“Tiểu Kỳ đồng học không cần lo lắng, ta chắc chắn sẽ cho ngươi chu trì công bằng.”
Lý Vĩnh Thụy hòa ái nói, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị hơi mềm mỏng đi một chút.
Tiểu Kỳ hai mắt to tròn, ngây ngô hỏi.
“Thật sao?”
Lý Vĩnh Thụy hơi mỉm cười, chắc nịch nói.
“Đương nhiên là thật rồi, đó vừa là công việc vừa là nhiệm vụ của ta mà.”
...
Sau một hồi vòng vo làm thân, tiểu Kỳ thái độ cuối cùng là buông lỏng rất nhiều, trở nên hoạt bát hơn một chút, cũng không còn rụt rè nữa, Lý Vĩnh Thụy mới nhân tiện hỏi.
“Tiểu Kỳ đồng học, không biết khi ngươi ở phòng, chuyện gì đã xảy ra?’
Tiểu Kỳ tỏ ra hơi rùng mình một cái, hơi lý nhí nói. Dương Thiên ở một bên mi mày hơi nhíu, đồng tử không ngừng loạn chuyển.
“Lý đường chủ, tiểu muội ta đối với chuyện đó rất tổn thương, mong ngài không muốn làm nàng chịu giày vò khi phải nhớ tới nó.”
Dương Thiên một phen ngôn từ đoan chính, hết lòng vì tiểu muội suy nghĩ, mọi người độ thiện cảm bạo rạp, mà Lý Vĩnh Thụy cũng không có lời nào để phản bác.
Lý Vĩnh Thụy cũng thật là nghi ngờ, Dương Thiên cái này tâm lý chiến thuật không khỏi quá tốt đi, một thiếu niên chưa trải sự đời thật sự lợi hại như vậy sao?
Hắn cũng vừa mới nghe qua Dương Thiên một chút ít tin tức, bởi vì không phải là kỹ càng tìm hiểu mà chỉ là một cái bản tóm gọn cho nên đối với Dương Thiên cũng không hiểu nhiều.
Mười sáu tuổi, tứ biến kỳ tu vi, chiến lực cực mạnh, Dương gia dòng chính công tử, cùng với Hoa Hồng thương hội có hợp tác thân thiết...vân vân.
Nghe thế nào đều là một cái thiên tài, nếu không phải là đắm chìm tu luyện làm sao có thành tựu như thế. Nhưng đắm chìm tu luyện làm sao có kinh nghiệm tâm lý chiến dày dặn đến vậy.
“Dương đồng học thứ lỗi, là ta lỡ lời.”
Xê xoa một cái, Lý Vĩnh Thụy lại quay sang tiểu Kỳ hòa ái hỏi.
“Tiểu Kỳ đồng học, không biết hai cái người xấu kia đâu rồi, ta giúp ngươi bắt hắn về trị tội.”
Tiểu Kỳ hơi nhíu mày một chút, lắc đầu nhìn Dương Thiên sau đó lại nép vào phía sau hắn, lí nhí nói ra.
“Không biết.”
Không thể từ “thành thật” nhất tiểu cô nương lấy được thông tin cần thiết, Lý Vĩnh Thụy đem chủ ý đánh tới Phong Mật Lam.
Vụ việc thông qua báo cáo cũng chỉ có vậy, có oan có khuất chính là việc chấp pháp đội viên không phân phải trái, động thủ bắt người, dung túng học viên cũ.
Đây chính là trọng điểm, việc này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng biết được cụ thể tình tiết chính là mấy người mà thôi. Hai cái chấp pháp đội viên cùng với Quách Kỳ đã tạm thời bỏ qua, chỉ còn lại Phong Mật Lam cửa này.
Sau khi bỏ ra một trận ngôn ngữ chiến, cuối cùng Lý Vĩnh Thụy cũng là loại bỏ được Dương Thiên ra khỏi cuộc đối thoại, có thể tập trung vào lấy được thông tin của Phong Mật Lam.
Cũng không mất nhiều công sức, cuối cùng thông qua một chút bẫy rập trong từ ngữ, bối rối Phong Mật Lam lỡ lời, lộ ra một tình tiết bất thường.
“Dương đồng học, không phải là ngươi nói không biết hai người đó mất tích đi đâu sao?”
Lý Vĩnh Thụy chất vấn.
