Dương Thiên không biết dị tượng của Hà Tuyết Nguyệt là gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được phạm vi ảnh hưởng của nó. Ánh sáng màu lam kia đã bay cao bảy nghìn mét, mà tốc độ còn không giảm bớt, trái lại còn hơi tăng tốc.
Tám nghìn mét...chín nghìn mét...mười nghìn mét...
Mười ba nghìn mét...mười lăm nghìn mét...hai mươi nghìn mét...
Dương Thiên thật sự không thể hiểu nổi loại dị tượng gì mà có thể kinh khủng đến vậy, phải biết trong cuốn sách kia ghi lại các loại dị tượng cũng không ít, nhưng hiếm có cái nào có thể đột phá mười nghìn mét.
Dị tượng là đại biểu bản thân, biểu hiện cả thiên tư lẫn nội tình của người đó, nội tình không đủ, dị tượng không kéo dài được, thiên tư không đủ, dị tượng không lan xa được.
Nhưng lan xa thế này thì quá mạnh rồi.
Sáu vạn mét...bảy vạn mét...bảy vạn bảy nghìn mét...
Tám vạn mét...tám vạn ba nghìn mét...tám vạn tám nghìn mét...
Dương Thiên hoàn toàn chìm ngập trong sự chấn kinh, kinh ngạc đến ngây người. Quyển sách kia có ghi lại mười mấy loại dị tượng, toàn bộ đều là những nhân vật lịch sử của Đông Nam Vực, trong đó loại dị tượng mạnh nhất được ghi chép lại chính của Tiểu Đao Thánh Thư Sách.
Sát Na Đoạn Lãng.
Trong một sát na, tám vạn mét quanh thân vạn vật chia lìa, mỗi một vật đều bị cắt chém gọn gàng, không sai không lệch ở ngay chính giữa, từ một phần phân thành hai phần, chỉnh chỉnh tề tề. Mỗi thứ một đao, đứt đoạn trong chớp mắt.
Dị tượng này vô cùng kinh khủng, mặc dù nó chỉ kéo dài trong vòng chớp mắt, nhưng không vì thế mà biểu thị cho nó yếu, trái lại thì phải nói nó vô cùng mạnh. Bởi vì mọi chuyện mà nó cần thì đều làm xong rồi, dị tượng này biểu đạt thuần túy nhất chữ “nhanh” cũng như chữ “đoạn”, vậy nên mọi chuyện đã xong thì dị tượng cũng cần phải tán đi chứ còn duy trì thừa thãi làm gì.
Dị tượng kinh khủng như thế, trong chớp mắt bao phủ tám vạn mét như thế cuối cùng biểu thị cho một con người kinh tài tuyệt diễm, ba trăm tuổi đụng chạm đến cánh cửa Thánh Nhân, đủ để thấy được tám vạn mét là con số to lớn thế nào.
Nhưng lúc này, dị tượng của Hà Tuyết Nguyệt đã đột phá con số tám vạn, thậm chí Dương Thiên mới chỉ thất thần một chút, dị tượng đã đột phá chín vạn mét, đạt đến chín vạn mét rồi.
Dương Thiên vẫn chưa biết cụ thể dị tượng của Hà Tuyết Nguyệt là gì, bởi vì từ đầu đến cuối hắn đều chỉ thấy tia sáng không ngừng leo thẳng lên trên trời, tụ hội năm đường sáng vào nhau mà thôi, còn lại chưa biểu thị ra bất cứ điều gì.
Vượt qua chín vạn mét, tia sáng bắt đầu chậm lại, nhưng cũng không có dấu hiệu dừng hẳng mà kéo dài vô cùng.
Chín vạn bốn nghìn mét...Chín vạn sáu nghìn mét...Chín vạn tám nghìn mét...
Chín vạn chín nghìn mét...Chín vạn chín nghìn chín trăm mét...Mười vạn...
Mười một vạn một nghìn một trăm mười một mét.
Cốt sáng cuối cùng cũng chịu ngưng lại, năm luồng ánh sáng hòa vào làm một, lam quang tỏa ra bốn phía, lạnh giá vô cùng. Vạn vật đột ngột lạnh xuống, sự lạnh lẽo hết sức đột ngột, cũng hết sức nhanh chóng, trong chớp mắt lan xa đến hơn trăm dặm xung quanh Hà Tuyết Nguyệt, đúng bằng chiều dài của cột sáng.
Cả khu vực này cũng mới rộng có mấy trăm dặm, lập tức toàn bộ bị bao phủ vào bên trong. Dương Thiên cũng không ngoại lệ, chẳng qua là ý thức của hắn vẫn minh bạch chuyện gì xảy ra, có thể là do hắn vừa dùng lượng lớn Hỗn Độn Khí cho nên mới miễn cưỡng duy trì được bản thân trong cái dị tượng kinh khủng này.
