“Vi thần, Hách Liên Minh Kính ra mắt Hoàng thượng.” Hách Liên Minh Kính quỳ xuống đất nói.Chương 57: Giáo chủ bí ẩn
2.6K 180 5
bởi khoailang213
Theo dõi
“Tỷ tỷ chỉ thích bị Tiểu Kính Kính “Dạy dỗ” ~ nhất là ở trên giường dạy dỗ nha!” Hạ Lan Yên bên tai Mộ Dung Hi Nguyệt mập mờ cười một tiếng.
Trong nháy mắt Mộ Dung Hi Nguyệt thẹn thùng giận dữ nói “Ngươi tên biến thái này, hồ ly tinh...”
Hạ Lan Yên không ngừng cười khanh khách.
Sau khi vào phòng Hách Liên Minh Kính đóng cửa, chỉ thấy mặt Hách Liên Minh Kính vẫn như cũ, thu lại nụ cười, ngượng ngùng cười một tiếng với Hách Liên Minh Kính, tiên phát chế nhân nói “Tiểu Kính Kính, ngươi đừng nóng giận mà, muốn trách cũng chỉ có thể trách tiểu Quận chúa nhà ngươi tính khí quá nóng nảy, ta mới nói có mấy câu mà nàng liền muốn động tay động chân với ta, ta cái gì cũng không có làm, kiệt tác ở hậu viện tất cả đều do tiểu Quận chúa nhà ngươi làm đó.”
Thấy Hách Liên Minh Kính vẫn không có xoay người về phía mình, cũng không nói chuyện, bầu không khí trong căn phòng này cực kỳ nghiêm túc. Hạ Lan Yên quả thực không chịu nổi bầu không khí nặng nề như vậy, thức thời ngồi ở trên ghế “Ai u, thật là, tỷ tỷ nhận sai được chưa. Đáng ghét, ngày mai ta tìm người sửa lại hậu viện là được chư gì.”
“Ta sinh khí không phải là bởi vì cái này.” Hách Liên Minh Kính xoay người mở miệng nói.
“Hử, không phải là bởi vì cái này, vậy ngươi tức cái gì?”
“Lời này hẳn phải là ta hỏi ngươi mới phải, Hạ - Lan - Yên!”
Kẻo kẹt ~ Hạ Lan Yên nghe Hách Liên Minh Kính từng chữ từng câu kêu tên mình, nội tâm có chút sợ hãi. Cho tới bây giờ nàng không có kêu thẳng tên của mình.
“Ta hôm nay đi Tấn vương phủ, ngươi có phải nên giải thích một chút hay không..” Hách Liên Minh Kính không tị hiềm chút nào nhìn vào ánh mắt của nàng, hy vọng từ trong đó tìm được câu trả lời.
“Giải thích.. cái gì?” Hạ Lan Yên chột dạ quay đầu sang chỗ khác, bưng ly trà uống.
“Chớ giả bộ, thời điểm này nên nói rõ ràng đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Một lúc sau, Hạ Lan Yên thở dài một cái, để ly trà trong tay xuống “Xem chừng vẫn là không gạt được ngươi. Thật ra thì ta và Tấn vương đã biết nhau mười năm.”
Hách Liên Minh Kính nhíu mày, không nói gì, chờ Hạ Lan Yên đích nói tiếp.
“Tiểu Kính Kính còn nhớ không ta đã cùng ngươi nói qua chuyện ở Trà Sơn tộc?”
Hách Liên Minh Kính gật đầu một cái.
“Trà Sơn tộc là ngoại tộc ở Bắc quốc, chủng tộc chia làm Hồng Trà tộc, Bạch Trà tộc và Lục Trà tộc, trong số các ngoại tộc thì đây là tộc có nhiều người nhất. Cư trú ở biên giới Tây Vực và Bắc quốc, người Trà Sơn tộc rất chất phác hiền lành, làm ghề hái trà, thờ phượng sơn thần, mỗi ngày chỉ cần có cơm canh đạm bạc cũng rất thỏa mãn, chẳng qua bởi vì là ngoại tộc cho nên thường hay bị người Hán ở biên giới Tây Vực khi dễ và chèn ép...” 1
Cho tới bây giờ Hách Liên Minh Kính chưa từng thấy Hạ Lan Yên như vậy, bề ngoài phóng lãng không chịu gò bó, cái gì cũng không quan tâm, là người rất cứng cỏi. Vậy mà khi nhắc đến chuyện nhà trên mặt có chút đau thương, trong mắt có một tầng hơi nước mỏng.
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
[BH] Phi Vũ Hàm Tâm[Edit] by HacMieuLy
[BH] Phi Vũ Hàm Tâm[Edit]
By HacMieuLy
112K 3.3K
Tác giả:Văn Thiên Hữu
Editor:Thiên Thiên
Thể loại: Cung đình, cải trang,HE
Tình trạng bản raw: Hoàn
Nguồn: http://vnsharing.net...ad.php?t=519774
[BHTT-Edit-Hoàn] Ngươi thuộc về ta by xxMeenx2
[BHTT-Edit-Hoàn] Ngươi thuộc về ta
By xxMeenx2
197K 11.1K
Sư tỷ nữ phẫn nam trang
Sư muội vốn là quận chúa
Hai nữ tử đem lòng yêu nhau, trao nhau mọi ngọt bùi khổ đau
Trải qua khó khăn, xuyên không, xuyên thời, liệu tình yêu của họ còn trường tồn?
[BHTT] [GL] [EDIT] Tiểu Thư, Vậy Không Tốt Lắm Đâu by PokoPlu
[BHTT] [GL] [EDIT] Tiểu Thư, Vậy Không Tốt L...
By PokoPlu
40.8K 2.3K
Tác phẩm: Tiểu Thư, Vậy Không Tốt Lắm Đâu
Thể loại: Cổ trang, nhất công nhất thụ, nữ nữ sinh tử, hoan hỉ oan gia, thiên chi kiêu tử, hào môn thế gia, cung đình hầu tước, tình hữu độc chung, HE
Tác giả: Cật Liễu Mộc Ngư Đích Miêu
Nguồn: vanglai2015
Mần: Trexy, Poko Plu, Sun, Ngư
Tình trạng bản gốc: Hoàn (18 chương + 3 ngoại truyện)
Tiến độ mần: Chắc nếu lăn lộn lê lết lây lất lắm cũng là 1 tuần/1 chương
[BH][Edit-Hoàn] Tú Cầu Không Có Mắt - Cật Liễu Mộc Ngư Đích Miêu by Moonin
[BH][Edit-Hoàn] Tú Cầu Không Có Mắt - Cật Li...
