Triệu Không Lưu đi vào trong làn sương mù, sương mù dày đặc khiến cho hắn không thể trông thấy con đường trước mắt, nhưng bàn chân nhấc đến đâu thì có thể thấy đường đến đó, vừa vặn tránh cho trượt ngã.
Di chuyển khoảng một trăm bước, sương mù cũng tản bớt đi, hiện ra cảnh tượng ở trước mắt, khung cảnh xa lạ khiến hắn không thể xác định được ngay địa điểm mình đang ở chỗ nào. Nhưng đảo quanh một hồi, cuối cùng thì Triệu Không Lưu cũng biết rằng mình đã về trong Rừng Chết.
Ngẫm nghĩ một lúc, hắn chạy đi theo hướng tây. Bởi vì khi đến hắn nhớ rõ là đi theo hướng chính đông, cho nên trở về cứ đi theo hướng tây là được, không cần quá lo lắng.
Bọn hắn ở trong bí cảnh hơn hai mươi ngày rồi, chỉ còn vài ngày nữa là sẽ bị đẩy ra ngoài, Triệu Không Lưu dù thu hoạch rất khá nhưng hắn không hài lòng lắm. Hắn định trở về chờ đợi Dương Thiên.
Cưỡng ép là điều ngu ngốc nhất mà một người sẽ làm khi ở trong bí cảnh này. Bởi vì trong bí cảnh sẽ không chết đi, cho nên làm thế chẳng có ích lợi gì. Trừ một vài trường hợp đặc biệt có thể cướp ra thì toàn bộ đều là vô ích.
Bởi vì không biết rõ khu vực này nên Triệu Không Lưu gặp không ít quái thú, có đôi khi hắn sẽ lựa chọn vòng qua, có đôi khi thì trực tiếp đánh thẳng vào. Sở dĩ Triệu Không Lưu cẩn thận như thế là vì hắn đã đụng độ với một con yêu thú không kém gì yêu thú cấp sáu ở trong khu vực này. Cũng may là con quái thú này khá hiền lành, chỉ cần không trêu chọc nó là nó sẽ không tấn công, cho nên Triệu Không Lưu mới không bị thương nặng.
Điều này cũng làm cho Triệu Không Lưu không hiểu lắm, bởi vì tất cả mọi người trong bí cảnh đều chỉ có cảnh giới ngang với yêu thú cấp bốn thôi, vậy ý nghĩa tồn tại của con yêu thú cấp sáu kia là gì mới được chứ.
Nhưng bản thân chỉ là một vị khách qua đường thôi, Triệu Không Lưu chẳng thèm suy tính chuyện này nữa, chuyên tâm chạy về Tiên Nhân Động.
Đảo mắt một cái đã qua hai ngày, Triệu Không Lưu rời khỏi rừng chết. Hắn lại thấy được khung cảnh quen thuộc, đó là con đường dẫn về Tiên Nhân Động, nhưng ở trên con đường đó đang có một kẻ cản bước hắn.
“Triệu công tử, hân hạnh gặp mặt.”
Giọng nữ lẩn khuất dưới chiếc áo choàng nhẹ nhàng vang lên, giọng nói có chút điềm nhiên thanh đạm.
Triệu Không Lưu duy trì một khoảng cách nhất định với nàng, bên ngoài biểu hiện như thường, không nhận ra nông sâu, giọng nói của hắn cũng nhẹ nhàng ấm áp như gió xuân nói.
“Cô nương đang chờ ta sao?”
Triệu Linh gật đầu, không hề che giấu mục đích của mình, bàn tay vùng lên một cái bày ra một bộ bàn ghế cùng ấm trà, nàng chậm rãi pha một ấm rồi từ từ nói.
“Triệu công tử không ngại uống với tiểu nữ chén trà chứ?”
Triệu Không Lưu trong lòng có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại, đồng thời cũng không từ chối việc uống trà, mặc dù bản thân hắn không thích trà. Hắn chậm bước ngồi vào ghế, ánh mắt trong suốt nhìn lấy nữ tử trước mặt cười nói.
“Không biết cô nương chờ tại hạ ở đây có mục đích gì?”
