Huyền Linh Ký

Chương 231: Chương 231: Cung thủ




Dương Thiên nhảy lên trên một ngọn cây cao để xác định phương hướng. Thực tế không ai biết được trong bí cảnh có gì, càng không biết bí cảnh rộng lớn đến thế nào, cho nên dù có dự tính kết đội từ trước cũng không dễ dàng có thể tập hợp được.

Dương Thiên cũng không ngoại lệ, không có mục đích cụ thể nên hắn lựa chọn mục tiêu đáng chú ý nhất. Chín là ngọn núi cao chót vót phía xa kia, một nửa của ngọn núi nằm chìm vào trong mây trời, không trông thây đỉnh. So với các ngọn núi khác có vẻ cao hơn một chút, đồng thời vị trí giống như ở trung tâm của khu vực.

Ngọn núi này trông khoảng cách ít nhất cũng có ba mươi dặm, Dương Thiên cũng không dám bộc phát toàn lực lao đến, chỉ có thể duy trì tốc độ bình thường tiến lên mà thôi.

Dọc đoạn đường này đúng là vô cùng yên bình, đôi khi sẽ gặp phải cấp một hoặc cấp hai yêu thú, từng con cũng chỉ là loại yêu thú nhỏ bé nhút nhát, vừa thấy Dương Thiên liền bỏ chạy mất tích, không hề có chút lực uy hiếp nào cả.

Nửa giờ sau, Dương Thiên đã vượt qua được một phần ba chặng đường, hắn cũng không nhận được bất kỳ nguy hiểm nào, cho nên quyết định tăng lên tốc độ, sớm đi đến ngọn núi kia. Còn một nguyên do khác khiến Dương Thiên muốn tăng tốc, đó là khoảng cách với ngọn núi kia giống như không hề thay đổi thì phải, Dương Thiên cảm thấy có chút quỷ dị nên muốn nhanh chóng thăm dò.

Xiu!!!

Dương Thiên nghiêng người, tiếng xé gió vút qua tai của hắn, cương phong kéo theo làm cho tai của Dương Thiên tê buốt. Không bận tâm đến chút thương tổn nho nhoi ở tai, Dương Thiên xuất đao, chớp mắt đánh ra mười mấy đao, đem khu vực trước mặt hình thành một cái lá chắn kín đáo.

Từng tiếng leng keng vang lên không ngừng, có đến mười mấy mũi tên bị Dương Thiên đánh nát, lực chấn động đem toàn bộ mũi tên đều đánh tan thành mảnh nhỏ. Những mũi tên này cũng không phải kỳ trân dị bảo gì, chỉ đơn giản là cương thiết chế tạo thành mà thôi, miễn cưỡng có thể gánh chịu huyền khí, cho nên bị đánh nát là điều đương nhiên.

Trong khi xuất đao, Dương Thiên còn có thể nhìn đến nơi mà những mũi tên này phát ra. Khoảng cách cũng không gần, cách nơi này đến bốn trăm mét, đồng thời cũng không phải chỉ có một người bắn, ít nhất có bốn người đồng loạt ra tay, thậm chí có thể là sáu người.

Những mũi tên đã ngừng, những người phía đó đã ngừng công kích rồi, nhưng đây không phải là một tín hiệu tốt. Bọn hắn biết được thực lực của Dương Thiên không tầm thường, cho nên di chuyển vị trí, ẩn nấp tập kích, mong muốn nhất kích tất sát.

Đây là một trong những cách ứng đối khá phổ biến trong giới cung thủ, đặc biệt là những cung thủ lành nghề, độ nguy hiểm của bọn hắn cũng cao hơn những người khác nhiều.

Mắt của huyền giả rất tốt, có thể nhìn xa hai ba trăm mét trong hoàn cảnh thuận lợi, có huyền khí hỗ trợ, thậm chí có thể nhìn thấy cảnh vật ở xa bảy tám trăm mét. Đám cung thủ này sở dĩ tấn công ở khoảng cách năm trăm mét, chỉ bởi vì đây là tầm bắn tốt nhất mà thôi.

Hơn nữa lấy một cung thủ tấn công tiếng động rất nhỏ, khả năng bại lộ không cao. Cho dù bị bại lộ cũng chỉ là một khu vực nhất định thôi, cho nên từ thời điểm, khoảng cách, lẫn cách ẩn núp, những cung thủ này cũng không có sai lầm gì, trái lại còn làm rất tốt.

Đáng tiếc, bọn họ chọn sai đối thủ.

Dương Thiên cũng không phải người tầm thường, bọn hắn có ẩn núp thế nào cũng không thể chạy thoát khỏi cấm đồng được. Nhất là khi bọn hắn di chuyển rời khỏi nơi ẩn nấp, hành tung dễ dàng bị Dương Thiên trông thấy.