Dương Thiên ánh mắt hơi đảo, mới nhẹ nhàng nói rằng.
“Lý đường chủ có phải hay không hiểu lầm rồi, ta nói không biết đám bọn hắn đi đâu, cũng không nói là chưa từng gặp người.”
“Như vậy cũng biết đại khái phương hướng đi.”
Lý Vĩnh Thụy lời nói trở nên nguy hiểm, bám chặt không buông.
Dương Thiên lại nhẹ nhàng ứng đối.
“Ta làm sao có thể biết được bọn hắn hướng đi, hai tên đó chia nhau ra chạy rất nhanh. Học sinh một lòng lo lắng cho tiểu muội, cũng không dám truy đuổi xa liền gấp rút trở về, như vậy làm sao có thể biết được bọn hắn ở đâu. Nếu như ta biết bọn hắn ở đâu, thì hiện tại ta cũng không đứng ở đây rồi.”
“Lúc truy đuổi hẳn là động tĩnh không nhỏ chứ, sao lại không có ai chứng kiến báo lại vậy.”
Lý Vĩnh Thụy không ngừng chỉ điểm vào chỗ đáng ngờ, một đám học viên cũng không dám lên tiếng mà lặng im lắng nghe kẻ hỏi người đáp.
“Cái đó học sinh cũng không rõ ràng, có thể lúc đó mọi người đang tập trung cho việc gì đó chăng?”
Dương Thiên cực lực ứng đối, luôn rất nhanh trả lời câu hỏi, mặc dù giống như bị hỏi có chút choáng váng, nhưng nội dung không chút nào sai lệch.
Lý Vĩnh Thụy dồn hỏi cũng không có thu hoạch được gì nhiều, vốn còn muốn tiếp tục, nhưng Ma Thế Hoàng đã là dẫn theo Hà Tuyết Nguyệt trở về, thời gian cũng qua đi hai mươi phút rồi.
“Đường chủ, người mời tới rồi.”
Ma Thế Hoàng chắp tay hồi phục.
“Học sinh Hà Tuyết Nguyệt, bái kiếm Lý đường chủ.”
Thanh âm hơi có chút cứng nhắc lại lạnh lẽo không mang tình cảm làm đám người không khỏi chú ý lên nàng.
Tuyết Nguyệt sao?
Dương Thiên hơi gật đầu, coi như là chào hỏi, trong lòng cũng không khỏi lẩm nhẩm cái tên này.
Lý Vĩnh Thụy tâm tình không có gì khác, hắn rất hiếu kỳ đánh giá Tuyết Nguyệt, học viên này rất không đơn giản, nhưng còn để cho phải phép cũng không thể nhin quá lâu.
“Hà đồng học, không biết ngươi có thể hay không thả ra đám chấp pháp đội viên này.”
Lý Vĩnh Thụy cũng không ngần ngại nhờ vả, dù sao cũng không phải là chuyện gì mất mặt, sự thật mà thôi.
Hà Tuyết Nguyệt gật đầu, cũng không lên tiếng mà bàn tay trắng nõn ngọc ngà đặt lên trên khối băng.
Từng hạt như có như không băng tuyết dần dần vơi bớt, khối băng hơi nứt vỡ ra, không lâu liền triệt để tan tành, lộ ra bên trong chấp pháp đội viên giật mình.
Vị này chấp pháp đội viên toàn thân lạnh cóng, ý thức mặc dù vẫn còn duy trì nhưng giống như chìm vào bóng tối không thể cảm nhận đươc cái gì. Phải mất một hồi sau khi băng vỡ hắn mới giật mình tỉnh lại, nhưng cơ thể vẫn chưa điều khiển được tự nhiên.
Không đến một phút đồng hồ, bốn người được giải khai, Hà Tuyết Nguyệt cũng không đợi họ lấy lại được cảm giác, chỉ là cứng ngắc lạnh lùng nói.
“Học sinh xin phép.”
Sau đó cũng không thèm quan tâm ai nói cái gì liền quay người trở đi, cũng không quên nhìn qua Dương Thiên đám người nhưng cũng không nói cái gì, chỉ coi như là chào hỏi bằng ánh mắt.
Tiểu Kỳ trong lòng giường nanh múa vuốt bất mãn, nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài.
Tất nhiên mấy vị chấp pháp đội viên này cũng không giúp ích gì cho sự việc của Dương Thiên, bọn hắn đương nhiên sẽ không nhận là mình không tra rõ đã bắt người rồi.
