúa, ta cũng không có ý tứ gì khác, ta cũng sẽ không làm thương tổn ngươi. Ta chẳng qua là...”

“Chỉ là cái gì? Ai thèm nghe cái tên lường gạt nhà ngươi chứ!”

Hạ Lan Yên không lời nào chống đỡ, nàng quả thật lừa gạt họ lợi dụng họ, coi như có giải thích như thế nào đi nữa, lý do đầy đủ đi chăng nữa cũng không che giấu được thực tế đó.

“Mau giải huyệt đạo cho ta, thả ta ra. Ngươi có biết bắt cóc Quận chúa là tội tru di cửu tộc hay không. Nếu cha ta biết ngươi bắt cóc ta nhất định sẽ lãnh binh san bằng Trà Sơn tộc của ngươi, Hách Liên cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Mộ Dung Hi Nguyệt dùng sức giãy giụa, muốn giải khai huyệt đạo.

“Tiểu Quận chúa, ngươi cứ như vậy sẽ bị thương đó.”

“Không cần ngươi giả nhân giả nghĩa.” Mộ Dung Hi Nguyệt không cảm kích.

“Vậy cũng chỉ có....”

“Ngươi... Ngươi lại muốn làm ta choáng váng có phải hay không. Ngươi đừng tới đây, ta sẽ không cho ngươi làm đâu.” Nói xong Mộ Dung Hi Nguyệt nín thở phòng ngừa hít phải khói mê lần nữa. Nhưng mà một giây kế tiếp, lần nữa ngã xuống, lần này Hạ Lan Yên dùng không phải khói mê, mà là điểm huyệt ngủ của Mộ Dung Hi Nguyệt

“Tiểu Quận chúa, ngươi ở nơi này ngoan ngoãn ngủ mấy ngày đi, nàng.. hẳn sắp tới rồi.”

Trận mưa lớn này trút xuống cả đêm. Ngoài cửa sổ mưa rơi rả rích mang theo hai người nhớ nhung. Đường xá khó khăn, không chỉ có thời tiết tồi tệ, ngay cả đường núi cũng đặc biệt gập ghềnh khúc khuỷu, hẹp vô cùng, một bên là vách núi hiểm trở, một bên là sông.

“Đại nhân, nhìn xem!” Ngô thị vệ hưng phấn nhảy xuống ngựa, ngón tay chỉ vào tấm bia ven đường, hét lớn.

Hách Liên Minh Kính và Sở Liên Phong vội vàng tiến lên, nhìn tấm bia cột mốc kia. Tấm bia này có niên đại rất xưa, có chút nứt nẻ, cỏ dại mọc xung quanh, chữ viết không rõ ràng, mơ hồ có thể thấy ba chữ “Huyện Tây Vực“.

“Chúng ta tới nơi rồi à?” Hách Liên Minh Kính lạnh cóng, trên gò má lộ ra sự ngạc nhiên và mừng rỡ.

“Hiền đệ, chúng ta đến rồi.” Sở Liên Phong cũng không nén được vui sướng trong lòng, từ kinh đô đến đây hành trình ngày đêm, mệt mỏi không nói, ngay cả ngựa cũng đổi mấy con, băng qua bốn tỉnh sáu huyện, cuối cùng đã tới.

“Vậy chúng ta liền mau vào thôi!” Ánh mắt Hách Liên Minh Kính nhìn về phía trước, tựa như người yêu chỉ gần trong gang tấc.”Giá ~!”

“Hiền đệ đợi một chút, ta..”

“Hai vị đại nhân..” Ngô thị vệ đuổi theo ở phía sau.

Vào huyện Tây Vực, hoàn toàn là một vùng đất hoàn toàn khác. Sở Liên Phong và Ngô thị vệ luôn ở tại kinh đô chưa từng thấy qua phong cảnh này. Với người hiện đại như Hách Liên Minh Kính mà nói thì bình thường, chẳng qua là làm cho nàng cảm thấy ngoài ý muốn là trang phục của người Trà Sơn tộc rất giống với Miêu tộc. Trên phố lớn hẻm nhỏ có không ít người mặc trang phục dân tộc, trên người đều vác cái giỏ đi tới đi lui, còn có đeo một ít đồ trang sức, ở kinh đô cũng chưa từng thấy qua.

“Đại nhân, chúng ta đi tới huyện Tây Vực trước à?” Ngô thị vệ nhỏ giọng hỏi.

“Không cần, trước không vội dùng thân phận.” Nếu là nàng nhớ không lầm, Hạ Lan Yên trước kia nói qua, Huyện lệnh nơi này rất hống hách, ỷ vào trời cao hoàng đế xa, làm xằng làm bậy, nàng ngược lại muốn nhìn một chút rốt cuộc hắn làm xằng làm bậy như thế nào “Trước hay là hỏi xem ở Trà Sơn tộc nơi nào là quan trọng nhất.”