By Moonin
80.2K 4.1K
Tên: Tú Cầu Không Có Mắt.
Tác giả: Cật Liễu Mộc Ngư Đích Miêu.
Thể loại: Điền văn, nữ nữ sinh tử.
Nhân vật chính: Đường Mính Khả, Tô Mi Niệp.
BGT: http://www.bachgiatrang.com/showthread.... #post20615
[BHTT][Edited-Hoàn]Công chúa, tiểu tăng hữu lễ! - Hàn Thất Tửu by WallMap
[BHTT][Edited-Hoàn]Công chúa, tiểu tăng hư...
By WallMap
553K 28.7K
书名:公主,小僧有礼了!
作者:韩七酒
Bách hợp tiểu thuyết
Tác phẩm: Công chúa, tiểu tăng hữu lễ!
Tác giả: Hàn Thất Tửu
Editor: WallMap
Thể loại: Cổ đại, nữ phẫn nam trang, 1x1, nữ nữ sinh tử, ân oán tình cừu.
Nhân vật: Liễu Không (Sở Thương) x Mộ Dung Cảnh Dương (Tiêm Nhu công chúa)
Ngoài wattpad.Các bạn có thể đọc tác phẩm này ở: http://www.bachgiatrang.com/
[BH] Hồng Bài Thái Giám [Edit] by HacMieuLy
[BH] Hồng Bài Thái Giám [Edit]
By HacMieuLy
370K 14.3K
Tác giả: Nam Mệnh Vũ
Edit: C1-> C92: kayzin. C93->hoàn: IchimaruGin510
Translate: Raw, QT, google
Thể loại: Bách hợp trường thiên, cổ trang, xuyên không, mất quyền lực lịch
sử, hài, NP (nhất công đa thụ), H scenes, nữ-nữ sinh tử, HE
Độ dài: 108 chương + 5 ngoại truyện
[BH]Người Tình Công Chúa Nước Sở[Edit] by HacMieuLy
[BH]Người Tình Công Chúa Nước Sở[Edit]
By HacMieuLy
169K 6.8K
Tác giả: Nghiễm Lăng Tán Mà
Thể loại: cổ trang, HE
Tình trạng bản Edit: Hoàn
Editor: Suri
Nguồn: ngocvu91.wordpress.com
Hách Liên Minh Kính im lặng đưa cho nàng một cái khăn tay, Hạ Lan Yên mới ý thức được mình luống cuống, vội vàng cầm khăn tay lau nước mắt, nén khóc mà cười nói “Ngươi nhìn xem, ta đang ở trước mặt Tiểu Kính Kính khóc, thật là mất mặt.”
“Bởi vì nhớ nhà mà khóc thì không hề mất mặt.” Bởi vì nàng cũng rất nhớ quê hương của mình, chẳng qua là... có thể không thể trở về nữa.
Hạ Lan Yên điều chỉnh lại ưu tư sau đó tiếp tục nói “Cha ta là tộc trưởng của Trà Sơn tộc bởi vì bị người Hán kỳ thị, bên cạnh đó hàng năm còn bị nha môn thu thuế cao hơn mười lần so với người Hán, cho nên cuộc sống của Trà Sơn tộc chúng ta cũng không tốt lắm, mà cha ta cũng bởi vì điều này mà uất ức thành bệnh, cuối cùng qua đời lúc ta mười lăm tuổi. Ta thành người thừa kế duy nhất của Trà Sơn tộc, nhưng ta mới có mười lăm tuổi thì làm sao có thể gánh được trách nhiệm nặng nề này. Mặc dù có mấy vị trưởng lão trợ giúp, nhưng Trà Sơn tộc cứ bị chèn ép suốt, khổ không thể tả!”
“Lẽ nào lại như vậy?” Hách Liên Minh Kính nghe không nổi nữa “Việc thu thuế không phải có quy định sao? Tại sao có thể..”
Hạ Lan Yên cười nhạo lắc đầu một cái “Ban đầu ta cũng ngây thơ giống ngươi vậy, mặc kệ sự phản đối của các trưởng lão, dứt khoát muốn lên kinh đô để tìm lại sự công bằng.”
“Một mình ngươi đi kinh đô sao?” Hách Liên Minh Kính kinh ngạc nói.
“Ta từ nhỏ sống trên núi, nơi nào biết được bên ngoài lòng người hiểm ác, nếu không phải từ nhỏ tập được bản lãnh, chỉ sợ sớm đã chết ở bên ngoài. Sau đó trong lúc vô tình gặp Tấn vương, lúc ấy Tấn vương vẫn còn hoàng tử, nhưng có năng lực giúp cho Trà Sơn tộc có được sống cuộc sống tốt, cho nên ta...”
“Cho nên ngươi vì dân tộc mình mà đồng ý thay Tấn vương làm việc?”
Hạ Lan Yên gật đầu một cái “Ban đầu ta chỉ làm sát thủ cho hắn, sau đó tiên hoàng truyền ngôi cho đương kim hoàng đế nên hắn có lòng mưu phản, thấy được năng lực của ta, sai ta đào tạo tay sai cho hắn. Mà ta cũng mượn việc này phát triển Hồng Liên Giáo, trở thành người cùng thuyền với hắn. Liên Giáo sở dĩ cùng triều đình đối nghịch giết hại trung lương chính là vì giúp hắn giảm bớt trở ngại. Mặc dù ta biết làm như vậy sẽ không xứng làm người Trà Sơn tộc, nhưng chỉ cần Trà Sơn tộc chúng ta không còn bị chèn ép và có cuộc sống tốt đẹp thì ta sẽ...” Hạ Lan Yên nghẹn ngào
“Không...” Hách Liên Minh Kính đau lòng nắm tay Hạ Lan Yên “Hy sinh việc nhỏ để đạt việc lớn, ngươi là niềm tự hào của Trà Sơn tộc, bọn họ hẳn rất tự hào về một tộc trưởng như vậy.”
“Có thật không?” Hạ Lan Yên Luôn luôn tự tin lúc này giống như hài tử tìm kiếm sự chắc chắn.