Triệu Linh rót xong hai chén trà, làn khói nhẹ nhàng bốc lên, lững lờ đem theo mùi hương thơm nhẹ dịu. Khuôn mặt nàng nở một nụ cười nhẹ, khác hẳn với vẻ huyền bí trước kia, Triệu Linh lúc này càng tỏ ra thanh nhã ưu mỹ.
“Triệu công tử cần gì phải gấp gáp như vậy, cứ dùng trà trước đã.”
Triệu Không Lưu nhấc chén trà lên, lòng bàn tay hơi xoay một cái đánh giá độ ấm, sau đó đánh giá mùi hương, cuối cùng mới uống cạn nửa chén trà. Đặt chén xuống, Triệu Không Lưu nhẹ giọng nói.
“Trà pha rất tốt.”
Sau đó ánh mắt hơi nhìn chăm chú vào Triệu Linh, giọng nói trở nên mấy phần lạnh nhạt.
“Hiện tại có thể nói cho ta mục đích của cô nương rồi chứ?”
Triệu Linh nở một nụ cười nhạt, đặt chén trà không vương giấu son xuống. Nàng đã tự tin cho rằng mình điều tra kỹ càng về Triệu Không Lưu, đồng thời cũng thể hiện ra đúng mực mẫu người mà Triệu Không Lưu thích, tại sao tên này lại cứ ra vẻ không kiên nhẫn như vậy.
Nghi hoặc về phần nghi hoặc, nhưng vẻ mặt của nàng cũng không đổi sắc, sau nụ cười nhạt nàng cũng vào thẳng vấn đề luôn. Đối với tình huống thế này, càng câu kéo thì càng mất thiện cảm thôi.
“Triệu công tử thật là thẳng thắn, như vậy tiểu nữ cũng không vòng vo nữa. Ta chờ công tử ở đây chỉ có một mục đích thôi. Không biết công tử lĩnh ngộ được điều gì ở bia đá cuối cùng kia.”
Triệu Không Lưu đánh giá Triệu Linh thật lâu, ánh mắt như muốn nhìn xuyên thấu người trước mặt này, nhưng Triệu Linh từ đầu đến cuối chỉ duy trì nụ cười nhạt, thuần túy đơn giản nhất, không có bất cứ điều gì ẩn giấu.
Triệu Không Lưu trầm ngâm một lúc nói.
“Không biết cô nương có thể bỏ ra thứ gì tương xứng?”
Mặc dù không đoán ra điều gì, nhưng Triệu Không Lưu cũng không định từ bỏ thăm dò. Triệu Linh trong lòng cũng sáng tỏ, nhưng nàng thích nhất là làm việc với người thông minh, không cần nỗ lực lừa gạt nhưng kết quả cũng không kém, ít nhất sẽ không lỗ.
Triệu Linh trầm ngâm một chút, câu nói này có quá nhiều cạm bẫy đây, vừa muốn thăm dò nội tình của nàng, lại thăm dò khả năng phán đoán của nàng, quả nhiên đưa nàng vào thế khó, dù đi như thế nào thì nàng cũng sẽ là người bỏ ra.
Đương nhiên Triệu Linh đến đây đúng là để trao đổi thật, cho nên nàng cũng không sợ lỗ, nhất là thứ nàng để lộ ra ngoài thì sau khi rời khỏi bí cảnh cũng sẽ quên lãng, nàng không lo sau này có người đến tìm nàng phiền phức.
“Tiểu nữ tin vào khả năng của công tử.”
Nói xong nàng lấy từ trong nhẫn chứa vật ra một quyển sách, đặt lên trên mặt bàn, khóe miệng mỉn cười tự nhiên.
Triệu Không Lưu trong lòng hơi đổi, đối phương có sự chuẩn bị từ trước thế này cũng không ổn lắm, hắn không khách khí mở ra trang đầu tiên của cuốn sách, xem qua phần giới thiệu.
“Ma nguyên song hải pháp.”
Con ngươi của Triệu Không Lưu hơi co lại, không nghĩ đến đối phương ra tay lại hào phóng như thế, hơn nữa thân phận của đối phương...
Phần Ma Nguyên Song Hải Pháp là phương pháp tu luyện ở Huyền Phủ Cảnh cùng với đột phá Vương Giả Huyền Luân Cảnh. Cái này đặt ở trong giang hồ thì đảm bảo sẽ nhấc lên một trận gió tanh mưa máu, nhưng so với thân phận của hai người họ thì thật không coi vào đâu.
