Huyền Linh Ký

Chương 253: Chương 253: Dị Địa Mê Cung




Trong tất cả các loại hình huyền linh thuật thì loại mô phỏng lĩnh vực được coi là cường đại được xếp vào đội ngũ phía trước nhất. Bởi vì uy lực của nó vô cùng lớn, hơn nữa còn cực kỳ đa năng, chỉ cần tư duy không bị bó buộc thì theo lý thuyết loại lĩnh vực này có thể mạnh đến vô hạn.

Ngay từ khi Hồng Kinh Nghĩa đột phá đến huyền biến cảnh đỉnh phong thì hắn không ngừng tôi luyện Lôi Vực, cho đến thời điểm hiện tại hắn đã có thể tùy ý phóng thích Lôi Vực rồi, thậm chí còn lợi dụng Lôi Vực đến tôi luyện thân thể, khiến cho lôi điện trong không khí rất thân cận với Hồng Kinh Nghĩa, cũng là lí do vì sao nơi hắn ở luôn có từng sợi lôi điện du tẩu trong không khí.

Khi Lôi Vực kích hoạt lên, phạm vi ba mươi mét xung quanh Hồng Kinh Nghĩa sẽ tràn đầy lôi điện, hơn nữa Hồng Kinh Nghĩa còn có thể điều khiến chúng một cách dễ dàng, “mượn” nhờ từ lực lượng bên ngoài phát ra lực lượng gấp mấy lần.

Ví dụ như lần này, Hồng Kinh Nghĩa lợi dụng huyền linh thuật Kim Lôi làm dẫn dắt, tụ lấy toàn bộ lôi điện đổ vào cơ thể mình, nhưng khi đến trong phạm vi của Lôi Vực thì hắn đem tất cả tích tụ lại thành một đòn đánh, đánh thẳng vào Trình lão.

Uy lực của một đòn này không thua kém bất cứ một đòn tổng lực của Huyền Chân Cảnh nhất trọng nào cả, uy lực đủ để đem Trình lão đánh tan thành mây khói ngay lập tức ý chứ.

Oanh!!!

Mặt đất rung động, trên mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố lớn, sâu đến mấy chục mét, thân hình của hai người đã rút xuống tận dưới đáy hố sâu.

Chợt có một vệt kim quang lóe lên, Hồng Kinh Nghĩa lấy đại kiếm của mình làm vật dẫn, tích tụ kim lôi bao phủ lên lưỡi kiếm, liên tiếp đánh xuống, từ dưới vực sâu không ngừng truyền đến rung động kinh người kèm những tiếng va chạm ầm ầm khiến cho hố lớn không ngừng mở lớn, không ngừng gia tăng thêm độ sâu.

Tống Thế Hào sắc mặt ngưng trọng theo dõi chiến đấu, chợt khuôn mặt hắn biến sắc, mồ hôi lạnh vã ra ướt sũng, không còn tâm tư đâu mà xem chiến đấu, lập tức hướng bức tường chạy vội.

Bởi vì Hắc lão ở bên cạnh hắn đã không thấy tung tích. Mặc dù không biết lão rời đi lúc nào nhưng Tống Thế Hào cũng có thể đoán chắc được, lão đang là người chịu những đòn công kích kinh người của Hồng Kinh Nghĩa kia.

Cả hai lão đều là những Cực Biến Nhân hết sức nổi bật, thậm chí khi hai người liên thủ còn có thể thắng được Huyền Chân Cảnh nhất trọng nữa kìa. Nhưng lúc này dựa vào chấn động cũng có thể nhận ra được, chiến đấu đang nghiêng về một bên.

Trình lão thiện tấn công, đòn đánh của lão sắc bén vô cùng, sẽ không tạo ra những chấn động kiểu như thế, còn Hắc lão lại thiện phòng thủ, tấn công cũng không kinh người đến vậy. Riêng điều này cũng đủ biết tình hình chiến đấu là Hồng Kinh Nghĩa đang đè hai người ra mà đánh đập rồi.

Tống Thế Hào làm sao mà không sợ được cơ chứ, nhất là hắn bị đuổi đánh cả tuần này nữa.

