Nửa ngày sau, sơ cấp ban các vị giáo viên đến rồi bốn người, chỉ còn thiếu duy nhất chủ nhiệm lớp số hai, Hoàng Miểu.
Lý Vĩnh Thụy cũng đã trở về, ngồi đúng vị trí chủ sự.
Lý Vĩnh Thụy trong lòng bực bội vô cùng. Mỗi năm đám nhóc đảm nhận nhiệm vụ cũng có đến nỗi nào đâu, làm sao lần này mới nhập học được ba tháng có lẻ, liền liên tiếp đau đầu không thôi.
Tiếp nhận hồ sơ vụ án, kỹ càng đọc cùng trong đầu mô phỏng lại vụ hiện trạng. Lý Vĩnh Thụy tốn gần nửa giời cuối cùng nhìn xuống dưới đại sảnh đang đứng lấy tiểu Kỳ, Dương Thiên cũng không được có mặt ở trong này mà phải lùi ra phía xa.
“Nhân chứng cùng vật chứng rõ ràng, Ngô Chiếu là do ngươi dử dụng huyền linh thuật “thiên hỏa giáng” dẫn đến tử vong. Ngươi có điều gì để bào chữa hay là không?”
Tiểu Kỳ im lặng, không nói gì, cũng không phản ứng, lần đầu Lý Vĩnh Thụy trong thấy sự tĩnh lặng này, khác hẳn với một đứa nhỏ mười tuổi bình thường.
“Nếu như không có gì để bào chữa, vậy thì căn cứ theo nội quy của học viện ngươi sẽ bị khai trừ khỏi Thiên Nam học viện, đồng thời trong vòng một năm không được bất cứ sự bảo hộ nào từ vương quốc.”
“Phản đối.”
Lý Vĩnh Thụy vừa dứt lời, Dương Thiên liền lập tức đứng ra, thể hiện ra thái độ của mình.
Lê Đại Dũng liền lập tức đứng ra ngăn chặn, hắn vốn đứng ở bên góc trái của bàn ngồi, cho nên chỉ cần bước lên một bước liền lộ ra thân hình, nhưng lùi lại một bước liền trở nên mờ nhạt.
Lê Đại Dũng quát lớn.
“Hình đường xử án, không phải là nơi người làm càn.”
Nói rồi hướng Dương Thiên một chảo vồ lấy. Không có ai ngăn cản cả, giống như một trận ngoài ý muốn mà mọi người chưa kịp phản ứng vậy.
Lê Đại Dũng tu vi mặc dù là thất biến kỳ cường giả, thân thể có ba mươi lăm vạn cân trở lên, nhưng dù sao cũng không dốc hết toàn lực, bởi vì Dương Thiên chỉ có tứ biến kỳ mà thôi.
Một đòn này nhiều lắm chính là bảy mười vạn ân, lựa lấy sức lực mà chèn ép Dương Thiên thôi.
Dương Thiên đương nhiên không lo lắng, từ khi Bạch Thạch Hầu tiến giai, công pháp mất đi sự cân bằng, Dương Thiên cũng trong vô hình thay đổi theo hướng lực lượng phát triển lên.
Tay nắm thành quyền, hướng Lê Đại Dũng đánh tới, sức lực gần như mở ra toàn bộ.
“Không tự lượng sức mình.”
Lê Đại Dũng khinh thường không thôi, đúng là trẻ tuối không hiểu sự đời, dám cùng hắn đối cứng.
Nhưng vừa va chạm một cái, Lê Đại Dũng liền biến sắc, một cỗ lực lượng ngự tại hắn phía trên ập đến, đem thân thể Lê Đại Dũng bức lui lấy hai bước ngược trở về.
Dương Thiên hai chân bất động, nhưng sàn nhà phía dưới vỡ nát ra, chi chit như mạng nhện, đủ thấy phản chấn cũng là kinh người.
Dương Thiên khóe miệng hơi cong lên nói.
“Đúng là không tới ta làm càn thật, cái gì cũng phải xếp hàng, tiền chủ hậu khách đúng chứ, Lê đội trưởng?”
“Ngươi...”
Lê Đại Dũng nghiến răng ken két, nếu như hắn ngay từ đầu đắc thủ thì cũng thôi đi, Dương Thiên đều bị ném ra ngoài thì còn nói cái gì. Nhưng đàng này lại bị Dương Thiên đánh lui, lúc này tiến lên cũng không được, lui lại cũng không xong.
“Được rồi, Dũng lui ra đi.”
Lý Vĩnh Thụy đương nhiên là người nắm được tình hình, đối với tình thế một câu phá giải, sau đó Lý Vĩnh Thụy hỏi Dương Thiên.