Nhất là Ma Nguyên Song Hải Pháp cũng không phải là loại đỉnh tiêm công pháp, chẳng qua là nằm trong những quyển hơi nổi bật mà thôi. Cái để Triệu Linh bỏ nó ra giao dịch thì đơn giản là nó thích hợp với hoàn cảnh của Triệu Không Lưu.
Bí ẩn cụ thể thì Triệu Linh không biết, nhưng nàng từng thu được tình báo là Triệu Không Lưu truy lùng quyển công pháp này đã lâu. Về cảnh giới bên dưới huyền phủ cảnh thì công pháp không có gì đặc biệt, nét đặc sắc của nó chỉ có phần này thôi, cho nên nàng lập tức chuẩn bị đến ngay.
Triệu Không Lưu không thích cảm giác bị người khác xem thấu, nhưng lỡ lộ tẩy rồi thì chịu thôi chứ làm thế nào được, ở đây cũng chẳng diệt khẩu được. Nhưng đổi lại hắn đã đoán được chút ít thân phận của nàng.
“Ngươi là người của Ma Môn?”
Triệu Linh cười nhạt không đáp, coi như âm thầm thừa nhận, Triệu Không Lưu cũng không hỏi đến nữa. Ma Môn cũng chẳng có vấn đề gì, mặc dù không được người ưa thích nhưng còn đỡ hơn Huyết Giáo nhiều.
Đặt Ma Nguyên Song Hải Pháp xuống, Triệu Không Lưu nói.
“Ta không có chuẩn bị đồ từ trước.”
“Không sao, công tử có thể khẩu thuật, nếu như tiểu nữ không thể lý giải được thì do ta bất tài mà thôi.”
Ánh mắt của Triệu Không Lưu hơi hồ nghi, hắn không coi thường ai cả, nhất là người trước mặt thì hắn càng cần phải đề cao hết sức có thể. Dù sao cũng không phải kẻ ngốc, dám làm ra chuyện như vậy hẳn là có tự tin cậy vào.
Nhưng nghĩ nghĩ thì cũng chỉ như thế, thứ hắn lĩnh hội được cũng khá đáng giá đấy, nhưng có dùng được hay không lại là một chuyện khác, cho đi hắn cũng chẳng mất mát gì, trong lòng đã đồng ý, Triệu Không Lưu không dài dòng mà vào việc luôn.
“Cô nương nghe kỹ rồi.”
Sau đó bắt đầu diễn giải, cánh tay đôi khi vung lên dùng huyền khí cụ hiện một chút huyền văn. Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua, thoáng cái đi hết ba giờ đồng hồ.
“...cho nên, khí tới thừa lộ, lại về quán không, tam thập tam tụ đỉnh, nhất thể đồng lai...”
Triệu Không Lưu đang giảng đến phần cuối cùng thì huyền khí chợt vặn vẹo lên, giống như xuất hiện một cái lỗ đen đang không ngừng thôn phệ hết huyền khí vào một chỗ, cắt đứt âm thanh của Triệu Không Lưu.
Một vật thể lao vun vút từ độ cao mấy chục mét, độ độ nhanh kinh người nhanh chóng tiếp cận bàn trà của hai người. Triệu Không Lưu cùng Triệu Linh phản ứng không tệ, lập tức tách về hai phía, Triệu Không Lưu còn kịp thời thu hồi Ma Nguyên Song Hải Pháp.
Rầm!!!
Vật thể kia không giảm tốc chút nào đâm thẳng xuống, mặt đất bị phá ra một cái hố lớn. Triệu Không Lưu nhìn lại, chỉ thấy dưới mặt đất đang đứng lấy một bóng ngườ, quần áo có chút mất tự nhiên, ngoài ra cũng không đáng ngại.
Người này hơi đánh giá xung quanh một cái, thấy hai người đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình thì cũng hơi vui mừng thở phào một hơi. Mặc dù đây là hai người lạ, nhưng gặp được người nói rõ là hắn đã ra ngoài rồi, trong lòng vui vẻ là điều dĩ nhiên.
Còn hai người kia ánh mắt thuần túy là ngoài ý muốn xen lẫn một chút vui mừng. Cả hai không hẹn mà cùng gặp, đều bật ra một câu gọi.
“Dương Thiên?”