Vụ việc có dấu hiệu đi vào bế tắc thì Lê Đại Dũng gấp gáp trở về báo cáo.
“Đường chủ, tìm thấy người rồi.”
Có điều ngữ khí cũng không phải là rất vui vẻ mà có thêm mấy phần nặng nề.
Bốn chấp pháp đội viên khiên lên hai chiếc cáng bước vào đại sảnh, nằm trên cáng là hai khuôn mặt bình hòa, hô hấp đều đặn, có điều trên mặt đúng là tụ một chút máu bầm.
Trần Vũ thấy huynh đệ của mình cũng vui mừng quá đỗi, nhưng nhìn thấy trên mặt dấu vết, liền tức giận không thôi. Quay sang Dương Thiên giận quát.
“Các ngươi được lắm, lại dám trọng thương chấp pháp đội viên, chờ đợi bị đuổi ra khỏi học viện đi!”
Dương Thiên kế hoạch vốn là đi đường khác nhưng Trần Vũ một câu nói này làm hắn trong đầu linh quang lóe lên toát ra một cái ý tưởng, nhanh chóng hoàn thành, liền hừ lạnh nói.
“Trần đội trưởng lời nói chính là thiên điều rồi, quả thật nói sao chính là như vậy cho nên cũng không cần bằng chứng mà thích là bắt được rồi.”
Trần Vũ nào có để ý đến cái gì, huynh đệ mình gắn bó bao lâu còn bị người đánh rồi vu oan, thật sự là giận không kiềm chế nổi.
“Lời của ta chính là bằng chứng.”
“Im miệng!”
Lý Vĩnh Thụy quát lớn nhưng cũng không đè được Trần Vũ, lời nói đã đánh một tiếng vang vọng cả đại sảnh.
Trần Vũ cũng biết mình lỡ lời lập tức ấp úng nhưng cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Lý Vĩnh Thụy cũng là một trận đau gan, hận không thể một tay đập Trần Vũ xuống lòng đất, thật sự là ngu hết thuốc chữa rồi.
Dương Thiên cười lớn, mang theo vẻ khinh cuồng nhạo báng.
“Được được, lời của Trần đội trưởng chính là bằng chứng, vậy thì sắt thép không gì sánh bằng rồi. Dân không cùng quan đấu, việc ngày hôm nay Dương mỗ cũng dành chấp nhận vậy.”
Một đám học viên uất ức không thôi, bọn hắn ngày thường kiêng dè chấp pháp đội, phải cúi mình mà sống, trong lòng có khúc mắc ngày càng lớn.
Dương Thiên chính là làm chim đầu đàn, châm lên ngồi nổi, đám người hiện tại liền chờ đợi không được, tát nước theo mưa ngay lập tức.
“Lời của chấp pháp đội chính là sự thật, cũng không cần điều tra đâu.”
“Đúng nha, nếu như chấp pháp đội nói mặt trời mọc đàng tây, vậy chính là ta phương hướng có vấn đề mà thôi.”
“Phải rồi phải rồi.”
Biến hóa xảy ra quá nhanh, làm chấp pháp đội viên một đám mặt đỏ phừng phừng nắm chặt đao của mình, giận nghiến răng nghiến lợi.
Kế hoạch đột ngột thay đổi, làm Phong Mật Lam đám người còn chưa kịp hiểu làm sao không như kế hoạch định ra rồi.
Cũng may Quách Kỳ cái này tiểu tinh quái, lúc này chính là rụt người lại kéo lây áp Dương Thiên, sợ hãi thút thít.
“Ca ca, chúng ta về thôi.”
Lời nói như vậy trong hoàn cảnh này, chính là ý vị thâm trường, triệt để đem chấp pháp đội bôi đen, nước sông Cửu Long rửa cũng không sạch được.
Lý Vĩnh Thụy kiểm soát cũng không được, bởi vì tình cảnh hiện giờ hắn nói gì cũng tẩy trắng không được sự việc, nhất là Dương Thiên câu này “dân không cùng quan đấu”.
Bình thường, câu này nói lên thì chẳng có cái gì tác dụng, trong học viện này bảy tám phần mười là con cháu thế gia, quan lại hậu đại, nhưng đặt ở hoàn cảnh này chính là được lòng người ủng hộ.