“Dương đồng học có gì phản đối, cứ thẳng thắn chính là.”
Dương Thiên hơi chắp tay, đối với việc để Lê Đại Dũng lui ra cũng không để ở trong lòng, hắn rõ ràng Lý Vĩnh Thụy vốn là người bao che khuyết điểm nên sẽ không ở trên mặt này dông dài.
“Ta muốn hỏi Lý đường chủ, bắt nhốt người khác phải chăng là trái với nội quy của trường học.”
Lý Vĩnh Thụy gật đầu.
“Không sai, tự ý bắt nhốt người khác đúng là trái với nội quy trường học.”
Dương Thiên đối với câu trả lời này rất hài lòng, gật đầu hỏi tiếp.
“Làm phiền Lý đường chủ giải thích cho ta thế nào là bắt nhốt được không?”
Lý Vĩnh Thụy nhìn bốn vị chủ nhiệm xung quanh, ánh mắt đã có điều đoán được Dương Thiên hành động, nhưng cứ chiếu theo định nghĩa mà nói ra.
“Bắt nhốt, chính là hạn chế sự tự do của người khác mà không được sự đồng ý của người đó, đồng thời ngăn cách sự liên lạc của người đó đối với bên ngoài.”
Dương Thiên gật đầu, bước lên hai bước chỉ tay vào Ngô Chiếu thi thể đang được phủ khăn trắng nói.
“Vậy vị học trưởng Ngô Chiếu này, tự ý bắt nhốt tiểu muội ta, đây có phải là vi phạm nội quy hay là không?”
“Ăn nói bậy bạ.”
Cận Cao Hưng lập tức phản bác, hắn thuộc vào bên nguyên đơn đương nhiên là được xuất hiện ở đây.
“Ngô đồng học cơ bản không bắt nhốt ngươi tiểu muội, mà là tiểu muội ngươi phát rồ, một lời không hợp liền đánh người, đánh bị thường mười bốn người, còn làm Ngô Chiếu bỏ mình, tội không thể tha thứ, người còn dám ngậm máu phun người.”
Dương Thiên lúc này mới hơi nhìn Cận Cao Hưng nói.
“Ta ăn nói bậy bạ, vậy xin hỏi Cận huynh, tiểu muội ta một lời nào không hợp mà đánh người?”
Cận Cao Hưng chắp tay sau lưng, ưỡn người nhìn Dương Thiên, ánh mắt tràn đầy khinh miệt, giống như đang nhìn con mồi của mình giãy dụa trước khi chết.
“Không phải liền là hỏi mấy câu thôi sao, nhất thiết phải đem người đánh đến chết hay không?”
Dương Thiên khóe miệng cong lên quỷ dị, nhìn Lý Vĩnh Thụy hỏi.
“Lý đường chủ, không biết rằng lúc ấy Ngô Chiếu hỏi tiểu muội ta cái gì vậy?”
Lý Vĩnh Thụy hừ một cái, đối với Dương Thiên ý nghĩ đã chắc chín phần mười rồi, nhưng lại không thể đánh gãy được, cho nên liền nói tiểu Kỳ thuật lại mọi chuyện đã xảy ra.
“Lý đường chủ, như vậy Ngô Chiếu bắt nhốt người trái quy định, ta tiểu muội chỉ là trong lúc sợ hãi ra tay không phân nặng nhẹ mà, cũng không phải chủ động cố ý mà nên xếp vào hành vi vô ý.”
Lý Vĩnh Thụy nhìn mấy vị chủ nhiệm một cái, rõ ràng là mấy vị này đang ở truyền âm cho nhau. Cận Cao Hưng thấy tình cảnh như vậy cũng có một chút gấp gáp, liền nhanh nhảu nói.
“Làm sao có thể là vô ý, nàng đả thương liên tiếp mười bốn người, thương thế nặng còn chưa thể tự đi lại được, lại còn nhẫn tâm ra tay tàn độc, đây đã là chủ động ra tay tàn độc rồi.”
Rất tốt!
Dương Thiên trong lòng gật gù, rất hài lòng Cận Cao Hưng động tác, lập tức phản biện.
“Cận huynh, lời nói hoàn toàn không đúng sự thật như vậy mà ngươi cũng nói được hay sao. Tại vì bị bắt nhốt nên mới sợ hãi phản kháng, sao qua lời nói của ngươi lại thành chủ động ra tay rồi?
Hơn nữa nếu như ngươi nói ra tay tàn độc, ta xin hỏi mười bốn người kia tu vi cao hơn vẫn là lực chiến đấu mạnh hơn mà chỉ bị thương thôi, còn Ngô Chiếu thì mất mạng.