“Dạ...”

“Vị tiểu ca này, xin hỏi Trà...” Hách Liên Minh Kính đi tới chỗ người thanh niên bán lá trà, mới vừa muốn hỏi xem đường đi tới Trà Sơn tộc.

Tiểu ca người Trà Sơn tộc thấy có người đứng trước hàng hóa của hắn, rất là kích động nói “Ngươi muốn mua trà sao?”

Hách Liên Minh Kính quả thực không đành lòng phá hư cao hứng của hắn, thuận miệng nói “Trà này bán như thế nào?” Sau đó cầm lá trà lên nhìn một chút.

“Năm văn tiền một cân.”

“Cái gì?” Hách Liên Minh Kính hoài nghi mình nghe lầm. Mặc dù không phải là rất hiểu trà, nhưng mà từ nhỏ bị cha đào tạo cũng thoáng nhìn ra được, trà của hắn đều là thượng phẩm, lại chỉ bán năm văn tiền một cân? Trà này bán hai mươi lượng một cân cũng không quá đáng.

Tiểu ca Trà Sơn tộc cho là nhóm người Hán kia ngại đắt, liền vội vàng nói “Ta tính rẻ cho ngươi một chút, ba văn tiền như thế nào?”

Còn không chờ Hách Liên Minh Kính từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy lá trà thượng hạng kia phút chốc rơi trên mặt đất.

“Trà của ta...” Tiểu ca kinh hô một tiếng, vội vàng dựng cái giỏ lên, gắt gao ôm cái giỏ. Chỉ thấy hai tên nha dịch mặc trang phục nha môn vênh váo hung hăng nói “Thuế ngươi còn chưa đóng mà dám bày sạp à?”

Tiểu ca có chút sợ hãi nói “Mấy... mấy ngày trước không phải ta đã nộp rồi sao?”

“Nộp rồi? Nộp cho người nào?”

“Ta nộp cho, nộp cho...”

“Bớt nói nhảm.” một tên nha nhắc cổ áo tiểu ca lên “Mấy ngày trước ngươi nộp là thuế phụ thu, hôm nay là đóng thuế bảo vệ, mau đóng thuế, nếu không sau này ngươi đừng chỗ này bày sạp nữa.”

“Nhưng.. nhưng là, ta không có tiền, cả ngày hôm nay cũng không có bán được gì.”

“Không có tiền? A, không có tiền đúng không, không có tiền lão tử liền...” Còn không chờ quả đấm rơi xuống, lại bị người kiềm chế.

“Các ngươi hai tên cẩu nô tài, chẳng lẽ không biết luật pháp Bắc quốc có quy định thu thuế bao nhiêu à?”

“Tiểu Ngô, buông bọn họ ra!” Hách Liên Minh Kính nói.

“Hừ ~” Ngô thị vệ không tình nguyện buông bọn họ ra.

“Hai vị quan sai đại ca thật xin lỗi, ba người tại hạ mới tới nơi này, không biết lễ nghi, xin thứ lỗi.” Hách Liên Minh Kính ôm quyền, bồi tội nói “Bất quá, tùy tùng nhà ta nói cũng không sai đi, hơn nữa trong luật pháp Bắc quốc làm gì có thuế bảo vệ hay thuế phụ thu?”

Hai vị quan sai thấy ba người họ ăn mặc như người Hán, lại là vùng khác tới. Biết là mình đuối lý “Hừ, chúng ta thấy ba người các ngươi là người Hán cũng không cùng các ngươi so đo. Chuyện ngoại tộc các ngươi bớt can thiệp vào.”

“Các ngươi...” Ngô thị vệ đang định xuất thủ. Hai tên quan sai lo vọt lẹ.

“Vị tiểu ca này, không sao, ngươi mau đứng lên.” Hách Liên Minh Kính đở tiểu ca Trà Sơn tộc ngồi dưới đất dậy. Chẳng qua là tiểu ca kia dị thường kinh ngạc nhìn ba người bọn họ “Các ngươi không phải người Hán?”

“Chúng ta là người Hán a.”

“Vậy mới vừa rồi các ngươi lại không cùng quan sai ức hiếp ta?”

“A a, vị tiểu ca này chẳng lẽ là sợ đến nỗi choáng váng, chúng ta tại sao phải cùng quan sai ức hiếp ngươi.” Sở Liên Phong cảm thấy buồn cười nói.

“Bởi vì các ngươi là người Hán a.”

“Ách...” Điều này làm cho ba người Hách Liên Minh Kính đần ra, đây là suy luận gì a.

“Chúng ta là từ nơi khác tới.”

