Dương Thiên không trả lời câu hỏi của Bất Diệt Chi Tâm, hắn thấy không gian này tràn ngập vật chất đen kia thì trong lòng lạnh ngắt. Hắn hiểu rằng không sớm thì muộn cũng sẽ bị mài chết ở đây thôi.
Vấn đề là hắn không muốn chết nên phải tìm cách thoát thân mới được.
Nhưng Dương Thiên rất nhanh nhìn ra được tình cảnh ở đây. Những vật chất đen này không dám leo lên cái đài kia. Cái đài kia, ngoài Bất Diệt Chi Tâm đang lơ lửng ra, còn có một quả trái tim phát sáng nữa. Vì Bất Diệt Chi Tâm hóa thành đầu lâu, cho nên Dương Thiên liền nghĩ đây là trái tim của hắn.
Nhưng cảm thụ khí tức của hai bên đang đối chọi nhau, Dương Thiên nhanh chóng nhận ra trái tim kia cũng không phải cùng một phe với đầu lâu. Mà khí tức của trái tim kia rất quen thuộc, Dương Thiên chắc chắn đã gặp qua ở đâu đó rồi, nhưng không thật sự nhớ ra được.
Hắn cũng không nghĩ sâu vào vấn đề này, đã có sự tranh chấp kiềm chế thì hắn sẽ có cơ hội đục nước béo cò. Ít nhất, tỉ lệ sống xót từ không phần trăm đã tăng lên ột phần trăm rồi. Đây là một tín hiệu tích cực.
Hơn nữa cái đài kia là nơi Dương Thiên nhắm đến, ít nhất đặt chân lên cái đài kia thì không sợ những xúc tu này nữa. Tìm cách đặt chân lên đài kia mơi là mục tiêu hiện tại của Dương Thiên.
Ngoài hai bên đối chọi nhau ra, còn có một tên Đường Hào khá là kinh khủng nữa. Chính Dương Thiên cảm nhận được sự kinh khủng từ hắn cho nên cũng tính thêm một khả năng. Dương Thiên còn chưa hề biết Đường Hào đã mất gần hết sức mạnh rồi.
Chẳng qua cẩ hai đều đang bị trói, lấy tình cảnh đến xem xét thì Dương Thiên cùng Đường Hào đang ở trên một chiến tuyến, Dương Thiên này ra ý định hợp tác hỗ trợ lẫn nhau cũng chẳng có gì là lạ.
Bất Diệt Chi Tâm các sợi mạch máu hơi căng phồng lên, giống như đột nhiên vận chuyển một lượng máu lớn hơi bình thường, khiến cho khuôn mặt hắn biến ra hơi vặn vẹo. Bất Diệt Chi Tâm hừ lạnh.
Một cái xúc tu đột nhiên mọc lên từ phía trước của Dương Thiên, giống như một chiếc gai nhím nhọn hoắt, chớp mắt liền chồi lên khỏi mặt đất, đâm xuyên bọc dây trói buộc Dương Thiên, đem hắn đóng đinh từ trước ra sau.
Không nghĩ đến loại vật chất kỳ lại này còn có thể biến hóa trạng thái thành cứng rắn như sắt thép, lực đâm xuyên mạnh vô cùng, chẳng gặp chút trở ngại nào liền xuyên qua người của Dương Thiên.
Máu tươi từ bụng của Dương Thiên truyền ra, chảy theo gai nhọn này nhỏ giọt xuống mặt đất. Mặt đất cũng không bị những giọt máu này làm ướt mà trong nháy mắt hút khô, nhưng khu vực bị máu nhỏ xuống cũng từ màu đen hóa dần thành màu đỏ.
“Hiện tại ngươi nghe rõ rồi chứ?”
Bất Diệt Chi Tâm hừ hừ. Hắn chỉ hiếu kỳ vì sao Dương Thiên không bị giết chết thôi, nếu không đòn vừa rồi đã nhắm thẳng đến trái tim hay đầu của Dương Thiên rồi. Mà thái độ của Dương Thiên cũng chọc giận hắn, nên Bất Diệt Chi Tâm xác định không cho Dương Thiên được chết yên lành đâu.
Dương Thiên khóe miệng tràn ra một tia máu nhạt cười gằn nói.
“Người nói xem tại sao ta lại phải trả lời ngươi?”
Giọng điệu cứng rắn, ánh mắt kiên định như thép, thấy chết không sờn. Được Dương Thiên thể hiện ra một cách chân thật không một kẽ hở, tựa như đấy là tính cách căn bản của hắn vậy.