Ra tay tàn độc cho nên chỉ có một người chết, mười bốn người bị thương, còn hơn hai trăm vị không sứt không mẻ. Phải chăng là các ngươi lúc đó khoanh tay đứng nhìn, vẫn là ra tay hỗ trợ?”
“Ngươi...”
Cận Cao Hưng đúng là á khẩu không nói được gì, nguyên nhân là gì thì ai cũng biết nhưng truy cứu sự việc cụ thể mới là cái bọn hắn muốn làm. Việc tiểu Kỳ náo ra nhân mạng này nếu không giải quyết thỏa đáng thì chịu chết chính là Cận Cao Hưng hắn kìa.
“Lý đường chủ, ta cảm thấy Dương Thiên đang nói vòng vo chối tội, chúng ta vẫn nói về chính án thì hơn.”
Dương Thiên cười lạnh, ngữ khí cay nghiệt.
“Học trưởng Cận, ta nói vòng vo hay không, các vị ngồi đây có lẽ so ngươi rõ ràng. Tiểu muội ta, phản kháng thoát khỏi giam cầm, sợ hãi ngộ thương đồng học, đây cũng không nghiêm trọng bằng giữa thanh thiên bạch nhật giam giữ trái phép người khác, làm hoang mang cùng sợ hãi tinh thần cho một đứa trẻ mới chỉ mười tuổi, cùng giết chết nó có gì khác nhau.
Hơn nữa phạm tội quy mô lớn, cùng có tổ chức, giam giữ nhiều học viên, cản trở học tập lẫn sinh hoạt của người khác, gây hoang mang cùng tổn thươn tâm lý đến tương lai của Quốc gia. Đây chính là chết chưa hết tội.”
“Đủ rồi! Không được làm loạn.”
Lý Vĩnh Thụy quát lớn một tiếng, sau đó trầm ngâm.
“Học viện cổ vũ cạnh tranh, không cấm giao đấu tỉ thí, nhưng xảy ra nhân mạng chính là có trọng tội. Tình hình trước đó Ngô đồng học cùng đám bạn chính là vây quanh Thiên Âm đình, diện tích rộng lớn, cũng không thể coi là bắt giữ người khác.”
Dương Thiên lập tức cắt lời.
“Vậy khi tiểu muội ta muốn rời khỏi Ngô đồng học không ngừng ra tay ngăn chặn thậm chí sử dụng vũ lực đến, nhằm không cho nàng rời đi, việc này nên nói thế nào?”
“Việc này chính là học viện cho phép tranh đấu, nhưng không được phép làm tổn thương đến tính mạng hoặc phế bỏ người khác tu vi.”
Cận Cao Hưng gấp liền đoạt lời nói của Lý Vĩnh Thụy, đáng tiếc câu nói này liền là rơi vào trong bẫy rập của Dương Thiên.
“Đã học viện cho phép động thủ, việc này ai nói vẹn toàn được đâu. Ngô Chiếu là học viên cũ, tu vi đạt tới tứ biến kỳ, thực lực mạnh hơn nàng đâu chỉ mấy lần đây không phải là ngộ sát thì là gì? Chênh lệch tu vi như thế thật sự là nàng đánh thắng được sao?”
“Nhưng nàng thật sự là đánh chết hắn.”
“Chặn đường dánh người còn không cho phản kháng hay sao?”
Cận Cao Hưng nói đến đỏ cả mặt, thật sự cái không qua được Dương Thiên, cuối cùng chỉ có thể vin vào tội trạng đánh chết người mà phản biện.
Nhưng Dương Thiên một đường không đổi gió, ép tội danh toàn bộ cho Ngô Chiếu, cuối cùng lấy ngộ sát trong hoàn cảnh đặc biệt để biện lấy, tội danh nhẹ đâu chỉ mười lần.
Lý Vĩnh Thụy cũng đau đầu không thôi, làm sao tên nhóc này khó đối phó như vậy, mang toàn bộ luật lệ cùng nhân tâm tính toán vào cùng nhau.
Đám người ở bên ngoài kêu gào liền chia thành hai phe rồi, bên trong này mỗi từ mỗi chữ đều là Dương Thiên chiếm thượng phong, bây giờ đuổi học tiểu Kỳ đã không phải là giải pháp tối ưu nữa rồi, tội trạng đã nhẹ xuống mấy lần không thôi.
“Lão Lý, học viên của ta có tội gì?”
Đột ngột một âm thanh quát lớn truyền đến, một người thân hình tràn đầy cơ bắp đạp chân đến cửa đại sảnh bước vào, rấu tóc xù xì cùng thân hình hơi thấp khiến người ta chú ý.
Lớp số hai giáo viên chủ nhiệm, Hoàng Miểu.