“Dĩ nhiên. Ta cũng cảm thấy tự hào về ngươi.” Hách Liên Minh Kính chân thành cười một tiếng.
“Cám ơn ngươi...” Hạ Lan Yên nắm tay Hách Liên Minh Kính.
Phanh ~~~~
Bầu không khí vốn là bi thương, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, một người ngã xuống. Hách Liên Minh Kính va Hạ Lan Yên bị dọa đứng lên.
“Ta... không phải cố ý nghe lén đâu!” Mộ Dung Hi Nguyệt cắn môi, vừa lúng túng lại ủy khuất nói.
“Đã sớm biết ngươi ở bên ngoài rồi.” Hạ Lan Yên buồn cười nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt, lấy công lực của nàng như thế nào không biết bên ngoài có người.
“Trên đất lạnh như vậy, còn nằm ở đó làm gì.” Hách Liên Minh Kính bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đi tới đỡ Mộ Dung Hi Nguyệt đứng lên. Đại tiểu thư này thật là mỗi một khắc cũng không an tĩnh được a.
Mộ Dung Hi Nguyệt mới vừa đứng lên liền đi tới trước mặt Hạ Lan Yên kéo bàn tay của nàng đau lòng nói “Yên tỷ tỷ, ta cũng cảm thấy ngươi thật vĩ đại. Ngươi đối với tộc nhân của ngươi thật sự là hy sinh quá nhiều!” Mới mười lăm tuổi phải rời xa quê hương, còn bị ép buộc thay người bán mạng, suy nghĩ một chút chút cảm thấy thật đáng thương.
“Ta nói tiểu Quận chúa nè, tỷ tỷ ta còn chưa khóc, ngươi khóc cái gì? Dáng vẻ này của ngươi rất khó nhìn nhà!” Hạ Lan Yên làm bộ như chê cười nói.
“Người ta khó chịu, muốn ngươi quản sao?” Mộ Dung Hi Nguyệt vừa khóc lại không cam lòng yếu thế.
“Ngươi nếu là thật vì ta khó chịu, vậy liền đem Tiểu Kính Kính cho ta đi.” Hạ Lan Yên nửa trêu chọc nửa nghiêm túc nói.
Mộ Dung Hi Nguyệt ngẩn người, tiếp theo kéo tay Hách Liên Minh Kính, ngẩng đầu lên nũng nịu nói “Đừng hòng!”
“Xem ra chưa tới mức khóc đến ngốc rồi.”
“Ngươi mới khóc khóc đến ngốc đấy.” Mộ Dung Hi Nguyệt không cam lòng lau nước mắt trên mặt.
Mặc dù Mộ Dung Hi Nguyệt lỗ mãng xông vào, nhưng đã làm cho Hạ Lan Yên bớt đau lòng, tâm tình khá hơn. Nhìn dáng vẻ Mộ Dung Hi Nguyệt cãi vả với Hạ Lan Yên, Hách Liên Minh Kính cũng không khỏi cười một tiếng “Được rồi, được rồi, chớ ồn ào, còn chưa kể hết câu chuyện mà.”
“Câu chuyện chỉ có như vậy, về sau ngươi đều biết hết rồi. Sau khi Hồng Liên Giáo bị diệt liền không còn tư cách nói điều kiện với Tấn vương. Bởi vì Tiểu Kính Kính phá hư đại kế của hắn, nếu ta muốn giữ cuộc sống an nhàn cho Trà Sơn tộc chỉ có thể nghe lới Tấn vương tới quyến rũ ngươi, thuận tiện giám thị nhất cử nhất động của ngươi luôn.”
Hạ Lan Yên nói hời hợt, Mộ Dung Hi Nguyệt nghe vào không nhịn được mắng to “Cái gì! Lại phái ngươi tới quyến rũ Hách Liên, lẽ nào lại như vậy. Tấn vương quả thực không biết xấu hổ,quá ghê tởm. Ngươi võ công cao cường như vậy sao lại mặc cho hắn định đoạt, vậy coi như xong rồi, sau này nếu muốn dùng tới ngươi, hắn vẫn sẽ lấy tộc của ngươi ra uy hiếp, không bằng dùng đao giải quyết hắn đi!”
“Giải quyết hắn có ích lợi gì, thế nào cũng có thiên thiên vạn vạn tên giống Tấn vương xuất hiện. Đến lúc đó Trà Sơn tộc chúng ta sợ rằng sẽ không có ngày yên bình.”
“Ta sẽ thay ngươi ở trước mặt hoàng thượng tường trình chuyện về Trà Sơn tộc.”
Hạ Lan Yên lắc đầu một cái “Nơi này cách Tây Vực khá xa, trời cao hoàng đế xa mà, quan quan tương hộ, bảo vệ được một lần không bảo vệ được một đời.”
“Vậy ngươi cứ mặc cho Tấn vương định đoạt?”
“Cái này thì phải nhờ Tiểu Kính Kính rồi.” Hạ Lan Yên nói “Biết tại sao đầu ta không giết ngươi không, bởi vì ta nghĩ có thể ngươi là người duy nhất có thể giải cứu ta, cho nên lúc Hồng Liên Giáo bị diệt, ta trừ có một tia thất bại, còn có một phần ung dung, rốt cuộc tội ác đè trong lòng ta cũng có thể giảm bớt được một chút.”
“Ngươi muốn ta giúp ngươi...”
“Tiểu Kính Kính thật thông minh ~” Hạ Lan Yên cướp lời nói, tiếp tục khôi phục khí chất đặc biệt lười biếng trước kia “Ai nha, nói chuyện nhiều qua tỷ tỷ đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đi!” vòng qua tay Hách Liên Minh Kính một bên kéo nàng đi một bên làm nũng nói.
“Này, ngươi mau buông tay, nàng là của ta, Yên hồ ly ngươi có nghe hay không...”
Hoàng thượng ngồi ở long ỷ cầm sách lên xem tựa như không có nghe thấy.
Chẳng lẽ ta nói nhỏ quá?? Hít sâu một hơi hô “Vi thần, Hách Liên Minh Kính ra mắt Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“....”
Hách Liên Minh Kính thận trọng liếc mắt Bắc Sanh ngồi trên long ỷ vẫn nhìn kia tấu chương, không có bất kỳ phản ứng nào.
Hoàng thượng giở trò quỷ gì, rõ ràng kêu mình tới, sao giờ lại giả bộ cái gì không nghe thấy a, ngươi cũng không phải bị lãng tai.
