Câu nói của Man Chủ vừa ra liền khiến cho toàn trường sôi trào, không phải là phấn khích mà chính là giận giữ. Nộ khí trùng thiên bao trùm toàn bộ bán đảo, sắc mặt ai cũng đều khó coi, hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng không một ai dám lên tiếng cả.
Chỉ có thể chửi thầm trong lòng.
Nói đùa, không nhìn thấy một đòn vừa rồi sao? Chẳng lẽ không muốn sống nữa?
Mà nói kỹ ra thì đúng là không có mấy ai nhìn thấy một đòn vừa rồi thật, chỉ thấy Man Chủ vung chùy đánh ra một cái mặt trời, khoảng cách quá xa nên mọi người không thể nhìn rõ nhưng dựa trên uy thế cùng sức công phá kia...đủ để bọn hắn chết đi mấy trăm lần. Cả “một mảnh” đại lục, sơn phong che trời kia đổ ập xuống cũng đủ kinh khủng đến bọn hắn không thở nổi rồi, nói chi là một chùy của Man Chủ đem đòn đó đánh tan.
Cho nên, không ai ngu ngốc mà đi làm con ếch.
Man Chủ rời đi, khán giả phẫn nộ ảo não cũng không liên quan gì đến những cường giả huyền phủ cảnh cả. Bọn họ cũng nhanh chóng rút lui, trở về nơi ở của mình chứ ai hơi đâu đứng mãi ở trên trời làm gì.
Vương Bân tìm kiếm một hồi, liền chạy về hướng đông, một hơi đi hơn ba mươi dặm mới ngừng lại, ánh mắt nhìn xuống mặt biển.
Nơi đó, Trân Tuyển đang đứng ở trên mặt nước, nắm Sơn Nhạc Trọng Kiếm trong tay, mũi kiếm đâm vào trong mặt nước hơn ba tấc. Trần Tuyển đóng chặt hai mắt, giống như không phát hiện Vương Bân đến gần.
Vương Bân cũng không nói gì, lẳng lặng đứng đó, một hồi rất lâu sau, ánh nắng cuối cùng đã tắt, mặt biển tối dần, Trần Tuyển mới mở mắt ra. Hai mắt thanh minh sáng láng không có chút chướng ngại nào, tinh minh soi rọi biển đêm.
“Sư huynh…”
Vương Bân vui mừng định nói gì đó nhưng lại bị Trần Tuyển cắt ngang.
“Không cần lo lắng, ta không có việc gì. Man Chủ quả thật rất mạnh, đúng là danh bất hư truyền.”
Trần Tuyển vừa nói vừa đem Sơn Nhạc Trọng Kiếm thu vào. Một trận chiến kia hắn thua, nhưng mà thua tâm phục khẩu phục. Chênh lệch rõ như ban ngày, không cần phải cố chấp bao biện, thắng được thì thua được chứ không phải chuyện nghiêm trọng gì.
Trần Tuyển cũng không phải hạng người sẽ vì bại trận mà sinh ra khúc mắc trong lòng.
“Sư huynh, vậy chuyện tiếp theo...”
Vương Bân không đổi sắc mặt nhưng lại âm thầm truyền âm hỏi Trần Tuyển. Trần Tuyển trong lòng nghiêm nghị nhưng ngoài mặt thong dong nói. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
“Trở về thôi.”
Trong lòng suy tính hồi lâu mới truyền âm trở lại cho Vương Bân.
“Không thể cường công thì chờ đợi cơ hội thôi. Không cần phải quá lo lắng.”
...
Đêm gió mát, mặt trăng treo cao. Trăng đêm nay vẫn chưa hoàn toàn tròn vành nhưng ánh sáng thì cực kỳ rõ nét, so với mọi khi còn rõ nét gấp mấy lần.
Ai bảo toàn bộ vật cản đều đã bị đại chiến chiều này thổi tan rồi đâu.
“Tông chủ, tên Man Chủ kia có uy hiếp quá lớn, chi bằng chúng ta...”
Trong trụ sở của Thanh Vân Tông, cao tầng của Thanh Vân Tông đang tụ họp lại, Lệnh Thanh Lam nhỏ giọng nói, không cần dứt câu cũng biết có ý gì.
Vân Trung Lâu lắc đầu nói.
“Không cần đánh rắn động cỏ. Man Chủ cường đại chưa chắc đã là chuyện xấu. Nếu hắn không có ý đồ gì thì thôi, nếu như có...vậy thì Võ Lâm Quán mới là đám phải lo lắng.”
