“Ngươi..!”
Dương Thiên nghiêm mặt, tiện tay dập tắt Tụ Hỏa Huyền Trận, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lý Phi Nhi, hay nói đúng hơn là Huyết Linh Minh. Vừa mới dung hợp Tâm Giới cùng Thiên Phương Văn Khối lại mà linh tính của nàng phục hồi nhanh đến thế rồi sao?
“Khanh khách! Công tử, đừng nóng giận.”
Dương Thiên:???
Điệu bộ này...không đúng lắm.
Không giống như Lý Phi Nhi hay Huyết Linh Minh gì cả, nghe có chút tinh quái cùng đầy mị ý giống với Hồng Nguyệt Dao thì đúng hơn. Nhưng Hồng Nguyệt Dao sở dĩ sử dụng thái độ đó để nói chuyện với Dương Thiên là bởi vì nàng nắm rõ ưu thế trước mặt Dương Thiên.
Đổi lại là những kiều nữ khác cũng không ai nói chuyện với hắn như thế, không dám hoặc là không đủ tự tin để nắm được tâm tình của hắn.
Cho nên...người này, có vấn đề!
Nhưng Dương Thiên còn chưa lên tiếng thì nàng đã nói trước.
“Tạ ơn công tử thành toàn cho ta.”
Lý Phi Nhi cúi người thật sâu cảm tạ Dương Thiên, trên mặt hơi thu liễm lại nụ cười mà nghiêm túc nói. Dương Thiên không thay đổi chút biểu tình gì, một hồi sau không thấy Lý Phi Nhi ngẩng đầu thì mới nói.
“Ngươi là ai?”
Lý Phi Nhi đứng thẳng người, khóe miệng hơi ngậm nụ cười cũng không nói chuyện mà nâng lên Thiên Phương Văn Khối, ý niệm khẽ động một cái. Thiên Phương Văn Khối lập tức hòa thành một làn bụi, không gió mà bay nhập vào cơ thể của Lý Phí Nhi, đồng thời làn bụi này vẫn còn phát ra ánh hào quang, chậm rãi lưu chuyển khắp cơ thể của nàng.
“Ngươi là Huyết Linh Minh?”
Dương Thiên hừ một tiếng, đem Song Đầu Bạch Hầu triệu hồi ra ngoài, ánh mắt chuyên chú lên thân thể của Lý Phi Nhi, sẵn sàng công kích bất cứ lúc nào. Có điều Lý Phi Nhi vẫn không hồi đáp Dương Thiên, cơ thể của nàng càng ngày càng sáng, thậm chí phát ra tiếng sôi sung sục càng ngày càng lớn, đồng thời cơ thể cũng hiện lên huyết văn.
Huyết văn bao trùm toàn bộ cơ thể của nàng, nó giống hệt với bức đồ án mà Dương Thiên vẽ ra khi hợp nhất Thiên Phương Văn Khối. Dương Thiên đột nhiên cảm thấy có một cỗ liên kết kỳ lạ hiện lên trong đầu, một cỗ tin tức tự nhiên sinh ra, khiến cho Dương Thiên hiểu biết liên kết này là gì.
Dương Thiên có thể thông qua nó khống chế Lý Phi Nhi, giống như là...nhận chủ.
Lúc này Lý Phi Nhi khẽ nở một nụ cười, nhưng trên mặt nàng lại lộ ra một vẻ dữ tợn vặn vẹo không phù hợp, đồng thời một giọng nói băng lãnh truyền ra, tiếng nói tràn đầy giận dữ cùng điên cuồng.
“Tiện nhân, ngươi dám!!!”
Tiếng thét bé dần rồi biến mất hoàn toàn, Lý Phi Nhi ngồi thụp xuống đất, đám bụi sáng nhanh chóng tách ra khỏi cơ thể của nàng, phiêu phù giữa thiên địa, biến mất không còn dấu vết nào.
“Chuyện gì?”
Dương Thiên hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng cảm giác chưởng khống của hắn đã đạt đến đỉnh điểm, trong một ý niệm có thể gạt bỏ sự tồn tại của Lý Phi Nhi, cho nên Dương Thiên cũng không còn đề phòng nhiều nữa, tiến lại gần Lý Phi Nhi.
“Ngươi xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt Lý Phi Nhi tái nhợt nhưng nụ cười không giảm, ánh mắt linh lung nhìn Dương Thiên, trên cơ thể toát ra một mùi hương thơm quyến rũ động lòng người mà nói.