Coi như ra oai phủ đầu cũng không cần như vậy a, vậy phải quỳ tới khi nào. Ai ~làm người cổ đại thật không dễ dàng a, vừa vào cung đã phải quỳ, hôm khác nhất định phải làm cái đệm lót đầu gối mới được.
“Ngươi đang lẩm bẩm cái gì vậy?” Bắc Sanh như cũ nhìn vào tấu chương.
“A, Hoàng thượng ngài nghe thấy sao?” Hách Liên Minh Kính phản xạ có điều kiện nói.
“Trẫm không có bị lãng tai.”
“Không lãng tai vậy giả bộ làm gì?” Hách Liên Minh Kính nhỏ giọng thì thầm.
“Ngươi lại lẩm bẩm gì thế.”
“Không, không có gì.”
Bắc Sanh đem tấu chương trong tay ném qua một bên “Ngươi có biết trẫm kêu ngươi vào cung là vì chuyện gì không?”
“Vi thần không biết, xin Hoàng thượng nói rõ.”
“Giỏi cho câu không biết a.” Bắc Sanh đứng lên, đi tới trước mắt Hách Liên Minh Kính “Nghe nói hai ngày trước ngươi ở trong Tấn vương phủ câu được một giai nhân?”
Hách Liên Minh Kính nhất thời mồ hôi đầm đìa, không biết là hắn có biết thân phận chân thật của Hạ Lan Yên không, liền vội vàng nói “Thật sự có chuyện đó, lúc ấy vi thần cùng... các vị đại thần đơn giản là tiêu khiển một chút...”
“Tiêu khiển?” Bắc Sanh cười lạnh nói “Đến Tấn vương phủ tìm thú vui, thật là một lựa chọn tốt a.”
“Vi thần có tội, xin hoàng thượng thứ tội!” Hách Liên Minh Kính vội vàng dập đầu.
Bắc Sanh thấy Hách Liên Minh Kính nhận tội, đi về phía trước mấy bước, cũng không giáng tội Hách Liên Minh Kính, nói tiếp “Trẫm nhớ ngươi và Kim Yến Tử có hôn ước trong người đi.”
“Ách...vâng!” Hoàng thượng không có chuyện gì để nói sao lại nói cái này làm gì?
“Nếu đã như vậy, để trẫm làm chủ, cho phép ngươi thành hôn với Kim Yến Tử, được không?”
Thành hôn!!!
Hách Liên Minh Kính sợ hãi đứng dậy “Hoàng thượng!!”
“Trẫm có cho ngươi đứng lên sao?”
Hách Liên Minh Kính đành lại quỳ xuống “Hoàng thượng, thật ra thì vi thần và Kim Yến Tử đã giải trừ hôn ước.”
“Hách Liên Minh Kính, ngươi dám trêu chọc trẫm!” Bắc Sanh quát lên.
“Vi thần ngay cảChương 56: Tứ hôn
2.4K 175 0
bởi khoailang213
Theo dõi
“Vi thần, Hách Liên Minh Kính ra mắt Hoàng thượng.” Hách Liên Minh Kính quỳ xuống đất nói.
Hoàng thượng ngồi ở long ỷ cầm sách lên xem tựa như không có nghe thấy.
Chẳng lẽ ta nói nhỏ quá?? Hít sâu một hơi hô “Vi thần, Hách Liên Minh Kính ra mắt Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“....”
Hách Liên Minh Kính thận trọng liếc mắt Bắc Sanh ngồi trên long ỷ vẫn nhìn kia tấu chương, không có bất kỳ phản ứng nào.
Hoàng thượng giở trò quỷ gì, rõ ràng kêu mình tới, sao giờ lại giả bộ cái gì không nghe thấy a, ngươi cũng không phải bị lãng tai.
Coi như ra oai phủ đầu cũng không cần như vậy a, vậy phải quỳ tới khi nào. Ai ~làm người cổ đại thật không dễ dàng a, vừa vào cung đã phải quỳ, hôm khác nhất định phải làm cái đệm lót đầu gối mới được.
“Ngươi đang lẩm bẩm cái gì vậy?” Bắc Sanh như cũ nhìn vào tấu chương.
“A, Hoàng thượng ngài nghe thấy sao?” Hách Liên Minh Kính phản xạ có điều kiện nói.
“Trẫm không có bị lãng tai.”
“Không lãng tai vậy giả bộ làm gì?” Hách Liên Minh Kính nhỏ giọng thì thầm.
“Ngươi lại lẩm bẩm gì thế.”
“Không, không có gì.”
Bắc Sanh đem tấu chương trong tay ném qua một bên “Ngươi có biết trẫm kêu ngươi vào cung là vì chuyện gì không?”
“Vi thần không biết, xin Hoàng thượng nói rõ.”
“Giỏi cho câu không biết a.” Bắc Sanh đứng lên, đi tới trước mắt Hách Liên Minh Kính “Nghe nói hai ngày trước ngươi ở trong Tấn vương phủ câu được một giai nhân?”
Hách Liên Minh Kính nhất thời mồ hôi đầm đìa, không biết là hắn có biết thân phận chân thật của Hạ Lan Yên không, liền vội vàng nói “Thật sự có chuyện đó, lúc ấy vi thần cùng... các vị đại thần đơn giản là tiêu khiển một chút...”
“Tiêu khiển?” Bắc Sanh cười lạnh nói “Đến Tấn vương phủ tìm thú vui, thật là một lựa chọn tốt a.”
“Vi thần có tội, xin hoàng thượng thứ tội!” Hách Liên Minh Kính vội vàng dập đầu.
Bắc Sanh thấy Hách Liên Minh Kính nhận tội, đi về phía trước mấy bước, cũng không giáng tội Hách Liên Minh Kính, nói tiếp “Trẫm nhớ ngươi và Kim Yến Tử có hôn ước trong người đi.”
“Ách...vâng!” Hoàng thượng không có chuyện gì để nói sao lại nói cái này làm gì?
“Nếu đã như vậy, để trẫm làm chủ, cho phép ngươi thành hôn với Kim Yến Tử, được không?”
Thành hôn!!!
Hách Liên Minh Kính sợ hãi đứng dậy “Hoàng thượng!!”
“Trẫm có cho ngươi đứng lên sao?”