Nói xong, Vân Trung Lâu nghĩ ngợi một chút rồi nói.
“Phải rồi, điều tra được tên Hạo Nhật kia rồi chứ?”
Lệnh Thanh Lam thận trọng báo cáo.
“Không tìm được thông tin của hắn, có lẽ dùng thân phận giả. Nhưng ta không nghĩ sẽ liên quan đến đám phản đồ kia. Bọn chúng sẽ không ngu đến mức xuất hiện dưới mắt chúng ta.”
Vân Trung Lâu phủ định.
“Bọn chúng ngu hay là liều lĩnh thì cũng không được bỏ qua. Chuyện này giao cho trưởng lão Phương Duyên đến đảm nhiệm. Chỉ cần phát hiện ra đám phản đồ kia...vậy thì cho bọn chúng trả giá gấp bội đi.”
“Vâng.”
Phương Duyên cùng Lệnh Thanh Lam đồng loạt lên tiếng.
...
Sáng ngày tiếp theo, Dương Thiên đã lên võ đài từ sớm nhưng cũng không tiếng về khu vực trung tâm mà đứng ở bên mép võ đài, ánh mắt nhìn xuyên qua nền võ đài xuống dưới bán đảo.
Không phải Dương Thiên đột nhiên nổi hứn ngắm cảnh mà hắn đang quan sát tổng thể của bán đảo. Không chú ý thì thôi, vừa chú ý liền có thể nhận ra bán đảo này trông giống như hình dạng một con mắ không lồ nổi giữa biển.
Bán đảo cũng không phải mang hình dạng con mắt chuẩn chỉ, có chút lệch lạc cho nên không tận lực liên tưởng thì cũng không nhìn ra. Nhưng theo ánh mắt của Dương Thiên dần chăm chú...vị trí con ngươi kia.
Trùng hợp lại rơi vào Đỉnh Bàn Cờ.
“Ngươi xác định là ở đó chứ?”
Dương Thiên truyền âm trong lòng nói.
Thì ra Bất Diệt Chi Tâm đột nhiên tỉnh lại, Dương Thiên tuy có nghi ngờ tính trung thực của lão nhưng xác nhận lão không biết mấy chuyện gần đây thì cũng tạm tin rồi. Mà nguyên nhân để lão tỉnh lại...chính là có một vật hấp dẫn đến sự chú ý của lão.
“Không sai được. Đừng nói là mười vạn năm, cho dù nghìn tỉ năm ta cũng sẽ không nhận nhầm.”
Bất Diệt Chi Tâm chém đinh chặt sắt nói, đồng thời còn mang theo một cỗ nộ khí cùng hận ý kinh thiên, ma khí trên Trấn Ngục Đài lăn lộn cuồn cuộn.
Dương Thiên không có ý định đi hỏi thêm cái gì, hắn cảm nhận Bất Diệt Chi Tâm nguy hiểm hơn trước rất nhiều, luôn có cảm giác làm cho hắn khó chịu, cho nên chỉ thường thường nói.
“Được rồi. Đến vòng thứ ba chúng ta cũng sẽ tới đó. Không cần phải nóng vội.”
Bất Diệt Chi Tâm không đám lại, chỉ im lặng nằm trong Trấn Ngục Đài, ma khí cũng chừa từng nhạt đi.
...
Triệu Vô Cực lên đến võ đài, từ đầu hắn không trông thấy Dương Thiên nhưng khi vừa đứng vào vị trí thì đột nhiên Dương Thiên xuất hiện, giống như đứng chờ đã lâu.
Lệnh Vô Cực trong lòng càng ngưng trọng hơn. Biểu hiện của Dương Thiên trong vòng bảng làm cho hắn rất kiêng kỳ. Cứ như một người vô hình rồi ra tay đánh lén, là một đối thủ cực kỳ khó chơi.
Nhưng Lệnh Vô Cực cũng không sợ hãi, hắn tự nhận sẽ không thua kém bất cứ ai trong cùng cảnh giới.
Dù sao hắn cũng là Thánh Tử của Huyết Đao Tông.
Vân Lan Vương Triều đệ nhất tông môn.
Lệnh Vô Cực năm nay tám mươi sáu tuổi, huyền chân cảnh đỉnh phong, đã nắm giữ chức vị Thánh Tử của Huyết Đao Tông mười tám năm. Tính ra Lệnh Vô Cực với Dương Thiên cũng là “cùng một thế hệ”.