Bất Diệt Chi Tâm gật gù. Dương Thiên nói không sai, Dương Thiên không có lí do để phải trả lời Bất Diệt Chi Tâm. Đương nhiên Bất Diệt Chi Tâm cũng không cần lý do để diệt sát Dương Thiên, một ý niệm đơn giản là được.
Nhưng Bất Diệt Chi Tâm bị giam cầm rất lâu, từ lúc vừa mới hàng lâm xuống Cửu Thiên Đại Lục, những người mà hắn từng tiếp xúc qua cũng không nhiều. Trong đấy bất kỳ ai cũng cứng đầu, ương ngạnh vô cùng. Hay nói theo cách nói của thế giới này là “có cốt khí”.
Những người đấy đều là cường giả đỉnh cao của đại lục này, hoặc là siêu cấp thiên tài, tuổi không lớn đã thành tựu Vương Giả, đứng ở đinh cao của đại lục. Những người đấy tâm tình cứng cỏi thì không có gì để nói.
Nhưng Dương Thiên chỉ là một tiểu tử mười lăm mười sáu tuổi, tu vi mới có huyền biến cảnh ngũ trọng, lại có tấm lòng thấy chết không sờn. Điều này làm Bất Diệt Chi Tâm hiếu kỳ không thôi. Chẳng lẽ nhân loại ở thế giới này ai cũng có một trái tim quả cảm vậy sao?
Bất Diệt Chi Tâm không hiểu rõ thế giới này lắm, càng không hiểu rõ nhân loại. Hắn đang nắm trong tay quyền chủ động ở đây, Bất Diệt Chi Tâm liền không chịu được nổi lên tính tò mò, muốn nhìn xem nhân loại rốt cục “có cốt khí” đến nhường nào. Bất Diệt Chi Tâm nhấp nháy.
“Nếu như câu trả lời của ngươi làm ta hài lòng, ta có thể xem xét thả ngươi rời đi.”
Dương Thiên không biết là mình đánh bậy đánh bạ lại khơi dậy lòng hiếu kỳ của Bất Diệt Chi Tâm, kéo dài được một chút thời gian. Nhưng lời nói của Bất Diệt Chi Tâm lại khá đúng với mong muốn của Dương Thiên.
Đương nhiên Dương Thiên sẽ không cho rằng Bất Diệt Chi Tâm nói thả đi là thả đi đâu, đây rõ ràng là muốn chơi đùa hắn đây mà. Dương Thiên suy nghĩ thoáng qua, tỏ vẻ hồ nghi nói.
“Thật không?”
Bất Diệt Chi Tâm cười gằn, xem ra đứng trước sự sống và cái chết, không phải ai cũng có thể giữ được sự kiên định, hắn nói.
“Đương nhiên rồi. Mấu chốt đến từ câu trả lời của ngươi mà.”
Dương Thiên tỏ vẻ lưỡng lự, suy tính kỹ càng một lúc, lại dùng ánh mắt hồ nghi đánh giá Bất Diệt Chi Tâm, một hồi dùng bộ dáng muốn nói lại thôi để lên tiếng.
“Làm sao ta có thể tin tưởng ngươi?”
Bất Diệt Chi Tâm cười lạnh.
“Ngươi không có lựa chọn khác.”
Dương Thiên gật đầu, sau đó hơi liếc mắt sang Đường Hào, lại nhìn Bất Diệt Chi Tâm nói.
“Có thể đổi tư thế khác thoải mái hơn không?”
Mặc dù bị trói trong đám dây này rất mềm mại, như ngâm mình trong làn nước dày đặc thôi nhưng Dương Thiên lại đưa ra đề nghị như thế. Bất Diệt Chi Tâm ý niệm vừa động, ba cái mũi nhọn lại chớp mắt nhô lên, đâm xuyên hai bả vai cùng bên eo còn lại của Dương Thiên. Sau đó những dây trói kia rút lui ra, chìm vào trong mặt đất.
“Như vậy thoải mái hơn rồi chứ? Hiện tại ngươi có thể bắt đầu được rồi, nên nhớ cơ hội không đến nhiều lần đâu.”
Bất Diệt Chi Tâm cảm thấy Dương Thiên đang nhầm lẫn vị thế của mình, hắn không phải đang đàm phán với Dương Thiên mà đang cho Dương Thiên cơ hội. Hắn nghĩ mạnh tay một chút để nhắc nhở Dương Thiên, nhưng Dương Thiên cũng không nhăn mày cái nào.
