Khoảng cách giữa cả hai chỉ là mười mét mà thôi, Dương Thiên vừa phát động huyền linh thuật thì Yêu Xà đã trúng chiêu. Yêu Xà chỉ cảm thấy đầu óc lạnh lẽo mất đi cảm giác, sau đó một đợt cảm giác chua xót truyền đến, ý thức mờ mịt, mất đi quyền không chế thân thể.
Một phần mười gây sau, Dương Thiên đến bên Yêu Xà, lợi dụng sợ mờ mịt của Yêu Xà, một kiếm xuyên thẳng vào trong miệng của Yêu Xà, muốn đem miệng lớn của Yêu Xà xẻ đôi.
Yêu Xà không hổ đã từng là yêu thú cấp chín, tinh thần ý niệm mạnh mẽ không thôi, chỉ bị mê muội hơn một phần mười giây mà thôi, lưỡi kiếm vừa mới đến trong miệng của Yêu Xà liền bị nó cắn xuống, mạnh mẽ giữ chặt.
Cơ miệng của Yêu Xà rất cứng rắn, lực cũng lớn vô cùng, cắn chặt lưỡi kiếm mà Dương Thiên không lay động được mảy may.
Dương Thiên phản ứng như điện, tay còn lại vung kiếm đánh đến, tốc độ cực nhanh.
Phanh!
Đuôi của Yêu Xà một quật, mạnh mẽ đánh cho đường đi của lưỡi đao lệch đi, đồng thời không thể ảnh hưởng đến Yêu Xà chút nào. Phòng ngự của con Yêu Xà này quá mạnh rồi, mặc dù lực lượng của Dương Thiên vượt xa Yêu Xà cũng chẳng thể nào đả thương nó mảy may.
Dương Thiên hơi chau mày một cái, con yêu thú này rất là khó chơi. Phòng ngự mạnh khiến Dương Thiên không làm gì được, thân lại mang độc tính rất mạnh khiến cho Dương Thiên không dám lơ là.
Ánh mắt của Dương Thiên hơi hơi đảo một cái, Ảnh Hóa lan đến cả vũ khí đem đoản kiếm rút ra, bàn chân đạp mạnh vào vách đá, hướng một bên chạy thẳng, không thèm để ý đến Yêu Xà nữa.
Yêu Xà hơi sửng sốt một chút vì hành động của Dương Thiên, nhưng động tác cũng không chậm, đuôi quật mạnh vào vách đá hướng Dương Thiên bắn đến, tốc độ so với Dương Thiên không chậm chút nào.
Thậm chí Dương Thiên ở trên không trung mượn lực, tốc độ so với Yêu Xà còn chậm hơn nhiều ý chứ, chẳng mấy mà bị Yêu Xà bắt kịp rồi. Dương Thiên nhíu mày chém ra mấy kiếm đường kiếm quang, nhưng Yêu Xà đơn giản đâm thẳng qua, bá đạo phá nát đi kiếm quang, bám theo Dương Thiên không chịu bỏ qua.
Dương Thiên trong lòng hừ lạnh một cái, hướng phía dưới nền đất chạy chéo đến, lơ lửng cách mặt đất khoảng ba mươi mét. Xuống đến thấp thế này, Dương Thiên có thể thấy mặt đất ở đáy vực đang động đậy.
Yêu Xà lại đuổi tới phía sau, Dương Thiên cũng chẳng hiểu sao con Yêu Xà này cứ bám riết hắn không bỏ, nhưng ở dưới thấp thế này Yêu Xà cũng không dám phi thân nhanh chóng, chỉ có thể lặng lẽ chạy theo Dương Thiên.
Tình hình cứ thế, một người một rắn hướng phía trước mặt chạy đi, trái rẽ phải tránh mấy lần, Dương Thiên đột nhiên dừng lại.
Yêu Xà ở phía sau trong lòng đã chửi thầm không biết bao nhiêu lần rồi, thời gian chạy lâu như thế, ba mươi phút đi cũng được tám chín dặm đường rồi, chạy trên không trung thế này tốn sức vô cùng, yêu khí của nó đã sắp hao hết rồi, thế nào mà Dương Thiên không có chút biểu hiện hư thoát nào, huyền khí cứ như dùng mãi không hết vậy.
Con Yêu Xà này vốn chính là Nhu Thủy Mãng Quy, là con yêu thú cấp chín bị Đường Hào nhốt chung cùng Cửu Vỹ Tử Hỏa Hồ LY rồi ném xuống dưới đáy vực này. Để thoát khỏi lớp đất kỳ dị kia nó đã phải thi triển thiên phú thần thông của mình mới biến thành dạng này.
Một loại thần thông bảo mạng tên là Tá Xà Thoát Xác.