Đương nhiên dị tượng là dị tượng, dị tượng là ý cảnh của chân ý chiếu ra bên ngoài, ảnh hưởng đến xung quanh. Chân ý lại chính là bước đầu tiên trên “đạo lộ” của người đó, huyền chân cảnh vừa mới ngộ ra “đạo” của chính mình, dẫn dắt “đại đạo” hiển hóa, cho nên hình tượng mới kinh khủng như thế.
Hình ảnh mà mọi người nhìn thấy cũng chưa chắc đã là giả, bởi vì đó chính là điểm cuối cùng của “đạo” mà người đột phá hiển lộ ra, nếu như người đó tu luyện đến cuối cùng thì thật sự có thể làm được như thế đó.
Đương nhiên, dị tượng vẫn sẽ ảnh hưởng đến xung quanh, dị tượng càng mạnh thì mức độ ảnh hưởng càng sâu. Như Hà Tuyết Nguyệt lúc này vậy, thật sự đã làm cho mọi người đóng băng đấy, kể cả Dương Thiên cũng không thoát khỏi.
Cơ thể của Dương Thiên không thể phản ứng gì, nhưng hắn đã nhìn thấy một cảnh tượng mà có lẽ hắn không bao giờ quên được. Chỉ trong chớp mắt hết thảy đều đóng băng, vạn vật tiêu điều, lạnh giá cùng cực. Nhưng như thế còn chưa đủ để nói dị tượng này kinh khủng.
Kinh khủng hơn ở chỗ...Dương Thiên đã nhìn thấy không gian co rút lại. Lấy Hà Tuyết Nguyệt là trung tâm, mọi thứ đều bị hút lại phía nàng, vô vàn lớp không gian như bị gấp vào với nhau, nhanh chóng co rút lại gần Hà Tuyết Nguyệt, đến bên khu vực cách nàng một mét.
Dương Thiên có thể chắc chắn là mọi thứ vẫn y như cũ, khoảng cách vẫn y như cũ, nhưng tất cả đều bị nén đến một mét quanh thân nàng, hoàn toàn là việc không gian bị co rút. Dương Thiên cảm giác hắn rất gần nàng, nhưng khoảng cách vẫn không đổi y như cũ, hơi giống với linh hải của Dương Thiên lúc này nên hắn mới nhận ra được.
Đến khoảng cách như thế này, bầu trời như vỡ ra, Dương Thiên có thể trông thấy một các bọt nước cuồn cuộn trôi nổi, sóng lớn gập ghềnh. Hà Tuyết Nguyệt xếp bằng trên giữa sóng nước, đóng băng dòng nước xung quanh nàng.
Đông!!!
Một tiếng trống thanh thúy vang lên, toàn bộ khung cảnh vỡ nát, Dương Thiên sực mình tỉnh lại, một cơn gió lạnh lẽo thổi qua người hắn khiến cho Dương Thiên thanh tỉnh rất nhiều.
Thế giới chỉ còn một màu trắng xóa của băng tuyết, trên cơ thể của Dương Thiên còn phủ một lớp tuyết mỏng, từng luồng cảm giác lạnh lẽo thấm thẳng vào cơ thể.
“Là mơ, mà cũng là thật!”
Dương Thiên cảm khái xốc bay toàn bộ băng tuyết, ánh mắt nhìn về Hà Tuyết Nguyệt hết sức phức tạp. Hắn biết Hà Tuyết Nguyệt rất mạnh, nhưng kinh khủng đến mức này thì quá đáng lắm rồi.
Giữa hắn và nàng có một loại liên kết thần bí, Dương Thiên có thể cảm nhận rõ ràng là vận mệnh giữa hai người sẽ không ngừng giao thoa liên quan lẫn nhau. Quá nhiều chuyện đã xảy ra như vậy, cứ một bên cần cái gì, bên còn lại sẽ đạt được, Dương Thiên sẽ không cho rằng đấy là trùng hợp ngẫu nhiên.
Cứ như có một bàn tay vô hình đang thao túng số phận của cả hai vậy. Dương Thiên luôn muốn nắm số phận của mình trong tay, cho nên hắn thấy chuyện này hết sức không tốt. Nhưng hắn vẫn chôn sâu nó ở trong lòng, bởi vì giờ vẫn chưa phải lúc tìm tòi vấn đề này.
Hà Tuyết Nguyệt mở mắt, ánh mắt trong trẻo, sâu thẳm, tĩnh lặng. Nàng chậm rãi đứng dậy, toàn bộ khí thế của Huyền Chân Cảnh dập dềnh quanh thân chậm rãi bị nàng thu hồi.
Không biết có phải ảo giác hay không mà Dương Thiên cảm thấy cỗ khí thế này mạnh hơn cả Bàn Tiến Khuyết. Nhưng Dương Thiên rất nhanh phủ nhận ý nghĩ này, mặc dù không thể dùng lẽ thường đến đánh giá Hà Tuyết Nguyệt, nhưng Bàn Tiến Khuyết là Huyền Chân Cảnh tứ trọng đỉnh phong, làm sao mà Hà Tuyết Nguyệt vừa đột phá có thể mạnh hơn được cơ chứ.