“Công tử, ta là Phi Nhi.”
Dương Thiên gật đầu. Mặc dù thấy không giống với trước kia nhưng linh cảm của hắn lại cảm nhận đúng là Lý Phi Nhi thật. Lý Phi Nhi hơi hít sâu một hơi, đứng dậy chỉnh lý lại một chút trang phục rồi chậm rãi giải thích mọi chuyện đã xảy ra.
Thì ra Huyết Linh Minh cũng không phải rất thành thật, nàng đã âm thầm lên kế hoạch đoạt xá Lý Phi Nhi. Vào lúc Dương Thiên sắp xếp hợp nhất lại Thiên Phương Văn Khối thì sẽ có một đoạn thời gian ngắn ngủi Linh Tính của Tâm Giới hỗn loạn, dẫn đến Huyết Linh Minh thoáng chốc lâm vào trạng thái đặc thù, giống như một gốc cây đột nhiên bị nhổ lên khỏi mặt đất, lơ lửng trên không trung.
Vào khoảnh khắc này, Huyết Linh Minh chỉ cần hợp nhất với linh hồn của Lý Phi Nhi là sẽ trở thành một linh hồn chân chính, đồng thời dựa vào ý chí kinh người của mình mà trở thành kẻ làm chủ linh hồn mới, phai mờ đi chủ kiến của Lý Phi Nhi.
Tuy không hoàn toàn là đoạt xá nhưng cũng không khác bao nhiêu, trở thành một linh hồn mới lấy Huyết Linh Minh làm chủ chứ không còn là Lý Phi Nhi nữa.
Kế hoạch vô cùng thuận lợi, đáng tiếc đến khoảnh khắc cuối cùng, Thiên Phương Văn Khối bộc phát ra sức mạnh nguyên bản của nó, đem một phần linh tính của Huyết Linh Minh kéo ngược trở lại, làm cho quá trình hợp nhất bị cắt đứt. Ý chí không toàn vẹn của Huyết Linh Minh cũng không thể hoàn toàn chưởng khống được Lý Phi Nhi.
Mà Lý Phi Nhi cũng vì vậy thức tỉnh trở lại, dựa vào lợi thế sân nhà mà thoáng áp chế Huyết Linh Minh. Sau đó sử dụng đống ký ức mà mình lấy được từ Huyết Linh Minh, nắm lấy Thiên Phương Văn Khối, thành công đẩy ngược một phần linh tính của Huyết Linh Minh ra ngoài, nắm lấy quyền chủ động linh hồn.
Thiên Phương Văn Khối cũng vì hợp nhất mà sinh ra biến chuyển, dung hợp vào không gian, trở thành “Tâm Giới” mới. Lúc lại lại dẫn đến một chút tình trạng đặc biệt.
Dương Thiên luyện hóa Thiên Phương Văn Khối, trở thành chủ nhân của nó. Đồng thời cũng có khả năng khống chế “Khí Linh” Huyết Linh Minh. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
Huyết Linh Minh dung hợp một phần với Lý Phi Nhi, cho nên Lý Phi Nhi cũng trở thành một phần Khí Linh của Thiên Phương Văn Khối, đồng thời bị Dương Thiên khống chế.
Huyết Linh Minh linh tính bị đẩy ngược trở lại, linh tính hao hụt, thụt lùi trở lại thành “linh tính” của huyền binh. Nhưng lại bởi Thiên Phương Văn Khối có một không gian tinh thần bên trong cho nên Huyết Linh Minh lại bị nhốt ở trong không gian tinh thần đó, trở thành “giới linh” trong thế giới tinh thần chứ không thể hiện ra ngoài Thiên Phương Văn Khối được.
Tình cảnh cực kỳ là rắc rối.
Dương Thiên mất một chút thời gian chỉnh lý, cuối cùng hiểu được cái mối quan hệ phức tạp này cũng không khỏi cảm thấy đau đầu mà nói.
“Vậy ngươi là “khí linh”, khống chế Thiên Phương Văn Khối. Còn Huyết Linh Minh là “giới linh”, khống chế thế giới tinh thần ở trong Thiên Phương Văn Khối?”
Lý Phi Nhi gật đầu, có điều khóe miệng ý cười không giảm mà nói.
“Đúng vậy, có điều tình huống này chỉ là tạm thời thôi. Về sau ta có thể chậm rãi luyện hóa nốt phần linh tính còn lại kia, triệt để chưởng khống Thiên Phương Văn Khối.”