Bởi vì lâu nay, chấp pháp đội chính là quan còn gì.
Dương Thiên xoay người bỏ đi, Lý Vĩnh Thụy vội vàng ngăn lại.
“Dương đồng học ngừng bước.”
“Đường chủ đại nhân, ta cũng không còn lời gì để nói, lần này học sinh nhận sai, đợi ta ổn định lại tiểu muội tinh thần, liền sẽ tới hình đường chấp nhận mọi hình phạt. Mong ngài không cùng người khác chấp nhặt chuyện này.”
Lý Vĩnh Thụy lập tức mặt đen lại, hận không thể một tay đập chết Dương Thiên.
Cmm thằng ranh này quá âm hiểm.
“Đại nhân” câu này không phải là gọi quan lại sao? Một cái xưng hô thôi liền đem hắn dội bẩn.
Còn rào trước đón sau, lo giận chó đánh mèo? Còn muốn chịu phạt?
Phạt cái quỷ nha, hiện tại mà phạt Dương Thiên, vậy từ ngày mai chấp pháp đội xóa tên được rồi, ai thèm nghe đám không nói lý lẽ cùng nội quy này xử lý.
Hắn cùng bị bực mình như vậy, Trần Vũ từ đầu đến cuối bị nhằm vào, tức giận quả nhiên là không kìm được. Lý Vĩnh Thụy phải thoáng chút vuốt lại tinh thần mới “bình tĩnh” cùng Dương Thiên nói chuyện được.
“Dương đồng học quá lời rồi, vụ việc vẫn là chưa rõ ràng chân tướng mà, ta đảm bảo không oan uổng bất cứ một ai.”
“Lý đại nhân, ta chỉ là một cái tân sinh nhỏ nhoi mà thôi, sai lầm cùng hình phạt cũng chỉ là chấp pháp đội một câu nói, nào có chuyện oan hay không oan.”
Dương Thiên lắc đầu, ngữ khí lạnh lùng mà trên người khí thế như lúc nào cũng muốn động thủ.
Chấp pháp đội chính là từ đầu đến cuối rất bất bình Dương Thiên, giận mà không thể nói, chỉ có thể hướng xuống bụng mà nuốt. Nhưng dù sao bọn hắn cũng là lão làng, hoạt động cũng có ba bốn năm lâu dài, cho nên khả năng kiềm chế cao là phải rồi.
Nhưng Trần Vũ chỉ là học viên gần kết thúc năm thứ nhất mà thôi, trẻ người non dạ, đấu tâm đấu trí đều không được, mới lỡ lời một câu nói.
Hiện tại đã biết được mình gây ra sai lầm nghiêm trọng, Trần Vũ chính là cắn răng, phải giải quyết được vấn đề này. Hắn bước ra, cúi mình chắp tay nói.
“Dương đồng học, vừa rồi là ta sốt ruột huynh đệ, lời nói không có suy nghĩ, mong rằng Dương đồng học không coi là thật.”
Cao ngạo như Trần Vũ mà hiện tại lại cúi đầu, đủ thấy tâm lý của hắn nặng nề mức nào.
“Trần đội trưởng, ta hiểu rõ, là ngài cũng không có sai, là ta sai lầm mà thôi.”
Xiết.
Trần Vũ cơ hồ muốn thổ huyết, thằng này cơ bản là một bước không chịu lui, nhưng nghĩ tới hình đường tình huống rất không ổn, hắn lại lùi một bước.
“Dương đồng học, không biết là làm như thế nào mới vừa ý đây?”
Dương Thiên từ điệu bộ nóng giận lại giống như bị kích thích, liền chỉ thẳng vào Trần Vũ quát lớn.
“Các ngươi từ đầu đến cuối liền không ngừng định tội chúng ta, từng cái đều là tội danh treo trên miệng, nhiều tội danh như vậy ta cũng rất vừa ý?
Các ngươi không phân trắng đen phải trái, xống tay với muội muội ta khiến nàng tinh thần bất định sợ hãi tổn thương, ta cũng là vừa ý rồi?
Ngươi còn muốn ta vừa ý ở đâu nữa kìa.”
Trần Vũ giận dữ xông lên đầu, chỉ thấy một trận hoa mắt ù tai, rõ ràng sự việc không phải là như vậy, nhưng hắn lại không thể phản bác được, đối với lơi nói của Dương Thiên một lời cãi lại cũng không có, hỏa khí công tâm, một ngụm máu phun ra mà ngất đi.