Hách Liên Minh Kính đành lại quỳ xuống “Hoàng thượng, thật ra thì vi thần và Kim Yến Tử đã giải trừ hôn ước.”
“Hách Liên Minh Kính, ngươi dám trêu chọc trẫm!” Bắc Sanh quát lên.
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
[BH] Phi Vũ Hàm Tâm[Edit] by HacMieuLy
[BH] Phi Vũ Hàm Tâm[Edit]
By HacMieuLy
112K 3.3K
Tác giả:Văn Thiên Hữu
Editor:Thiên Thiên
Thể loại: Cung đình, cải trang,HE
Tình trạng bản raw: Hoàn
Nguồn: http://vnsharing.net...ad.php?t=519774
[BHTT-Edit-Hoàn] Ngươi thuộc về ta by xxMeenx2
[BHTT-Edit-Hoàn] Ngươi thuộc về ta
By xxMeenx2
197K 11.1K
Sư tỷ nữ phẫn nam trang
Sư muội vốn là quận chúa
Hai nữ tử đem lòng yêu nhau, trao nhau mọi ngọt bùi khổ đau
Trải qua khó khăn, xuyên không, xuyên thời, liệu tình yêu của họ còn trường tồn?
[BHTT] [GL] [EDIT] Tiểu Thư, Vậy Không Tốt Lắm Đâu by PokoPlu
[BHTT] [GL] [EDIT] Tiểu Thư, Vậy Không Tốt L...
By PokoPlu
40.8K 2.3K
Tác phẩm: Tiểu Thư, Vậy Không Tốt Lắm Đâu
Thể loại: Cổ trang, nhất công nhất thụ, nữ nữ sinh tử, hoan hỉ oan gia, thiên chi kiêu tử, hào môn thế gia, cung đình hầu tước, tình hữu độc chung, HE
Tác giả: Cật Liễu Mộc Ngư Đích Miêu
Nguồn: vanglai2015
Mần: Trexy, Poko Plu, Sun, Ngư
Tình trạng bản gốc: Hoàn (18 chương + 3 ngoại truyện)
Tiến độ mần: Chắc nếu lăn lộn lê lết lây lất lắm cũng là 1 tuần/1 chương
[BH][Edit-Hoàn] Tú Cầu Không Có Mắt - Cật Liễu Mộc Ngư Đích Miêu by Moonin
[BH][Edit-Hoàn] Tú Cầu Không Có Mắt - Cật Li...
By Moonin
80.2K 4.1K
Tên: Tú Cầu Không Có Mắt.
Tác giả: Cật Liễu Mộc Ngư Đích Miêu.
Thể loại: Điền văn, nữ nữ sinh tử.
Nhân vật chính: Đường Mính Khả, Tô Mi Niệp.
BGT: http://www.bachgiatrang.com/showthread.... #post20615
[BHTT][Edited-Hoàn]Công chúa, tiểu tăng hữu lễ! - Hàn Thất Tửu by WallMap
[BHTT][Edited-Hoàn]Công chúa, tiểu tăng hư...
By WallMap
553K 28.7K
书名:公主,小僧有礼了!
作者:韩七酒
Bách hợp tiểu thuyết
Tác phẩm: Công chúa, tiểu tăng hữu lễ!
Tác giả: Hàn Thất Tửu
Editor: WallMap
Thể loại: Cổ đại, nữ phẫn nam trang, 1x1, nữ nữ sinh tử, ân oán tình cừu.
Nhân vật: Liễu Không (Sở Thương) x Mộ Dung Cảnh Dương (Tiêm Nhu công chúa)
Ngoài wattpad.Các bạn có thể đọc tác phẩm này ở: http://www.bachgiatrang.com/
[BH] Hồng Bài Thái Giám [Edit] by HacMieuLy
[BH] Hồng Bài Thái Giám [Edit]
By HacMieuLy
370K 14.3K
Tác giả: Nam Mệnh Vũ
Edit: C1-> C92: kayzin. C93->hoàn: IchimaruGin510
Translate: Raw, QT, google
Thể loại: Bách hợp trường thiên, cổ trang, xuyên không, mất quyền lực lịch
sử, hài, NP (nhất công đa thụ), H scenes, nữ-nữ sinh tử, HE
Độ dài: 108 chương + 5 ngoại truyện
[BH]Người Tình Công Chúa Nước Sở[Edit] by HacMieuLy
[BH]Người Tình Công Chúa Nước Sở[Edit]
By HacMieuLy
169K 6.8K
Tác giả: Nghiễm Lăng Tán Mà
Thể loại: cổ trang, HE
Tình trạng bản Edit: Hoàn
Editor: Suri
Nguồn: ngocvu91.wordpress.com
“Vi thần ngay cả có mười đầu cũng không dám đùa giỡn Hoàng thượng a, chẳng qua là sau khi Kim Yến Tử vô tội được thả ra, vi thần cũng đã giải trừ hôn ước với nàng. Đây... là sự thật.”
“Vô liêm sỉ, từ xưa hôn ước đều là do cha mẹ sắp đặt, không thể muốn giải trừ liền giải trừ!”
“Hoàng thượng!” Hách Liên Minh Kính vẻ mặt đau khổ “Hoàng thượng, vi thần và Kim Yến Tử từ nhỏ đã mất phụ mẫu hôn ước này... chúng thần có quyền giải trừ đi.”
“Nếu vậy thì để trẫm tứ hôn cho.”
“Hoàng thượng!!” Hách Liên Minh Kính lần nữa kêu lên, Hoàng thượng hôm nay rõ ràng muốn con tim bé nhỏ của mình phát run lên. “Hoàng thượng, thần và Kim Yến Tử đã giải trừ hôn ước, nếu Hoàng thượng lại tứ hôn cho thần cùng Kim Yến Tử thì làm chúng thần khó xử quá, huống chi Kim Yến Tử cũng không có ở kinh đô, mà vi thần cũng đã có người trong lòng.”
“Là vì nữ tử mang về từ Tấn vương phủ?”
“Ách...” Bây giờ có nên nói chuyện giữa mình và Đại tiểu thư không.
Hách Liên Minh Kính còn đang do dự, Bắc Sanh cũng không hỏi vấn đề này nữa mà viết gì đó, nói tiếp “Hôm nay có mấy vị đại thần thượng triều nói Mộ Dung Quận chúa đã đến tuổi kết hôn yêu cầu trẫm vì Mộ Dung Quận chúa ban hôn, trẫm muốn...”
