Xuân Mộng Hồ Điệp hai cánh rợp trời, nó bám vào sau lưng của Hồng Nguyệt Dao, hai cánh khẽ đung đưa đem nàng treo trên không trung. Xuân Mộng Hồ Điệp không chủ tốc độ, trong lúc nhất thời đối mặt với một kiếm cực nhanh của Mã Lập không kịp trốn tránh nên Hồng Nguyệt Dao chỉ có thể đón đỡ mà thôi.
Hồng Nguyệt Dao nhấc tay, thế giới giống như hóa thành một dải ánh sáng vút đi trong không gian. Trâm cài tóc như là thuấn di về bên cạnh Hồng Nguyệt Dao, đồng thời kích thước cũng thu nhỏ lại còn chừng hai mét ngăn cản lấy kiếm của Mã Lập.
Oanh!!!
Tiếng kim loại va chạm chói tai, tia lửa chói sáng cắt ngang bầu trời. Thế giới trở nên nhộn nhạo, các cảnh vậy lấy một loại hình dáng vặn vẹo thể hiện ra bên ngoài, mờ ảo hư nhược.
Mã Lập thế công không ngừng, trường kiếm hóa thành từng đường sáng lao vun vút, giống như bão táp mưa sa không ngừng đánh ra từng tia lửa sáng chóe, khóe miệng cười gằn dữ tợn.
“Thì ra là không gian tinh thần?”
Hồng Nguyệt Dao mặt không đổi sắc, Mã Lập phát hiện ra là điều sớm hay muộn mà thôi. Nếu như Mã Lập rảnh tay cảm ứng một chút thì đã phát hiện ra từ lâu rời. Không gian này chính là Hồng Nguyệt Dao thi triển Họa Mộng Giới để tạo ra.
Họa Mộng Giới là một huyền linh thuật vô cùng thần kỳ có thể kiến tạo mộng cảnh độc lập hoặc là liên thông Mộng Giới Quy Khư. Hồng Nguyệt Dao có thể ở trong Mộng Giới tu luyện, có thể ở trong Mộng Giới làm rất nhiều việc, thậm chí là giết người.
Nhưng khác với mộng cảnh độc lập, trong Mộng Giới Quy Khư thì Hồng Nguyệt Dao không thể làm chủ tất cả được, tất cả dựa vào tu vi tinh thần ý niệm cùng tinh thần hồn lực mà tính toán.
Trong trường hợp này thì Hồng Nguyệt Dao dùng Xuân Mộng Thiên Kiêm cưỡng ép đem Mã Lập kéo vào mộng cảnh mà nàng xây dựng, trong mộng cảnh này Hồng Nguyệt Dao chủ đạo tám mươi phần trăm còn Mã Lập chỉ có thể chủ đạo bản thân cùng huyền linh của mình mà thôi.
Tăng phúc nhiều là thế nhưng Hồng Nguyệt Dao không thể diệt sát Mã Lập mà còn hơi bị áp chế, đủ thấy chênh lệch giữa hai bên cũng không phải một khoảng cách nhỏ. Dù sao Mã Lập là huyền chân cảnh đã lâu năm, Hồng Nguyệt Dao lại mới đột phá không lâu, làm được như vậy đã rất đáng khen.
Thủ đoạn công kích của Hồng Nguyệt Dao cũng không nhiều, Hồng Phấn Mị Hỏa cháy rực trên lan truyền trên trâm cài tóc, biến nó thành một cây hỏa diễm trường thương, uy thế ẩn ẩn vặn vẹo không gian.
Mã Lập hừ lạnh không coi vào đâu, lúc hợp thể với Hắc Túc Công Ngô thì hắn đã dập tắt được ngọn lửa này rồi cho nên không cần phải e dè gì cả. Có điều tiên cơ đã mất, lão lại không nhất thiết phải dùng kiếm để thủ thế chủ động nữa.
Ý niệm vừa động, trăm bàn tay phía sau lưng Mã Lập duỗi dài về phía sau, mỗi một bàn tay như được làm bằng hắc thiết, di chuyển trong không khí cũng phát ra tiếng phanh phanh nặng nề.
Hàng trăm bàn tay đồng thời hướng Hồng Nguyệt Dao đổ ụp xuống, mang theo sưc mạnh vĩ đại càn quét hết thảy, bình định hết thảy.
Hồng Nguyệt Dao cấp tốc lùi nhanh, nàng muốn điều khiển quyền khống chế đem Mã Lập đẩy ra xa nhưng Mã Lập giống như một khối thép đặc, sừng sững không chịu di chuyển mảy may. Bản thân nàng thì cấp tốc lùi lại hết cỡ, nhưng bách thủ già thiên kia giống như che đậy lại toàn bộ thế giới, bất kể nàng có lui đến đâu thì cũng không thể thoát khỏi phạm vi của nó vậy.