Tổng cộng sáu người, chia làm ba hướng rời đi, sau đó một đội lại chia ra, nhập vào hai đội khác, ẩn nấp ở hai phương hướng khác nhau.

Một đội ẩn núp cách nơi cũ sáu trăm mét. Đội còn lại ẩn núp cách nơi cũ năm trăm mét, cách đội còn lại tám trăm mét.

Quả nhiên, rất lành nghề, rất có kinh nghiệm.

Dương Thiên thậm chí có thể nhìn thấy khuôn mặt của từng người một, độ tuổi cũng không lớn, tất cả chỉ khoảng thiếu niên mười tám đôi mươi mà thôi. Năm nam một nữ, tất cả đều mặc một bộ vừa người được tô vẽ những đường xanh lá đậm nhạt khác nhau, cũng có công dụng phản chiếu nhẹ ánh sáng, nâng cao khả năng ấn tàng.

Tốc độ của Dương Thiên không thua kém gì thất biến kỳ cường giả, trong chớp mắt bộc phát phải lên đến hai trăm bốn mươi mét mỗi giây, thậm chí là hai trăm năm mươi mét mỗi giây.

Thân hình của hắn lóe lên, trong cái chơp mắt biến mất giữa những cây cổ thụ cao lớn.

Khoảng cách hai trăm mét cũng không phải khoảng cách nhỏ, những người kia trong nhất thời mất đi bóng dáng của Dương Thiên, ánh mắt bọn họ có chút bối rối đảo quanh mong muốn bắt được thân hình của hắn.

“Không tốt!”

Nữ tử duy nhất trong đội đột nhiên kêu lên, đồng thời mũi tên rời khỏi ống đựng bên hông, chớp mắt cái dây cung liền bị kéo căng, cây cung hóa thành hình trăng tròn, bị nữ tử này kéo căng đến cực hạn.

Đoạn mũi tên này cũng không đơn giản, không phải mũi tên bằng cương thiết như vừa rồi nữa, mà mũi tên mang theo một màu vàng tối màu hơi pha chút xanh lục, đồng thời mũi tên còn có huyền văn lưu chuyển mang theo không ngớt huyền khí.

Bá!

Đại Bái Thanh Đồng Tiễn.

Phá không mà đi, để lại một tiếng vọng thanh thúy trong không khí. Mũi tên hoàn nhập vào trong không gian, giống như triệt để biến mất khỏi thế gian, không lưu lại chút tàn ảnh nào.

Đại Bái Thanh Đồng Tiễn giá cả đắt đỏ, đồng thời không phải có tiền là có thể mua được, bởi vì lai lịch của tiễn này không đơn giản, nó có xuất xứ từ Liên Thành.

Liên Thành, người Đông Nam Vực chín phần mười đều không biết địa danh này, nhưng những kẻ từng nghe đến nơi đây, thân phận đều không đơn giản. Thế nhân đều biết Đông Nam Vực nổi danh thập đại cấm vực một trong Tuyệt Huyền Khu, lục đại bảo địa Ngọa Long Đàm, đây đều là từ thời xa xưa để lại tuyệt tác.

Nhưng Liên Thành thì khác, bởi vì nơi đó chính là do những người của thời đại mới dựng nên, nó nổi danh, nó tồn tại, nó vĩ đại, đều là những con người ở đây tạo thành. Là những con người kiệt xuất nhất của Đông Nam Vực tạo thành.

Đại Bái Thanh Đồng Tiễn, chính là được sản xuất ở đây, bởi một thế gia ở trong Liên Thành.

Gia Bình thế gia.

Cái tên Đại Bái cũng không phải tùy tiện tự đặt xưng hào đâu. Tương truyền có hàng nghìn nhà dùng cung tên, cũng rèn đúc cung tên, tay nghề đều là tuyệt đỉnh. Ban đầu đều không ai phục ai cả, ai cũng cho rằng nhà mình mới là chính tông, là người làm cung tiễn giỏi nhất.

Đến cuối cùng mới mở ra một cuộc thi đấu để tranh giành danh hiệu chính tông, giành thắng cuộc được nhiên là Gia Bình thế gia.

Hơn nữa tất cả mấy nghìn nhà khác đều cam tâm chịu thua, chuyện đến đây tưởng chừng đã thôi, nhưng những thế gia này cũng không biết suy nghĩ như thế nào, cộng đồng mời lão tổ của Gia Bình Thế Gia khi ấy là Gia Bình Đại Nghĩa cùng nhau xuất thủ đúc lấy một mũi tên.