Hách Liên Minh Kính chỉ cảm thấy ong một tiếng, cảm thấy đầu óc trống rỗng, không chút suy nghĩ liền bật thốt lên “Hoàng thượng, người vi thần yêu chính là Mộ Dung Quận chúa, vi thần và Quận chúa tâm đầu ý hợp xin Hoàng thượng tác thành.”
“À ~”Chân mày Bắc Sanh khẽ giơ lên “Trẫm ngược lại là nhưng chưa từng nghe Quận chúa nhắc tới.”
“Quận chúa vốn là định hướng Hoàng thượng bẩm rõ, chẳng qua là vi thần nói Hoàng thượng hai ngày này quốc sự bận rộn, đợi hai ngày sau cầu Hoàng thượng ban hôn. Chẳng qua là không nghĩ tới có người còn nóng lòng hơn vi thần...”
“Nhưng mà, chúng ái khanh cũng không có hướng trẫm đề cử ngươi, mà là đề cử Sở ái khanh. Sở ái khanh thanh niên tài tuấn, anh hùng thiểu niên, cũng xứng với Quận chúa.”
“Hoàng thượng, Hoàng thượng vi thần mặc dù không giống như Sở Tướng quân kiệt xuất, nhưng cũng... không kém, mặc dù không xứng với Quận chúa nhưng vi thần là thật tâm thích Quận chúa, cầu Hoàng thượng tác thành.”
Hách Liên Minh Kính khẩn trương nhìn Bắc Sanh không biết vô tình hay cố ý gõ bàn, rất sợ Hoàng thượng sẽ đánh gãy uyên ương.
Một lúc sau, Bắc Sanh chậm rãi mở miệng “Nếu trẫm không thành toàn các ngươi thì chẳng khác nào trẫm là người vô tình ~ “
Hách Liên Minh Kính rốt cuộc cũng thả lõng tâm tư, nhào xuống đất lớn tiếng nói cám ơn “Tạ Hoàng thượng tác thành, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Trẫm còn không chưa có đáp ứng ngươi đâu.”
“Hoàng thượng ~” không phải đang đùa ta chứ.
“Muốn trẫm đáp ứng đem Mộ Dung Quận chúa gả cho ngươi cũng không phải là không thể, bất quá ngươi phải giúp trẫm làm một chuyện.”
Hách Liên Minh Kính nhắm mắt hỏi “Hoàng thượng muốn vi thần làm chuyện gì?”
“Ái khanh ngươi mới từ Tấn vương tới đây đi...”
“Dạ.”
“Ái khanh thông minh như vậy, tin tưởng không cần trẫm nói rõ, tự nhiên sẽ hiểu được.”
Gì mà cứ ấp ấp mở mở vậy, ách.. “Hoàng thượng ngài là muốn thần giúp ngài đối phó Tấn vương.”
“Lời này là do là ái khanh nói đấy.” Bắc Sanh hài lòng vỗ bả vai Hách Liên Minh Kính.
Rồi, rơi vào bẫy của Hoàng thượng..”Hoàng thượng ngài là muốn thần giúp ngài đối phó Tấn vương thì nên sớm nói thẳng ra, làm gì cứ vòng vo mãi thế, sao lại áp đảo tinh thần vi thần như vậy. Coi như không bệnh tim cũng bị ngài dọa cho đau tim.” Hách Liên Minh Kính bất mãn nhỏ giọng kháng nghị.
“Ngươi tựa hồ đối với trẫm rất bất mãn?”
Lời nói âm trầm kia khiến Hách Liên Minh Kính sợ hãi nuốt nước miếng “Không có, vi thần đối với hoàng thượng kính ngưỡng như nước sông cuồn cuộn liên miên bất tuyệt.”
“Nếu đã như vậy ngươi lui xuống trước đi.” Bắc Sanh tiếp tục ngồi trên long ỷ phê tấu chương, giống như mới vừa rồi không phát sinh chuyện gì vậy.
“Vậy, Hoàng thượng ngài đáp ứng vi thần....”
“Sau khi chuyện thành công, trẫm tự nhiên sẽ thực hiện cam kết đem Mộ Dung Quận chúa gả cho ngươi.”
“Tạ Hoàng thượng, thần xin cáo lui.”
Sau khi Hách Liên Minh Kính ra khỏi ngự thư phòng, chỉ cảm thấy sau lưng lành lạnh, rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi là gần vua gần vua như gần cọp.
Người hoàng thất có phải hay không cũng âm hiểm như vậy, tâm cơ... mới suy nghĩ một chút thôi mà Hách Liên Minh Kính thấy lạnh run rồi.
Nàng làm một cái quan cửu phẩm tép riu bộ dễ dàng lắm sao, vô duyên vô cớ bị cuốn vào cuộc chiến tranh này. Năm nào tháng nào mới có thể trở về trấn Thái Bình gặp Liên Nhi và sư gia bọn họ a. Lúc nào mới có thể làm trở về làm chuyện mà cửu phẩm Huyện lệnh nên làm? Sau này nhất định phải cách xa hoàng cung. Bước chân không khỏi tăng nhanh mấy phần, vội vàng cách xa chỗ thị phi này.
Phủ Hách Liên Minh Kính---- ----
Hách Liên Minh Kính vừa mới tới cửa phủ, liền bị người chính diện tập kích.
“Ai u!” Hách Liên Minh Kính mặt đầy thống khổ ngồi dưới đất.
Lý Dũng thấy đụng phải đại nhân nhà mình, kích động kêu lên “Đại nhân, ngài rốt cuộc đã trở lại.”
“Ngươi đi đầu thai hay sao mà gấp gáp thế?”
“Đại nhân, cái này còn kinh khủng hơn so với đi đầu thai a!”Lý Dũng đở Hách Liên Minh Kính đứng dậy “Đại nhân nếu không trở lại, e là phủ của chúng ta sẽ bị Quận chúa đại nhân phá banh.”
“Hả? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
“Sau khi đại nhân đi khỏi, không lâu sau Quận chúa và Yên cô nương liền đánh nhau.”
“A!!!” Hách Liên Minh Kính vừa nghe vội vàng vào bên trong phủ “Người đâu?”
“Còn.. Còn đang đánh nhau ở hậu viện.”