Dương Thiên phẩy tay áo rời đi, nộ khí trùng thiên, mặc kệ hình đường loạn thành một mớ.
...
“Đại ca người thật lợi hại.”
Lâm Thương lại thể hiện một cái liếm cẩu nên có phẩm chất, khen không dứt miệng. Cũng không phải là Lâm Thương cố làm ra vẻ, mà là Dương Thiên thể hiện quá xuất sắc.
Trước đến kiện cáo, lời nói lý lẽ đều là vạn sự không có kẽ hở, mỗi câu nói đều là bẫy rập cùng có chủ đích riêng.
Sau lại tìm mấy người trộn vào đám học viên, từng cái lời nói kích động tuyên truyền.
Từng bước kế hoạch đều là thành công, thậm chí sau cuối còn là lâm thời đổi hướng, giận nói Trần Vũ thổ huyết, quả thật là kinh người biểu hiện.
Từ bên đường đi đến hai người cũng không khỏi đối với Dương Thiên chắp tay, khen ngợi luôn mồm, đối với người bạn học này chịu phục không thôi.
Hai người này cũng không phải là xa lạ, chính là một trong số ít mấy người tứ biến kỳ có thể cùng học viên cũ chiến đấu mà không bại.
Nam gọi Ninh Văn, là một cái cơ bắp cao hai mét thiếu niên, làn da đen bóng như sắt thép.
Nữ gọi Lan Ngọc Hân, toàn thân đồng phục kín cổng cao tường, hiền thục thùy mị làm người lòng sinh dễ chịu.
Phong Mật Lam thì một bộ mông lung, vẫn là chưa hiểu làm sao lại thắng rồi, cảm giác cũng thật là đơn giản, từ đầu đến cuối nàng cũng chỉ nói có mấy câu, mà tuyệt nhiên đã là câu được cho sẵn đáp án, cứ y nguyên mà nói, qua cửa một cách dễ dàng.
Nàng bộ dáng lo lắng cũng không phải là hoàn toàn diễn, mà thật sự là lo sợ lần này kiện cáo sẽ thua, không ngờ lại dễ dàng đến thế.
Tiểu Kỳ nào có cái gì lo sợ rụt rè nữa, tay trái tung lên bắt xuống một khối lưu âm thạch, miệng còn hơn huýt sáo tỏ bộ nhàm chán.
Theo đúng kế hoạch, phải sau khi tìm được hai cái kia chấp pháp đội viên tới diễn biến, để cho đám đội viên nói nàng ác ma như thế nào, đáng sợ như thế nào.
Đương nhiên tiểu Kỳ sẽ diễn xuất làm cho không ai tin lời hai đứa hắn, từ đó đưa ra hiệu ứng chấp pháp đội là một đám vu oan người. Một tiểu cô nương khả ái lại nói hai người hắn đánh không lại, còn đặt điều vu oan.
Hơn nữa vết thương của hai người họ thông qua Lan Ngọc Hân chữa trị, đã là tốt lên rất nhiều rồi, so với hai người trước khi ngất có rất nhiều khác biệt, từ đó thấy rõ sự vô lý.
Cuối cùng khối lưu âm thạch này xuất thế, triệt để phế đi đội chấp pháp đội này.
Nhưng cuối cùng Dương Thiên thay đổi kế hoạch đột ngột, hắn cũng không nghĩ tới Trần Vũ hỏa khí lớn như vậy, tính tình bạo động không phù hợp là một cái chấp pháp đội trưởng.
Cuối cùng mới có sự việc lần này.
Dương Thiên cảm thấy mọi người nghĩ sự việc quá tốt đẹp, liền nghiêm túc nói một phen.
“Chuyện này cũng không đơn giản kết thúc như vậy, các ngươi chú ý mà nâng thực lực lên đi. Tiểu Kỳ cũng giữ lấy khối lưu âm thạch này lại, đề phòng mọi bất trắc.”
“Ý ngươi là?”
Phong Mật Lam không hiểu, sự việc như vậy không phải là xong rồi sao, bọn hắn sẽ không lo bị xử phạt gì cả.
Dương Thiên giống như thấu tỏ ý nghĩ của nàng, liền lắc đầu nói.