Một mũi tên làm vạn tiễn chi tổ.

Chúng tiễn gia đều tôn thờ mũi tên này, lấy đại bái làm lễ, dập đầu tế tự mỗi tháng mới. Thanh Tiễn Tổ này cũng đặt ở trong Gia Bình Thế Gia, cũng được tất cả chấp nhận cho lấy tên Đại Bái làm tên của mũi tên mà mình đúc ra.

Đương nhiên chất lượng cũng phải tuyệt hảo, mười cái như mười để không nhục lấy danh Đại Bái, không nhục danh Tiễn Tổ. Đổi lại các thế gia khác chế tạo mũi tên về sau, đều không thể địch nổi Đại Bái Tiễn, dễ dàng bị bẻ gãy. Cứ như mang theo một loại quy tắc đặc biệt vậy.

Dương Thiên xuất hiện ở phía sau một thiếu niên, hắn hồn nhiên còn không thể phát giác ra Dương Thiên đã ngay phía sau, ánh mắt còn tràn đầy mờ mịt mà nhìn về vị trí Dương Thiên biến mất.

Keng!

Dương Thiên một đao còn chưa chém xuống, chỉ có thể bất ngờ đổi hướng. Linh cảm của hắn cảnh báo nguy hiểm chí mạng tiến đến, trong chớp mắt liền làm ra quyết định thay đổi, hướng về không khí bổ một đao.

Một cỗ lực lượng to lớn đổ ập xuống, giống như cả một ngôi nhà lớn lao thẳng vào Dương Thiên với tốc độ cực lớn. Dương Thiên chỉ cảm thấy cánh tay run lên, hộ khẩu đau nhói, không thể không thả người về phía sau để tản đi lực xung kích.

Thiếu niên kia lúc này mới hơi kịp phản ứng đến, liền bị lực xung kích đánh bay. Chỉ là va chạm dư ba thôi cũng để hắn văng xa mười mấy mét, không kịp phản ứng đến.

Dương Thiên bị đẩy lùi hơn ba mươi mét, hai châm vững vàng tiếp đất, dẫm ra một cái hố lớn hơn mười mét, đất đá đều bị vỡ vụn. Tay trái của hắn tê cứng nắm lấy đoản đao. Lưỡi đao lúc này đã bị xuyên thủng một nửa, chạm đến cả phần sống đao, mũi tên vẫn còn găm cứng lại trên đó, phát ra một nhiệt độ nóng nhạt.

Thật bá đạo một tiễn, uy lực kinh người, lực xuyên thấu thật khủng bố. Mũi tên này cũng không có chút hư hao nào, ngoài việc hơi nóng lên, nó cũng không có thêm dù chỉ là vết xước, mũi nhọn vẫn như cũ hiển hiện phong mang.

Dương Thiên ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía xa, nơi đó thiếu nữ vẫn duy trì tư thế giương cung, xung quanh nàng lại trở nên khá trống trải, hay đúng hơn là bị phản lực của cánh cung xung phá ra xung quanh, mới tạo thành sự phá hủy này. Đồng thời Dương Thiên gỡ xuống mũi tên đồng này, thu vào trong nhẫn chứa vật.

Thiếu nữ kia trông thấy hành động này của Dương Thiên lập tức giận đến đỏ cả mặt, từ trong túi lên nắm lên hai mũi tên, giương cung mà bắn. Lần này mũi tên không phải Đại Bái Thanh Đồng Tiễn, nàng cũng không có nhiều loại tên này, chỉ dùng trong trường hợp khẩn cấp thôi.

Hai mũi tên này cũng là dạng chế tác tinh xảo, giá trị cũng không thấp, đạt đến nhị phẩm huyền binh cấp độ, lực sát thương cũng sẽ không thấp đi nơi nào, dễ dàng có thể phá tan phòng ngự của huyền biến cảnh ngay thôi.

Dương Thiên đương nhiên không thể đứng im làm bia ngắm được, đồng thời đám người này không có một tên đơn giản, nhóm ba người vừa rồi đã nhanh chóng di chuyển đi mất rồi, tránh xa Dương Thiên dưới sự yểm hộ của thiếu nữ kia.

Xem ra nàng là thủ lĩnh, đám thuộc hạ của nàng cũng rất hiểu ý.

Qua mấy giây, Dương Thiên xuất hiện ở vị trí cách thiếu nữ ba trăm mét, thiếu nữ lúc này đột nhiên quay người, mũi tên rời tay hướng thẳng Dương Thiên mà đến. Cả hai lần đều đột nhiên không một dấu hiệu nào liền ra tay, cứ giống như biết trước Dương Thiên sẽ xuất hiện ở đấy vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.