Hách Liên Minh Kính chạy đến hậu viện, thấy hậu viện vốn là hoa nở chim hót, giờ phút này chỉ có thể dùng bốn chữ “Vỡ tan từng mảnh” để hình dung. Bàn đá nghiêng đổ, cây cối điêu tàn, mảnh ngói bể tan tành....
Chỉ thấy hai tên gây chuyện, một cái nổi giận đùng đùng còn dùng roi da tùy ý quất lung tung, một cái như đang xem kịch vui dùng khinh công xuyên tới xuyên lui.
“Đại tiểu thư các ngươi đừng đánh nữa ~” Hách Liên Minh Kính thấy vậy hô lớn.
Hai người nhìn Hách Liên Minh Kính một cái, tiếp tục động thủ
Hách Liên Minh Kính bị ngó lơ tức giận, vọt tới chen giữa hai người, hét “Đủ rồi!!! Đừng đánh nữa!”
Hách Liên Minh Kính gầm một tiếng như vậy, ngược lại thật là có chỗ dùng, hai người rối rít sững sốt một chút, sau đó ngừng lại nhìn Hách Liên Minh Kính.
Hách Liên Minh Kính nghiêm mặt nói “Hai người nháo đủ chưa!!!”
Hai người thấy Hách Liên Minh Kính dường như đang nổi giận, Mộ Dung Hi Nguyệt thu roi, Hạ Lan Yên từ trên cây bay xuống.
“Hừ, lần này ta tha cho ngươi.”
“Hình như là ngay cả vạt áo của tỷ tỷ ngươi cũng không chạm được thì phải.” Hạ Lan Yên trừng mắt nhìn.
“Ngươi!!”
“Đủ rồi!!!” Cắt đứt cuộc đối thoại, xoay người hướng về phía Hạ Lan Yên nói “Ngươi đi vào cùng ta.”
Hạ Lan Yên đi ở phía sau le lưỡi với Mộ Dung Hi Nguyệt cái “Tiểu Quận chúa ngươi cứ từ từ luyện roi đi, Tiểu Kính Kính kêu ta, nếu như ngươi không sợ Tiểu Kính Kính tức giận thì cùng vào đi.”
“Ngươi! Đừng có ra vẻ!” Mộ Dung Hi Nguyệt tức giận bứt trụi lá của cái cây bên cạnh cho hả giận “Nói không chừng Hách Liên kêu ngươi vào để dạy dỗ ngươi đấy.” có mười đầu cũng không dám đùa giỡn Hoàng thượng a, chẳng qua là sau khi Kim Yến Tử vô tội được thả ra, vi thần cũng đã giải trừ hôn ước với nàng. Đây... là sự thật.”
“Vô liêm sỉ, từ xưa hôn ước đều là do cha mẹ sắp đặt, không thể muốn giải trừ liền giải trừ!”
“Hoàng thượng!” Hách Liên Minh Kính vẻ mặt đau khổ “Hoàng thượng, vi thần và Kim Yến Tử từ nhỏ đã mất phụ mẫu hôn ước này... chúng thần có quyền giải trừ đi.”
“Nếu vậy thì để trẫm tứ hôn cho.”
“Hoàng thượng!!” Hách Liên Minh Kính lần nữa kêu lên, Hoàng thượng hôm nay rõ ràng muốn con tim bé nhỏ của mình phát run lên. “Hoàng thượng, thần và Kim Yến Tử đã giải trừ hôn ước, nếu Hoàng thượng lại tứ hôn cho thần cùng Kim Yến Tử thì làm chúng thần khó xử quá, huống chi Kim Yến Tử cũng không có ở kinh đô, mà vi thần cũng đã có người trong lòng.”
“Là vì nữ tử mang về từ Tấn vương phủ?”
“Ách...” Bây giờ có nên nói chuyện giữa mình và Đại tiểu thư không.
Hách Liên Minh Kính còn đang do dự, Bắc Sanh cũng không hỏi vấn đề này nữa mà viết gì đó, nói tiếp “Hôm nay có mấy vị đại thần thượng triều nói Mộ Dung Quận chúa đã đến tuổi kết hôn yêu cầu trẫm vì Mộ Dung Quận chúa ban hôn, trẫm muốn...”
Hách Liên Minh Kính chỉ cảm thấy ong một tiếng, cảm thấy đầu óc trống rỗng, không chút suy nghĩ liền bật thốt lên “Hoàng thượng, người vi thần yêu chính là Mộ Dung Quận chúa, vi thần và Quận chúa tâm đầu ý hợp xin Hoàng thượng tác thành.”
“À ~”Chân mày Bắc Sanh khẽ giơ lên “Trẫm ngược lại là nhưng chưa từng nghe Quận chúa nhắc tới.”
“Quận chúa vốn là định hướng Hoàng thượng bẩm rõ, chẳng qua là vi thần nói Hoàng thượng hai ngày này quốc sự bận rộn, đợi hai ngày sau cầu Hoàng thượng ban hôn. Chẳng qua là không nghĩ tới có người còn nóng lòng hơn vi thần...”
“Nhưng mà, chúng ái khanh cũng không có hướng trẫm đề cử ngươi, mà là đề cử Sở ái khanh. Sở ái khanh thanh niên tài tuấn, anh hùng thiểu niên, cũng xứng với Quận chúa.”
“Hoàng thượng, Hoàng thượng vi thần mặc dù không giống như Sở Tướng quân kiệt xuất, nhưng cũng... không kém, mặc dù không xứng với Quận chúa nhưng vi thần là thật tâm thích Quận chúa, cầu Hoàng thượng tác thành.”
Hách Liên Minh Kính khẩn trương nhìn Bắc Sanh không biết vô tình hay cố ý gõ bàn, rất sợ Hoàng thượng sẽ đánh gãy uyên ương.
Một lúc sau, Bắc Sanh chậm rãi mở miệng “Nếu trẫm không thành toàn các ngươi thì chẳng khác nào trẫm là người vô tình ~ “
Hách Liên Minh Kính rốt cuộc cũng thả lõng tâm tư, nhào xuống đất lớn tiếng nói cám ơn “Tạ Hoàng thượng tác thành, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Trẫm còn không chưa có đáp ứng ngươi đâu.”
“Hoàng thượng ~” không phải đang đùa ta chứ.
“Muốn trẫm đáp ứng đem Mộ Dung Quận chúa gả cho ngươi cũng không phải là không thể, bất quá ngươi phải giúp trẫm làm một chuyện.”