Trong đầu của Dương Thiên lúc này đang vang lên tiếng nói của Đường Hào.
“Tiểu tử, ngươi đừng tưởng hắn nói thả ngươi ra là sẽ làm, tên này là một thượng cổ ma đầu, là kẻ thù của toàn bộ đại lục này, hắn không biết từ bi cũng như tín nghĩa đâu.
Ta có biện pháp thoát khỏi nơi này, nhưng bị phong tỏa quá gắt gao. Nếu như ngươi có thể tạo ra một lỗ thủng trên dây trói, ta có thể dẫn ngươi rời đi.”
Đường Hào truyền âm rất gấp rút, cũng không nội dung lời nói cố gắng ngắn nhất có thể. Âm thanh tưởng như đã rút đi rồi lại vang lên một lần nữa.
“Quên mất, ngươi cũng đừng phản hồi tránh cho tên kia nghe được.”
Dương Thiên cũng không liếc sang Đường Hào, chỉ nâng đầu nhìn Bất Diệt Chi Tâm, trong lúc cố ý gật đầu một cái rất nhẹ, chỉ có Đường Hào chăm chú mới bắt được tín hiệu này. Dương Thiên nói.
“Bên trong cái xúc tu kia không hề tấn công ta, làm sao ta lại chết được?”
Bất Diệt Chi Tâm hừ lạnh nói.
“Bọn chúng có thể kích thích thân thể hóa thành huyết thủy, sao ngươi lại không bị ảnh hưởng?”
Dương Thiên hơi nhúc nhích thân thể một cái, bàn tay nắm vào gai nhọn kia, nhấc người ra khỏi những chiếc gai này. Bị một thứ gì đó đâm xuyên sau đó lại rút ra phải nói là đau đớn vô cùng, Dương Thiên cũng không tránh khỏi nhúi chặt lông mày.
Quá trình này diễn ra hơn năm phút đồng hồ, Bất Diệt Chi Tâm cũng không có ý ngăn cản, để mặc cho Dương Thiên đi xuống. Khi Dương Thiên vừa đạp vào mặt đất, giống như dẫm xuống đầm lầy, mặt đất lõm xuống, muốn đem hắn nuốt gọn.
Huyền khí của Dương Thiên tuôn ra như nước, lan rộng ra toàn bộ bề mặt, giống như phủ ra một tấm lưới khổng lồ, giữ cho Dương Thiên không còn bị lún xuống nữa. Số huyền khí này dần dần rút lại còn đường kính khoảng mười mét.
Bạch Thạch Hầu xuất hiện ở trên vai của Dương Thiên, hai bàn tay nắm chặt lấy Dương Thiên, ánh mắt dè chừng nhìn mặt đất. Có vẻ như nó rất sợ hãi loại vật chất kỳ lạ này.
“Cơ hội tới!”
Dương Thiên thầm nhủ trong lòng, dưới chân phát lực, huyền khí giống như bị nổ tung tạo ra lực đẩy cực lớn, Dương Thiên lấy tốc độ cực nhanh lao đến phía trước, nhắm thẳng Trấn Ngục Đài.
Dưới vị trí mà Dương Thiên vừa đứng bị dẫm lõm xuống một cái hố lớn, toàn bộ bề mặt đều sôi trào lên, giống như tức giận đến cực độ, từng cây chông mọc lên như nấm, muốn đem Dương Thiên đâm thành tổ ong.
Nhưng khoảng cách gần thế này, lấy tốc độ của Dương Thiên chỉ cần trong cái chớp mắt đã đến rồi. Vật chất kỳ lạ kia phản ứng chậm một chút, không kịp thời đón chặn Dương Thiên được, Dương Thiên đã đến ngay gần Trấn Ngục Đài, chỉ còn thiếu một bước là có thể dẫm lên bề mặt đài được rồi.
Rầm!!!
...
p/s: Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ Huyền Linh Ký
Chúc các bạn có những giây phút vui vẻ.
p/s: Thật xin lỗi vì tình trạng ra chương thất thường. Thời buổi kinh tế khó khăn, kiếm miếng cơm cũng không dễ dàng. Mình cũng không thể ngồi cả ngày để gõ chữ được cho nên tốc độ ra chương sẽ bị chậm, mong các bạn thông cảm.
Nhắc lại một lần nữa, bộ truyện này chắc chắn sẽ viết đến cuối cùng, sẽ không bỏ dở giữa chừng. Chỉ là tốc độ lên chương chậm một chút mà thôi.
Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ Huyền Linh Ký!