Đương nhiên việc này không nói đến nàng mượn sức mạnh của Lam Loan.
Hà Tuyết Nguyệt tiến lại gần chỗ của Dươn Thiên, hơi nhìn hắn một chút, không nói lời nào. Dương Thiên không chắc chắn nghi hoặc.
“Nguyệt?”
Hà Tuyết Nguyệt gật đầu, nàng đưa ra tay phải của mình, bàn tay tinh mỹ như điêu khắc từ ngọc thạch, miệng cứng ngắc nói.
“Thần cốt.”
Dương Thiên hơi thả lỏng một hơi vì người trước mặt là Hà Tuyết Nguyệt chứ không phải Lam Loan, nhưng vừa nghe đến Thần Cốt thì hắn lại nghi hoặc không thôi, bởi vì hắn còn chưa thấy Thần Cốt bao giờ, nàng đòi hắn là có ý gì.
Nhưng ý nghĩ vừa chuyển một cái, Dương Thiên liền đoán ra Thần Cốt là cái gì, ý niệm hắn đảo qua nhẫn chứa vật, từ đó lấy ra một khối xương giống như đồng xu màu vàng, cầm ở trên tay hỏi.
“Thần cốt là thứ này sao?”
Đúng là mấy “đồng xu” mà Bất Diệt Chi Tâm đã lấy trong tay Hà Tuyết Nguyệt, nhưng Dương Thiên nhớ rõ tất cả đã phát nổ trên không trung rồi, sao lại xuất hiện ở trong nhẫn chứa vật của hắn được.
Hà Tuyết Nguyệt gật đầu, miệng lẩm nhẩm gì đó, hai tay bấm quyết, trong chớp mắt đánh ra hai luồng sáng, đánh vào cơ thể của Dương Thiên với lại miếng Thần Cốt.
Dương Thiên còn chưa kịp phản ứng thì mọi chuyện đã xong, nhưng hắn chẳng thấy có gì khác biết cả, đang lo lắng muốn hỏi rõ thì Lam Loan lại truyền ra tiếng nói.
“Thần cốt về tên kia, coi như hoàn thành giao dịch. Còn ngươi...tại sao lại có công pháp của tộc ta?”
Dương Thiên cảm thấy có một cỗ khí tức nguy hiểm khóa chặt mình, toàn thân lông tơ dựng đứng lên, nhưng cũng may là lực lượng không mạnh, không giống như lúc vừa bước vào khu vực này bị tên Lôi Kiếm Đại Tiên kia nhìn chằm chằm.
Dương Thiên nghĩ mãi, cuối cùng ánh mắt lóe lên. Thật sự là hắn đã quên mất điều này, nhưng trước đây Lam Loan cũng không nhận ra, sao giờ nàng lại đột nhiên hỏi đến nhỉ. Nhưng hắn cũng không dám chần chờ, từ trong nhẫn chứa vật lấy ra một chiếc hộp rồi đưa cho Hà Tuyết Nguyệt.
Chính là Tứ Linh Cẩm Lai Hạp.
Ý niệm của Lam Loan ba động dữ dội, một hồi lâu sau Hà Tuyết Nguyệt thu hồi Tứ Linh Cẩm Lai hạp, đồng thời Lam Loan nói.
“Ta mượn vật này của ngươi một thời gian. Đổi lại, ta nợ ngươi một ân tình.”
Nói xong Lam Loan thu hồi ý niệm của mình, rút lui về bản thân mình. Dương Thiên cũng không ngăn cản, bởi vì trong lời nói của Lam Loan hết sức dứt khoát, chắc chắn không để ý đến việc Dương Thiên phản đối.
Về phần những vật trong đó thì có Dương Thiên cũng không lấy ra được, duy có cái lệnh bài kia thì đã dùng rồi, còn về phần Huyền Tiên Kinh hắn cũng không có ý định tu luyện. Truyền thừa trong bí cảnh này có rất nhiều vấn đề, đặc biệt còn che giấu tên Lôi Kiếm Đại Tiên kia nữa, đọc để biết thêm một chút chứ hắn chẳng dại mà tu luyện.
Dương Thiên thu hồi “thần cốt” ý niệm hơi lướt qua linh hải với ý vị sâu xa, sau đó tiếp nhận được lời nói của Hà Tuyết Nguyệt vọng lại.
“Đi theo ta.”
Dương Thiên chậm rãi đuổi theo, đấu chân in nhẹ trên tuyết dày, Dương Thiên hơi tò mò nên do dự một chút cũng hỏi ra.
“Nguyệt này, dị tượng của ngươi là gì vật?”
Hà Tuyết Nguyệt không chút ba động nói ra.
“Cực Hạn Băng Nguyên.”