Nhu Thủy Mãng Quy sở dĩ gọi là Mãng Quy cũng bởi vì thần thông này. Ở đuôi của Nhu Thủy Mãng Quy sẽ không phải là đuôi mà là một cái đầu khác. Khi bình thường cái đầu này chẳng có tác dụng gì, cũng không bao giờ lộ ra ngoài.
Nhưng khi thi triển Tá Xà Thoát Xác, cái đuôi này chính là cái mạng thứ hai của Nhu Thủy Mãng Quy, hóa thành một con rắn độc thoát đi. Về phần uy lực của rắn độc thì Dương Thiên cũng lĩnh giáo rồi.
Nói thật thì cái thiên phú thần thông này đối với Nhu Thủy Mãng Quy hơi gân gà, dù sao nó da dày thịt béo, đồng giai khó mà có ai đả thương nó được, nó còn cần vứt xác, chém đuôi chạy đi hay sao chứ. Nếu không phải đáy vực quỷ dị này, e rằng hắn còn không dùng đến thần thông này bao giờ.
Vì thế Mãng Quy cũng không bồi luyện thần thông này rồi, đẳng cấp của thần thông rất thấp cho nên mới để cho Dương Thiên chiếm được may mắn. Chứ không con Yêu Xà này lại mạnh bằng cấp chín thì Dương Thiên chết chắc rồi.
...
Dương Thiên không biết gì về Yêu Xà, Yêu Xà cũng không hiểu gì về Dương Thiên cả. Lượng huyền khí của Dương Thiên đúng là rất nhiều, so với học viên khác còn nhiều hơn nhưng cũng không phải liên miên không hết. Lượng huyền khí của Dương Thiên lúc này cũng bị hao tổn một nửa rồi.
Nhưng đấy cũng chẳng phải nguyên nhân Dương Thiên ngừng lại, mà là không xa phía trước có rất nhiều yêu thú đang dẫm đạp lên nhau, chen chúc lún xuống mặt đất đáy vực, hay nói đúng hơn là đang bị “nuốt”.
Cùng lúc đó, số yêu thú nhảy từ trên không trung xuống cũng liên miên không dứt, giống như đang tranh nhau đi chết vậy.
Đám yêu thú này cũng không phải điên cuồng, chỉ là bản năng giãy giụa muốn tìm đường sống mà thôi. Nhưng cái đám lao từ trên không trung xuống bộ dáng lại mang theo hoảng hốt, cứ như bọn nó bị ném xuống vậy.
Nhưng Dương Thiên từng thấy đám yêu thú tự nhảy xuống vực này, bộ dáng cuồng bạo mất hết lý trí trong suốt đường đi cũng không giả. Ý nghĩ đến đây, Dương Thiên không khỏi suy nghĩ đến cái tên khói đen kỳ quái kia, không hiểu sao khi nhìn đến Đường Hào, Ảnh Yêu ở trong linh hải không tự chủ có chút sợ hãi.
Lần trước có phản ứng như thế, cũng là lúc hắn đối diện với Ảnh Yêu Yêu Vương, không lẽ tên khói đen kia là Ảnh Vương?
Một hồi thấy cũng có khả năng nhưng dữ liệu suy đoán không nhiều nên Dương Thiên tạm gác lại, ánh mắt nhìn xuống dưới mặt đất đang không ngừng nuốt yêu thú kia.
Ánh mắt vừa mới chuyển, Dương Thiên không khỏi híp mắt lại có chút bất ngờ. Giữa đống yêu thú ngổn ngang này tồn tại ba cái huyền linh, trong đấy có một cái đang bị đất đen cắn nuốt nhưng tốc độ vô cùng chậm, theo tốc độ này ít nhất phải mười phút mới có thể cắn nuốt hết.
Rống!!!
Một tiếng rống cắt đứt sự suy nghĩ của Dương Thiên, ánh mắt của Dương Thiên chuyển động sang bên phải, chỉ thấy hai cái đầu lớn, mỗi cái lớn hơn ba mét phủ đầy lông lá. Đúng là hai cái đầu của Song Đầu Hầu.
Toàn bộ thân thể của Song Đầu Hầu đã bị nền đất kỳ lạ này nuốt trọn rồi, chỉ còn dư lại hai chiếc đầu cũng đang nhanh chóng bị cắn nuốt.
Song Đầu Hầu vươn đầu lên cao hú mạnh, trong tiếng hú mang đầy u oán cùng không cam tâm.
Khoảng cách giữa Dương Thiên cùng Song Đầu Hầu khoảng ba mươi mét, nhưng không hiểu sao âm thanh truyền đến cũng không lớn lắm, có lẽ bị không gian ở đây ảnh hưởng.
Thân hình của Dương Thiên lại trở nên mơ hồ, hòa vào trong bóng đêm không chút lộ diện. Con Yêu Xà phía sau cũng không còn đuổi theo Dương Thiên, ánh mắt hung ác hướng đám yêu thú đang trụy lạc kia xông đến.