Hồng Nguyệt Dao cũng không hoảng loạn, trâm cài rực cháy bắn thẳng ra ngoài, giống như một mũi tên vượt xa vận tốc âm thanh lao tới, hóa thành một vệt sáng hồng phấn lao thẳng vào Mã Lập.
Uy thế kinh khủng trên cả hai người đều trong nháy mắt này bộc phát ra, lực lượng toàn bộ triển khai, sát khí ngút trời quyết phải giết được đối phương. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
Bách thủ già thiên, bình gian trấn địa.
Hồng hỏa kinh thương, thiêu tận thiên địa.
“Giết!!!”
Khí thế như rồng, sát ý như biển làm toàn bộ thế giới rung lên, cảnh vật nhanh nhao đổ vỡ, ánh sáng tận diệt quy về đêm tối.
Mã Lập hai tay kẹp chặt, bốn năm mươi cánh tay đồng loạt chắp tay về trước ngực giống như cánh cửa khép lại, ngăn cách hai giới, đoạn tuyệt được tiến lên. Trong đó có không ít bàn tay còn trực tiếp nắm vào hỏa diễm trâm cài, muốn đem nó bắt lại. Số cánh tay còn lại của Mã Lập thì thẳng tiến không lùi đánh thẳng vào trên người của Hồng Nguyệt Dao.
Hồng Nguyệt Dao phi thân bay người, thân hình không nhanh không chậm nhưng mỗi lần lại giống như vượt qua một thế giới, khiến cho các bàn tay đánh hụt nàng mấy lần.
Nhưng các bàn tay này thật sự nhiều lắm, phô thiên cái địa bao phủ xuống dưới, Hồng Nguyệt Dao tận lực cũng không thể nào tránh được, liên tiêp trúng hai mươi mấy chưởng mà bay ngược về sau, thân hình vặn vẹo tan tác.
Mã Lập cười gằn.
“Tiểu bối, ngươi thua!”
Hồng Phấn Hỏa Trâm bị mấy chục bàn tay nắm lại gắp gao, mặc dù không ngừng rung động nhưng không có dấu hiệu tránh thoát, hồng hỏa giống như không có thứ gì có thể che lấp, bừng bừng ở trong lớp lớp bàn tay.
Hồng Nguyệt Dao cơ thể vặn vẹo không tả nổi, hình dáng mông lung chập chờn nhưng vẫn có chút mị ý, giọng nói bá mị tự tin mang theo một tia cười lạnh.
“Không! Là ngươi thua mới đúng!”
Chân linh thuật: Hồng Phấn Mị Hỏa.
Thế giới một mảnh đen kịt nhưng hỏa diễm màu hồng bùng lên mạnh mẽ, lấy trâm cài tóc làm trung tâm mà cháy lên hừng hừng, nhanh chóng cắn nuốt đến Mã Lập.
Mã Lập khuôn mặt đại biến nhanh chóng tránh lui mà trâm cài cũng không đuổi theo, chỉ lơ lửng một chỗ nhưng hỏa diễm thì bám chặt vào Mã Lập, điên cuồng thiêu đốt giống như bị tưới thêm dầu hỏa, có dập thế nào cũng không tắt mà càng cháy càng vượng.
AAA!!!
“Đây là hỏa diễm gì?”
Mã Lập điên cuồng gào thét, cơ thể nhanh chóng mất đi cảm giác bỉ bỏng rát, một nửa thân thể đã bị chìm ngập trong hỏa diễm.
Hồng Nguyệt Dao yên lặng không trả lời, hoặc là nói nàng không cần phải trả lời vì không qua được bao lâu thì Mã Lập đã bị ngọn lửa nuốt hết, ngọn lửa cất cao đến ba mươi mét, rực cháy bừng bừng, thiêu đốt không biết bao nhiêu lâu mới chậm rãi yếu bớt, cuối cùng mới dập tắt, lưu lại một đống tro tàn.
Tinh bì lực tẫn, chỉ cần dính tới nữ nhân một lần thì Hồng Phấn Mị Hỏa sẽ thiêu rụi tinh khí kẻ đó cho đến hết, mọi thứ còn lại chỉ là tro tàn mà thôi.
Thân thể của Hồng Nguyệt Dao nhanh chóng khôi phục trở lại, một luồng khí màu nâu vàng nhanh chóng bay đến bên người nàng, bị nàng há miệng nuốt vào trong cơ thể, sắc mặt tái nhợt qua đó cũng hồi phục lại không ít.