“Học viện này người ngu cũng không nhiều, nếu như để tâm, bọn họ sẽ rõ mánh của ta mà thôi. Đề phòng vẫn hơn.”
...
Ba tấc miệng lưỡi trơn chu mắng thổ huyết Trần Vũ chấp pháp đội trưởng, đạp hình đường xuống bùn đen danh tiếng. Chiến tích “vĩ đại” này đã đem Dương Thiên trong vòng một cái buổi trưa nổi danh khắp học viện, lan cả tới trung cấp ban lẫn cao cấp ban chú ý.
Hình đường vì chuyện này, động tác cũng là lôi lệ phong hành cách chức Trần Vũ cùng với cho tiểu Kỳ tạ lỗi, thể hiện thái độ nhận sai của mình.
Một tân sinh ép một đường, chuyện này Dương Thiên không muốn nổi danh cũng không được.
Nhưng làm nhân vật chính toàn học viện quan tâm, Dương Thiên một chút cũng không biết lấy tình hình.
Hắn đang ở bên ngoài học viện, cùng Lê Tĩnh gặp mặt.
...
Vô danh tửu lâu, Dương Thiên gắp một miếng măng trúc bỏ vào miệng, chậm rãi thưởng thức.
Phải nói mùi vị rất không tệ, mặc dù huyền biến kỳ vẫn cần ăn uống để sống nhưng cũng không phải là sẽ ăn những món thông thường như vậy.
Có điều Dương Thiên ăn uống chính là một loại hưởng thụ, làm cho tâm tình thoải mái hơn.
Lê Tĩnh cũng không vội ăn uống, ở một bên nhẹ giọng báo cáo tình hình.
Lê Tĩnh không được vào học viện là một cái ngoài ý muốn, nhưng Dương Thiên rất nhanh bố cục lại một phương án, để hắn đi điều tra Vương Đô bố cục, nhìn xem một chút đáng nhìn địa phương.
Đây cũng là thói quen của Dương Thiên, biết người biết ta, chí ít phải nắm được sơ bộ tình hình, tránh cho cái gì cũng không biết thì rất lúng túng.
Vương Đô bố cục so với Nam An thành đơn giản rất nhiều, các thế lực cũng không so với Nam An thành mạnh bao nhiêu.
Dù sao cũng là dưới chân thiên tử, Hoàng Cung đương nhiên là đệ nhất thế lực, sau đó tới các vị quan nhân, đều là người có chức quyền, không phải là các thế lực khác có thể so sánh.
Luyện dược sư hiệp hội, luyện khí hiệp hội, Hồn Điện, Huyền Trận Sư hiệp cũng đều là nằm trong sự cai quản của Hoàng thất.
Ngoài ra trên mặt bàn các thế lực đỉnh tiêm chính là bốn đại thương hội, cùng với ở Nam An thành không khác nhau lắm, bố cục rõ ràng.
Kém hơn một chút chính là Anh Hùng Môn, một cái bang phái thế lực, trải rộng vô cùng, xuất thân cũng không phải lạ lẫm, chính là học viện đi ra một cái thế lực, tồn tại cũng có hai mươi mấy năm lâu dài.
Xuống dưới còn có ba bè bảy mảng các loại thế lực, Dương Thiên không có dụng tâm ghi nhớ, chỉ là qua loa nghe lấy cùng bảo Lê Tĩnh tỉ mỉ tìm hiểu sau.
Trọn vẹn bỏ ra hai giờ đồng hồ Lê Tĩnh cuối cùng là nói xong, miệng cũng có chút khô. Vương Đô các thế lực nhìn như đơn giản, thực tế có rất nhiều liên hệ, từ tầng dưới chót nhất bang phái có thể kéo lên đến lục bộ một vị đại thần quan hệ cũng không phải là không có.
Cho Lê Tĩnh đổi một bàn thức ăn nóng hơn, Dương Thiên phân phó một chút, kế hoạch so với khi vừa tới Vương Đô có không nhỏ điều chỉnh.
Vốn Dương Thiên còn muốn dùng học viện làm một ít tay chân, nhưng hiện tại cảm thấy học viện cũng không như hắn tưởng tượng, nên quyết định sửa lại.
Mặt trời ngả bóng về tây, bốn rưỡi chiều, Dương Thiên cùng Lê Tĩnh riêng phần mình tách ra, kế hoạch chính thức hoàn chỉnh, hiện tại sẽ là một bước đầu tiên.