Chỉ cần ba giây mà thôi, Tống Thế Hào chỉ cần ba giây là có thể chạy đến bức tường rồi, lúc đấy thì chằng cần phải sợ Hồng Kinh Nghĩa làm gì cả. Không có lệnh bài thì còn lâu mới đi vào trong mê cung được.

Tống Thế Hào lấy ra lệnh bài, thời gian vút qua một giây rưỡi, hắn kích đem huyền khí vận lên, chuẩn bị kích hoạt lệnh bài, thân không ngừng bước tiến vào bức tường.

Nhưng Tống Thế Hào vừa mới kích hoạt lên vòng sáng chuẩn bị bao phủ toàn bộ cơ thể thì đã thấy toàn thân tê rần nhưng tốc độ cũng không giảm, toàn thân Tống Thế Hào căng cứng, hai mắt trừng lên nhìn lấy tường đất không ngừng áp sát, sau đó bản thân xâm nhập vào đó, giống như sa vào vũng lầy, biến mất không thấy dấu vết.

Chiến trường yên ắng chỉ còn lại mấy cái hố lớn, cùng một cái hố sâu hơn trăm mét, bên dưới nằm lấy mấy mảnh vụn cháy đen của hai bộ thi thể, cùng với hai chiếc huyền binh vỡ nát thành nhiều mảnh. Trình lão cùng Hắc bị Hồng Kinh Nghĩa đánh chết một cách tàn bạo, thê thảm vô cùng.

...

Bên trong mê cung, Tống Thế Hào ánh mắt tuyệt vọng, hắn nằm dưới đất, hai mắt mở lớn ngắm nhìn lên “bầu trời”, “bầu trời” một mảnh tối đen, tối đen như kết cục của hắn vậy.

Hồng Kinh Nghĩa từng bước rời đi, không đoái hoài gì đến Tống Thế Hào nằm lại nơi đó, đầu một nơi thân một nẻo, máu tươi chảy chậm rãi đã gần cạn.

Trong khoảnh khắc đó, Hồng Kinh Nghĩa đã đem lôi điện đánh cho Tống Thế Hào tê rần, sâu đó ôm hắn kéo vào trong tường đất. Bởi vì vòng bảo hộ kia không thể cướp đoạt được, nếu như Hồng Kinh Nghĩa giết Tống Thế Hào ngay lập tức thì vòng sáng cũng tiêu tán, cũng chỉ có cách ôm hắn kéo vào dây sau đó xuống tay mà thôi.

Ở trong bí cảnh này cũng không cần cố kỵ thân phận làm gì, ra ngoài cũng chẳng ai nhớ gì cả cho nên giết thì giết, ai mà biết được cơ chứ. Đương nhiên các đại thế lực vẫn có thủ đoạn dò xét một chút, nhưng chẳng ai điên mà đi gây hấn với một chuyện nhỏ nhoi như vậy đâu. Tài nghệ không bằng người ta còn có thể nói gì được cơ chứ.

Nói đến mê cung này cũng rất kỳ lạ, ở phía xa chỉ có thể trông thấy Tiên Long Sơn cao chọc trời mà thôi, đến gần mới có thể trông thấy tường đất mê cung. Nhưng khi trông thấy tường đất thì lại không trông thấy Tiên Long Sơn đâu cả, rõ ràng tường đất này cũng không cao, không thể che được Tiên Long Sơn mới phải.

Lại nói ở Tiên Long Bí cảnh không phân ra ngày đêm, thời gian luôn luôn ở ban ngày, mặt trời lúc nào cũng treo ở trung tâm, không bao giờ khuất nắng cả, nhưng ở trong mê cung thì lại có giao thoa giữa ngày và đêm, mặc dù ban đêm không giống bình thường lắm.

Ban đêm ở đây chỉ chỉ dài bốn tiếng, không trăng không sao, bầu trời vẫn hơi lờ mờ sáng, giống như mặt trời không hoàn toàn lặn xuống vậy, hơn nữa không phải toàn bộ mê cung đều rơi vào ban đêm, mà sẽ luân phiên một bên là ban ngày một bên là ban đêm, hết sức kỳ lạ.

Không phải ai cũng có khả năng bước vào mê cung này, đây là nơi tranh đoạt truyền thừa cao quý nhất, truyền thừa cấp thần thoại. Nhưng đi vào mê cung không phải là đích đến cuối cùng, đây mới chỉ là điểm bắt đầu thôi.