Đại Mộng Tâm Kinh – Chức Thực Mộng Giới.
…
Ở trong mộng giới trôi qua một giờ đồng hồ đấu pháp căng thẳng mà ở ngoại giới mới trôi qua ba phút đồng hồ mà thôi. Hồng Nguyệt Dao mở mắt, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, Xuân Mộng Hồ Điệp đã trở lại linh hải từ lâu cho nên nàng đang bị một đám huyền biến cảnh vây quanh, ánh mắt dè chừng cảnh giác.
Đối diện nàng là Mã Lập, thân thể của hắn chậm rãi cháy lên hỏa diễm màu hồng đồng thời thân thể nhanh chóng tiều tụy xuống, gầy yếu dần dần chỉ còn da bọc xương.
“Tứ trưởng lão?”
“Tứ trưởng lão, mau tỉnh lại?”
“Tứ trưởng lão làm sao vậy?”
Đám người thất thanh la lớn, có người gan lớn dè chừng tiến lên muốn gọi Mã Lập thức tỉnh. Ngay khi người này động chạm vào cơ thể của Mã Lập, ngọn lửa phấn hồng lập tức lan sang người của hắn, chậm rãi thiêu đốt lên hỏa diễm, tốc độ mỗi lúc một nhanh. Mã Lập cũng ngay tức thì tỉnh lại, ánh mắt trở nên đục ngầu, máu tươi đã không còn chút nào để có thể chảy ra nữa cả.
Mã Lập chỉ muốn nhấc lên cổ họng để nói gì đó, nhưng từ đầu đến cuối đều không có sức lực gì, mọi thức kẹt cứng lại rồi cơ thể nhanh chóng sụp đổ, hóa thành một đống tro tàn.
“AAA!!! Cứu ta, tứ trưởng lão mau cứu ta!”
Người vừa động vào Mã Lập không ngừng kêu rên nhưng đáng Mã Lập đã không còn tồn tại nữa rồi. Không qua mấy phút đồng hồ, người kia cũng trở thành một cái xác khô quắt, hai mắt vô thần chết đi.
Mặc dù không biến thành tro tàn như Mã Lập nhưng cũng thành một bộ khô lâu teo tóp, thủ đoạn quỷ dị đến kinh người.
Hít!!!
Đám người của Mã Gia kinh hãi lui lại vài bước, nới rộng vòng vây, tránh xa Hồng Nguyệt Dao. Bọn hắn nào biết hai người đại chiến cả giờ đồng hồ, bọn hắn chỉ thấy hai người giao thủ mấy chiêu, sau đó cả hai đồng thời đứng yên bất động thu hồi huyền linh. Mấy phút đồng hồ sau Hồng Nguyệt Dao thổ huyết, Mã Lập thì bị ngọn lửa quỷ dị thiêu chết cùng với một vị quản gia.
Thủ đoạn như thế bọn chúng không sợ cũng không được.
Cơ Văn Đào đang chăm chú quan sát đại chiến của Dương Thiên cùng Mã Viên Khải cũng không nhịn được mà đưa ánh mắt về phía Hồng Nguyệt Dao. Hắn đang bị Khí Vận của Dương Thiên kinh hãi đến, chỉ mới thất thần một chút thời gian thôi mà Mã Lập đã bị người đánh thành tro tàn rồi khiến hắn không khỏi lo sợ.
Mặc dù đều là huyền chân cảnh nhất trọng nhưng Cơ Văn Đào không thiện chiến, mà “đối thủ” của hắn lại có thể giết chết huyền chân cảnh một cách “dễ dàng” thì hắn sợ là đúng rồi.
Bất giác, Cơ Văn Đào lại thi triển “Vọng Khí Nhãn” để quan sát Hồng Nguyệt Dao, khí vận khá tốt nhưng gia kiếp giáng xuống, quãng đời còn lại bình phàm, không có gì nổi bật. Khí vận thường thường như thế không nên có chiến lực mạnh thái quá mới phải chứ.
Trong lúc Cơ Văn Đào “đánh giá” Hồng Nguyệt Dao thì một tiếng quát chói tai truyền vào tai của Cơ Văn Đào, ánh mắt của hắn đột ngột nứt ra, máu đen từ trong mắt chảy ra ngoài khiến hắn đau xót tột cùng gần như mất đi ý thức lại cứ bị âm thanh kia truyền thẳng vào linh hồn, rung động bắt ép hắn không được ngất đi.
“Tặc tử, dám nhìn trộm con gái nhà lành!”
…