“Nga, nguyên lai là như vậy. Nguyên lai người Hán cũng có người tốt.” Tiểu ca ngây thơ cười, giống như lần đầu tiên gặp người hảo tâm vậy.

“Ách... A a, vị tiểu ca này.”

“Ta kêu A Hoa.”

“Nga, A Hoa, ta muốn hỏi Trà Sơn tộc ở nơi nào? Làm sao đi tới đó?”

“Các ngươi muốn đi Trà Sơn tộc sao? Ta mang các ngươi đi.”

“Vậy làm phiền ngươi.” Hách Liên Minh Kính cao hứng nói.

“Không phiền không phiền toái, vừa vặn ta cũng phải đi về. Đúng rồi ngươi mới vừa nói các ngươi là từ vùng khác tới khẳng định còn chưa có chỗ ở, không bằng ở nhà chúng ta đi.” A Hoa hiếu khách nói.

“Sao có thể như vậy được.”

“Có sao đâu, A Đa nói làm người nên biết ân báo đáp, mới vừa rồi các ngươi đã cứu ta, ta dĩ nhiên phải báo đáp các ngươi.”

“Vậy thì cám ơn.”

“A a, không cần.” A Hoa chất phác hiền lành cao hứng vác cái giỏ, đi trước dẫn đường.

“A Hoa, ở đây quan sai thường xuyên thu thuế loạn như vậy, khi dễ các ngươi sao?”

“Đúng vậy. Bọn họ ức hiếp hương lý, một tay che trời, thu bao nhiêu loại thuế đều do quan lão gia ra lệnh. Một năm thu ba bốn loại không nói. Thu xong lại tìm cớ để thu thêm thuế. Không chỉ huyện nha khi dễ Trà Sơn tộc chúng ta, người Hán ở đây cũng thường xuyên như vậy, có lúc mua đồ còn không trả tiền.” A Hoa giận dữ bất bình nói, hoàn toàn không có chú ý ba vị sau lưng hắn là người Hán mà theo như hắn là tội ác tày trời.

Xem ra Hạ Lan Yên nói không sai, Trà Sơn tộc chất phác hiền lành khổ không thể tả, nơi này không chỉ có vấn đề tham ô mà phân biệt chủng tộc cũng rất nghiêm trọng, đây cũng không phải chỉ cần phái người tới tra liền có thể giải quyết. Xem ra Hạ Lan Yên dẫn mình tới nơi này....

“Ba vị ân công, qua con sông này là đến Trà Sơn tộc.” A Hoa hưng phấn vừa nói vừa hướng bờ sông vẫy tay “A Bồ muội ~~~ “ Rất nhanh chiếc thuyền được chèo tới. Nói là thuyền, thật ra chính là một cái bè bằng trúc.

“A Hoa ca..” Thanh âm kia rất là dễ nghe.

“A Bồ muội, ba vị ân công này muốn tới Trà Sơn tộc, ngươi dẫn bọn họ đi đi.”

Nữ hài tên A Bồ quay đầu nhìn ba người sau lưng A Hoa ca, cả kinh nói “Bọn họ là người Hán!” Ngay sau đó định đem thuyền chèo đi.

“Ai, hảo muội muội, ngươi định làm gì? A Hoa vội vàng nhảy tới cầm gậy trúc trong tay A Bồ.

“A Hoa ca ngươi chẳng lẽ không biết người Hán rất đáng ghét sao? Ngươi lại mang người Hán tới Trà Sơn tộc của chúng ta.”

Ách.. Được rồi, ba vị người Hán bất đắc dĩ nhìn đối phương, không nghĩ tới giữa Trà Sơn tộc và người Hán lại có sự khác nhau dữ vậy.

“Không phải a, A Bồ muội ngươi nghe ta nói..” A Hoa đem chuyện mới vừa phát sinh kể hết cho A Bồ nghe.

A Bồ bán tín bán nghi nói “Thật?”

“Cái đó A Bồ muội..”

“A Bồ muội là để ngươi gọi sao?” A Bồ không khách khí trừng mắt Sở Liên Phong.

Ở kinh đô Sở Liên Phong tiếng tăm lừng lẫy lại bị một nữ hài tên là A Bồ bắt nạt, làm cho Hách Liên Minh Kính không nhịn được cười, nhưng ngại mặt mũi Sở Liên Phong, chỉ có thể len lén nhịn xuống “Khụ khụ, A Bồ chúng ta mặc dù là người Hán, nhưng thật sự không phải là người xấu.”

A Bồ nghe A Hoa nói, nhìn Hách Liên Minh Kính, quả thật không giống người xấu, gắng gượng nói “Vậy các ngươi lên đây đi, người Trà Sơn tộc chúng ta có ân phải trả. Nếu các ngươi hôm nay giúp A Hoa ca, vậy A Bồ ta cũng giúp các ngươi qua sông.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.