Mặc dù thuộc vào “đời đầu”, chênh lệch tuổi tác rất lớn nhưng cách tính tuổi tác thế hệ cũng không giống như người phàm, khoảng cách lớn cũng là đương nhiên rồi.
Làm một đời Thánh Tử, trấn áp toàn phần thiên tài của đại môn phái, thủ đoạn lẫn thực lực của Lệnh Vô Cực là không thể nghi ngờ. Nhưng Dương Thiên mang đến áp lực cho hắn vẫn là rất lớn cho nên Lệnh Vô Cực quyết định tấn công trước, chiếm đoạt thế chủ động.
Huyền linh Song Dực Huyết Hầu.
Chân linh thuật: Hấp huyết chi nhận.
Huyền linh của Lệnh Vô Cực lao tới, hai cánh sau lưng vung mạnh tạo ra hai lưỡi đao đỏ thẫm chém thẳng về phía Dương Thiên. Dương Thiên nhếch miệng, thân hình không lùi mà tiến tới, tốc độ nhanh kinh người, trong gang tấc nghiêng người tránh khỏi hai lưỡi nhận, hắc khí quanh thân nổi lên.
Ầm!!!
Nắm đấm của Song Dực Huyết Hầu đấm thẳng xuống vào vị trí của Dương Thiên, tạo nên một trận rung động mạnh cho sàn đấu. Dưới nắm đấm chạm vào mặt sàn còn có chút hắc khí tiêu phiêu dật trong không khí.
Dương Thiên bước ra một bước, hắc khí kéo dài trên không trung, từ phía sau của Song Dực Huyết Hầu lao thẳng về phía Lệnh Vô Cực, tay phải vươn ra, một thanh đao đỏ rực cầm ở trong tay, chém thẳng xuống.
Lệnh Vô Cực cũng không sợ hãi, hắn chỉ e dè thủ đoạn ẩn mình của Dương Thiên chứ không phải e dè sức mạnh, đối đầu trực diện hắn mới không sợ đấy.
Lệnh Vô Cực nắm lấy chiến đao của mình, chuôi đao điêu khắc đầu lâu nôi liền với lưỡi đao bản rộng hình thành một khối liền nhau, không tách không rời.
Dương Thiên nhếch miệng, không hề thu tay lại mà vẫn chém thẳng xuống. Lệnh Vô Cực trong lòng lộp bộp, thầm nhủ “không tốt” nhưng cũng không biết là Dương Thiên định giở trò gì nên vẫn cầm đao đối chiến.
Đột nhiên, phần lưỡi đao của Dương Thiên thu ngắn lại, lách thẳng qua đao của Lệnh Vô Cực, sau đó lại một lần nữa kéo dài, chém thẳng vào lồng ngực của Lệnh Vô Cực.
Ầm!!!
Một chém chính diện, Lệnh Vô Cực dù đã phản ứng cực nhanh nhưng vẫn không thể tránh thoát, bị một đao chém bay ra ngoài kèm theo một vết thương dữ tợn kéo dài từ vai phải đến tận eo trái.
Máu tươi tuôn ra như suối.
Chuyện gì vừa xảy ra?
Lệnh Vô Cực không hiểu nổi tại sao hắn lại chém hụt, đồng thời vì chiêu thức quỷ dị đó mà thụ thương. Có điều Lệnh Vô Cực cũng có kinh nghiệm phong phú, cho dù trong lòng nghi hoặc nhưng không thất thần, lập tức làm ra phản ứng. Huyền linh quay người đánh thẳng đến Dương Thiên.
Tốc độ của huyền linh nhanh gấp rưỡi Dương Thiên, cho nên Dương Thiên hoàn toàn không kịp truy đuổi Lệnh Vô Cực đã bị Song Dực Huyết Hầu chặn đứng.
Dương Thiên di chuyển trong phạm vi hẹp, trong gang tấc tránh khỏi nắm đấm của Song Dực Huyết Hầu, lưỡi đao trong tay biến ảo thành một đoạn dây quấn chặt lấy nắm đấm của Huyết Hầu sau đó rút mạnh.
Ánh lửa bùng cháy, cánh tay của Huyết Hầu bị Dương Thiên kéo ra một vết thương xoắn dài, bùng lên ánh lửa cực nóng khiến cho Song Dực Huyết Hầu đau đớn hai tay hai chân vùng vẫy dẫm đạp Dương Thiên.
Nhưng thân hình của Dương Thiên đã biến mất từ lâu, không còn trong tầm nhìn.