Hách Liên Minh Kính nhắm mắt hỏi “Hoàng thượng muốn vi thần làm chuyện gì?”
“Ái khanh ngươi mới từ Tấn vương tới đây đi...”
“Dạ.”
“Ái khanh thông minh như vậy, tin tưởng không cần trẫm nói rõ, tự nhiên sẽ hiểu được.”
Gì mà cứ ấp ấp mở mở vậy, ách.. “Hoàng thượng ngài là muốn thần giúp ngài đối phó Tấn vương.”
“Lời này là do là ái khanh nói đấy.” Bắc Sanh hài lòng vỗ bả vai Hách Liên Minh Kính.
Rồi, rơi vào bẫy của Hoàng thượng..”Hoàng thượng ngài là muốn thần giúp ngài đối phó Tấn vương thì nên sớm nói thẳng ra, làm gì cứ vòng vo mãi thế, sao lại áp đảo tinh thần vi thần như vậy. Coi như không bệnh tim cũng bị ngài dọa cho đau tim.” Hách Liên Minh Kính bất mãn nhỏ giọng kháng nghị.
“Ngươi tựa hồ đối với trẫm rất bất mãn?”
Lời nói âm trầm kia khiến Hách Liên Minh Kính sợ hãi nuốt nước miếng “Không có, vi thần đối với hoàng thượng kính ngưỡng như nước sông cuồn cuộn liên miên bất tuyệt.”
“Nếu đã như vậy ngươi lui xuống trước đi.” Bắc Sanh tiếp tục ngồi trên long ỷ phê tấu chương, giống như mới vừa rồi không phát sinh chuyện gì vậy.
“Vậy, Hoàng thượng ngài đáp ứng vi thần....”
“Sau khi chuyện thành công, trẫm tự nhiên sẽ thực hiện cam kết đem Mộ Dung Quận chúa gả cho ngươi.”
“Tạ Hoàng thượng, thần xin cáo lui.”
Sau khi Hách Liên Minh Kính ra khỏi ngự thư phòng, chỉ cảm thấy sau lưng lành lạnh, rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi là gần vua gần vua như gần cọp.
Người hoàng thất có phải hay không cũng âm hiểm như vậy, tâm cơ... mới suy nghĩ một chút thôi mà Hách Liên Minh Kính thấy lạnh run rồi.
Nàng làm một cái quan cửu phẩm tép riu bộ dễ dàng lắm sao, vô duyên vô cớ bị cuốn vào cuộc chiến tranh này. Năm nào tháng nào mới có thể trở về trấn Thái Bình gặp Liên Nhi và sư gia bọn họ a. Lúc nào mới có thể làm trở về làm chuyện mà cửu phẩm Huyện lệnh nên làm? Sau này nhất định phải cách xa hoàng cung. Bước chân không khỏi tăng nhanh mấy phần, vội vàng cách xa chỗ thị phi này.
Phủ Hách Liên Minh Kính---- ----
Hách Liên Minh Kính vừa mới tới cửa phủ, liền bị người chính diện tập kích.
“Ai u!” Hách Liên Minh Kính mặt đầy thống khổ ngồi dưới đất.
Lý Dũng thấy đụng phải đại nhân nhà mình, kích động kêu lên “Đại nhân, ngài rốt cuộc đã trở lại.”
“Ngươi đi đầu thai hay sao mà gấp gáp thế?”
“Đại nhân, cái này còn kinh khủng hơn so với đi đầu thai a!”Lý Dũng đở Hách Liên Minh Kính đứng dậy “Đại nhân nếu không trở lại, e là phủ của chúng ta sẽ bị Quận chúa đại nhân phá banh.”
“Hả? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
“Sau khi đại nhân đi khỏi, không lâu sau Quận chúa và Yên cô nương liền đánh nhau.”
“A!!!” Hách Liên Minh Kính vừa nghe vội vàng vào bên trong phủ “Người đâu?”
“Còn.. Còn đang đánh nhau ở hậu viện.”
Hách Liên Minh Kính chạy đến hậu viện, thấy hậu viện vốn là hoa nở chim hót, giờ phút này chỉ có thể dùng bốn chữ “Vỡ tan từng mảnh” để hình dung. Bàn đá nghiêng đổ, cây cối điêu tàn, mảnh ngói bể tan tành....
Chỉ thấy hai tên gây chuyện, một cái nổi giận đùng đùng còn dùng roi da tùy ý quất lung tung, một cái như đang xem kịch vui dùng khinh công xuyên tới xuyên lui.
“Đại tiểu thư các ngươi đừng đánh nữa ~” Hách Liên Minh Kính thấy vậy hô lớn.
Hai người nhìn Hách Liên Minh Kính một cái, tiếp tục động thủ
Hách Liên Minh Kính bị ngó lơ tức giận, vọt tới chen giữa hai người, hét “Đủ rồi!!! Đừng đánh nữa!”
Hách Liên Minh Kính gầm một tiếng như vậy, ngược lại thật là có chỗ dùng, hai người rối rít sững sốt một chút, sau đó ngừng lại nhìn Hách Liên Minh Kính.
Hách Liên Minh Kính nghiêm mặt nói “Hai người nháo đủ chưa!!!”
Hai người thấy Hách Liên Minh Kính dường như đang nổi giận, Mộ Dung Hi Nguyệt thu roi, Hạ Lan Yên từ trên cây bay xuống.
“Hừ, lần này ta tha cho ngươi.”
“Hình như là ngay cả vạt áo của tỷ tỷ ngươi cũng không chạm được thì phải.” Hạ Lan Yên trừng mắt nhìn.
“Ngươi!!”
“Đủ rồi!!!” Cắt đứt cuộc đối thoại, xoay người hướng về phía Hạ Lan Yên nói “Ngươi đi vào cùng ta.”
Hạ Lan Yên đi ở phía sau le lưỡi với Mộ Dung Hi Nguyệt cái “Tiểu Quận chúa ngươi cứ từ từ luyện roi đi, Tiểu Kính Kính kêu ta, nếu như ngươi không sợ Tiểu Kính Kính tức giận thì cùng vào đi.”
“Ngươi! Đừng có ra vẻ!” Mộ Dung Hi Nguyệt tức giận bứt trụi lá của cái cây bên cạnh cho hả giận “Nói không chừng Hách Liên kêu ngươi vào để dạy dỗ ngươi đấy.”