...

Dương Thiên đã vào đây được một thời gian rồi, dựa vào kinh nghiệm của mình, Dương Thiên đã đi được một quãng đường rất xa, cũng không bị va phải ngõ cụt cho nên hắn vẫn chưa gặp phải ban đem bao giờ cả.

Nhưng cái mê cung này cũng quá rộng, Dương Thiên di chuyển hơn mười dặm rồi cũng không bắt gặp ai cả, ngoại trừ gặp phải một con yêu thú có thể bơi trong đất đá ra thì một bóng ma cũng không thấy, trái lại đường của mê cung càng ngày càng lớn, giống như đi ra khỏi vách đá, tiến đến thung lũng vậy. Hai bên vách đá đã cách nhau hơn bốn trăm mét rồi, dùng từ mê cung còn có chút không đúng.

Vun vút!!!

Dương Thiên đưa tay phải lên nắm lại, nhẹ nhàng đón lấy một mũi giáo từ phía xa bay đến. Lực lượng trên mũi giáo không nhỏ, chí ít cũng ngang với một tên ngũ biến kỳ thông thường.

Ánh mắt của Dương Thiên nhìn về phía xa, cũng không có tức giận vì vừa bị đánh lén kia, trái lại ánh mắt hơi vui mừng một chút. Bời vì lần đầu tiên đụng phải người khác rồi, kiểu gì cũng phải moi được chút thông tin mới được.

Dương Thiên trong lòng suy tính, nhưng bên ngoài không có biểu lộ nào khác thường, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh quát.

“Kẻ nào?”

Sau đó cổ tay của Dương Thiên khẽ đảo, ngọn giáo nắm trong tay bị truyền thâu vào một số lượng lớn huyền khí, sau đó bị Dương Thiên ném ngược trở lại, tốc độ so với trước tăng lên gần như gấp đôi.

Để Dương Thiên hơi nghi hoặc đó là ngọn giáo này không phải huyền binh, bên trong không có mạnh huyền văn, hoàn toàn chỉ là một ngọn giáo bình thường được vót từ gỗ của một loại cây nào đó.

Không có mạch huyền văn, huyền khí quán thâu khó khăn, uy lực sụt giảm rất nhiều, tại sao đến thời đại này rồi vẫn còn có người sử dụng loại vũ khí này cơ chứ. Mặc dù hơi nghi hoặc nhưng Dương Thiên cũng không thèm để ý lắm, có thể ngọn giáo này là một đòn thăm dò nhỏ, nếu sử dụng huyền binh thì quá lãng phí chăng. Ai mà biết được đối phương nghĩ thế nào chứ, thế gian này kẻ keo kiệt cũng không hiếm lạ gì cả.

Ầm!!!

Khi Dương Thiên âm thâm nhổ nước bọt trong lòng thì ngọn giáo đã tinh chuẩn bay về vị trí của chủ nhân nó, tốc độ kinh người, lực lượng cũng hết sức khủng bố, đủ để đánh chết một tên phổ thông ngũ biến kỳ.

Theo như Dương Thiên tính toán thì người kia sẽ né kịp thôi, bởi vì hắn đã cố ý hô lên tiếng khiến cho người đó lấy lại tinh thần mà.

Sau khi tiếng nổ vang lên, đất đá bốc lên bụi mù. Thân hình của Dương Thiên biến mất, không đến ba giây đồng hồ liền đi đến vị trí của người kia, âm thầm ẩn núp phía sau lưng của hắn, trong lòng bàn tay còn chảy xuôi một chút huyền văn.

Người kia tránh đi mũi giáo đồng thời cũng bị uy lực của nó dọa giật cả mình, đến khi nhận ra bị mất tung tích của Dương Thiên, người này mới hoảng hốt rút ra dao găm đề phòng xung quanh mình.

Nhưng chưa kịp nhìn rõ ngóc ngách, hắn đã bị một bài tay thuôn dài nắm lấy cổ họng, một cỗ lực lượng tràn vào cơ thế khiến cho người tay căng cứng cả lên, sau đó cơ thể mềm nhũn, giống như bị rút hết tất cả sức lực, dao găm trên tay rơi leng keng xuống mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.