Yêu Xà giống như một mũi tên nhanh đến kinh người, hướng một con yêu thú cấp ba đánh đến, con yêu thú này vừa mới kịp phản ứng đã thấy lồng ngực tê rần. Yêu Xà chui vào trong lồng ngực của con yêu thú cấp ba này, không đến mười giây sau, cả thân hình hơn năm mét của yêu thú xẹp lép xuống như bóng bay bị tháo hơi, không quăt lại chỉ còn da với xương.
Con Yêu Xà lại phá ra một cái lỗ chui ra ngoài, hình thể lại lớn lên một chút, dài gần mét rưỡi, toàn thân toát ra một sự khát máu đáng sợ, hướng đến một con yêu thú khác tấn công.
...
Trong lúc đó Dương Thiên không dám cử động khinh xuất, âm thầm đi đến gần hai cái huyền linh đang lở lửng kia. Huyền linh đối với yêu thú khác không có tác dụng gì, chỉ có tác dụng với nhân loại thôi cho nên chẳng yêu thú nào chú ý đến bọn nó. Lại đang trong lúc chạy trối chết như này, tình cảnh hỗn loạn ai mà thèm chú ý đến huyền linh chứ.
Dương Thiên lấy ra huyền linh châu, nhưng viên huyền linh châu này vẫn chưa phong ấn con huyền linh nào cả. Dương Thiên dùng ý niệm điều khiển hồn lực cùng huyền khí tràn vào trong huyền linh châu, một cỗ lực hút kỳ lạ sinh ra, cảm giác hết sức nhỏ yếu, gần như không thể phát hiện ra.
Dương Thiều dùng tinh thần ý niệm điều khiển hướng đi của cỗ lực lượng này hướng một cái huyền linh phóng đi. Trông hình dáng thì đây là một con yêu thú loại báo, mang thuộc tính hệ kim.
Một phút sau, cái huyền linh này đã vô thanh vô thức bị hút vào trong huyền linh châu, không có yêu thú nào phát hiện ra cả.
Dương Thiên quan sát huyền linh hiển hóa hình dáng ở trong linh thuật châu, ánh mắt hơi híp, nghĩ xem có thông tin gì không. Một hồi thì Dương Thiên hơi thất vọng một chút, đây chỉ là huyền linh của một con yêu thú cấp ba Kim Cấu Báo mà thôi, giá trị cũng chẳng cao lắm chỉ khoảng mấy vạn đồng bạc.
Một phút sau, Dương Thiên lại thu hồi một cái huyền linh khác, là huyền linh của một con Phong Bỉ, yêu thú cấp bốn, giá trị bảy tám vạn đồng bạc gì đó, cũng coi là tạm được.
Lần này ánh mắt vừa chuyển, Dương Thiên lại hơi thất vọng khi mà cái huyền linh vừa rồi đã bị đất đen nuốt mất một nửa rồi, Dương Thiên thử thu cái huyền linh này nhưng không thành công, chỉ có thể bỏ đi mà thôi.
...
Hơn nửa giờ sau, Dương Thiên tổng cộng thu hoạch được sáu mươi cái huyền linh, nếu không phải bị đất đen cắn nuốt, thì số lượng thu hoạch còn kinh người hơn nhiều. Nhưng thu hoạch như thế đã rất kinh người rồi, Dương Thiên cũng cảm thấy mình ngày càng tham lam rồi.
Trong tay có mười mấy huyền linh của yêu thú cấp năm rồi, còn có ba cái huyền linh cấp sáu nữa, giá trị cả vạn đồng vàng cũng không phải là nói điêu. Ánh mắt của Dương Thiên nhìn đến một phương hướng, đôi mắt hơi híp lại, trong lòng thầm nhủ là nên làm một vô lớn rồi.
Dương Thiên hướng đến chỗ của Song Đầu Hầu, lặng lẽ chọn một góc di chuyển thẳng với lỗ tai một cái đầu của Song Đầu Hầu, vẫn duy trì khoảng cách ba mươi mét. Dương Thiên cũng không dám đến quá gần, dù gì cũng là yêu thú cấp bảy, thổi một cái có thể giết chết Dương Thiên rồi.
Dương Thiên ý niệm lướt qua nhẫn chứa vật, lấy ra một viên cầu nắm ở trên tay, ánh mắt lấp lóe.
Viên cầu này tên là Phong Thuật Châu, bên trong phong tồn đòn huyền linh thuật.
Hỏa Tiễn Phần Thiên.
p/s: Ảnh Hóa có thể làm vật phẩm cũng hóa thành hắc ảnh được nha, vốn quần áo của Dương Thiên cũng thế mà. Đương nhiên Ảnh Hóa không (hoặc chưa) xuyên qua được thân thể cấp năm yêu thú trở lên. Yêu Xà mới chỉ cùng răng cắn lưỡi kiếm thôi nên rút ra thoải mái rồi.