Dương Thiên nghe xong cũng không có vui mừng gì nhiều, không phải là lo Lý Phi Nhi nói dối, cảm giác chưởng khống của mối liên kết kia không giả. Điều đáng để Dương Thiên lưu ý chính là...Thiên Phương Văn Khối không còn nữa.
Trình độ của Dương Thiên thì đủ sánh với Nguyên Trận Sư nhưng mà thực lực của hắn lại không đủ, không có Thiên Phương Văn Khối thì hắn không thể nào mà phát huy trận pháp ra uy lực cao nhất được.
Mà điều này...ảnh hưởng trực tiếp tới Trầm Mộng Thư.
Việc liên đới tới sống còn của một vị Chuẩn Vương không phải là đơn giản đâu, Dương Thiên không muốn chọc giận vị Chuẩn Vương này đâu. Dù sao nàng là người tiếp xúc gần với Dương Thiên, hơn nữa còn “nhờ” Dương Thiên hộ pháp thì đủ hiểu nàng có sự chuẩn bị để đảm bảo Dương Thiên không thể gây bất lợi cho nàng rồi.
Dương Thiên có muốn trốn cũng khó được.
Thiên Phương Văn Khối lại dung hợp thành Tâm Giới của thế giới rách nát này, mặc dù Tâm Giới có giá trị hơn hẳn nhưng đối với Dương Thiên lúc này lại không có giá trị bằng Thiên Phương Văn Khối đấy.
Dương Thiên trong lòng thở dài, ngẫm nghĩ một chút nói.
“Vậy Huyết Linh Minh ở chỗ nào?”
Dương Thiên biết cái “thế giới tinh thần” kia nằm trong Thiên Phương Văn Khối, nhưng nó cực kỳ đơn sơ, còn không được coi là một cái tiểu thế giới luôn. Lực lượng không gian thì mờ nhạt, mọi thứ đều không ngay ngắn, cho nên nó mới bị bó buộc ở trong Thiên Phương Văn Khối, không thể trồng lặp ra bên ngoài giống như tiểu thế giới của Huyết Linh Minh trước kia.
Hiện tại Thiên Phương Văn Khối cũng đã mất rồi, cái thế giới tinh thần kia ở đâu mới là vấn đề.
Lý Phi Nhi gật đầu, một cỗ tin tức được thông qua liên kết vô hình truyền đến trong đầu Dương Thiên. Mặc dù đã nhận chủ nhưng Dương Thiên vẫn không thể hiểu rõ hoàn toàn chức năng của Thiên Phương Văn Khối được, nhưng Lý Phi Nhi thì khác, nàng trở thành khí linh cho nên việc hiểu rõ về bản thân cũng không có gì là lạ, mặc dù không hiểu rõ được trăm phần trăm nhưng cũng đủ tám mươi phần trăm.
Nàng mang cách sử dụng cùng chức năng truyền qua cho Dương Thiên giúp hắn nhanh chóng hiểu được, tâm tình cũng giãn lỏng một chút.
Hắn đảo tay một cái, ý niệm vừa động, một chùm hạt sáng nhanh chóng tụ vào, hình thành một khối hộp, đúng là Thiên Phương Văn Khối.
Có điều Thiên Phương Văn Khối lúc này...cũng không còn là Thiên Phương Văn Khối nữa, ngoài chức năng cố hóa huyền khí liên quan đến huyền văn và khống chế huyền trận ra thì không còn gì khác cả.
May mắn, Dương Thiên cũng chỉ cần như thế, mặc dù tốc độ chậm hơn trước rất nhiều nhưng không thành vấn đề. May mắn là đặc tính này đi liền với “phần cứng”, không hề dính dáng đến lực lượng không gian cùng với khí linh cho nên không hề bị tổn hại.
Còn chức năng ghi chép ở phía xa cùng với lưu trữ huyền văn thì dính dáng đến “thế giới tinh thần” nên đã bị tách ra ngoài rồi. Dương Thiên cũng giơ ra tay trái, tách lấy tiểu thế giới tinh thần.
Sở dĩ “tinh thần tiểu thế giới” có thể tách ra khỏi Thiên Phương Văn Khối mà vẫn tồn tại được là do nó “nương nhờ” vào thế giới rách nát của Tâm Giới và đang chậm bị thôn phệ một cách chậm rãi.
Dương Thiên ngẫm nghĩ một chút hỏi Lý Phi Nhi.
“Vậy cái tiểu thế giới này thì sao? Tại sao lại chồng chất lên trong không gian của sơn cốc?”