Dương Thiên sững người, hắn ở trong ảnh hóa trạng thái, dán sát vào bức tường, hơn nữa không ngừng dùng linh cảm đi đảo mờ cảm giác tồn tại của mình. Chỉ cần hắn không quá mức tập trung vào nàng, thì làm sao mà bị phát hiện cho được.
Hoặc là huyền linh của nàng đặc thù, cho nên đối với môi trường xung quanh rất mẫn cảm?
Nhưng nếu như thế ngay từ khi hắn bám theo thì nàng phải phát giác ra mới đúng chứ, đây nàng cũng không hề biết, thậm chí thời gian nàng cụ hiện linh hải cũng rấy lâu, không thể nào nàng biết mà còn dám mạo hiểm như vậy được.
Dương Thiên rất nhiều ý nghĩ xẹt qua đầu cùng một lúc, đang phân vân nên ứng đối như thế nào thì trong hành lang đi ra một bóng người.
Hắn góc độ cùng Dương Thiên đối diện, một nửa bị che khuất sau đoạn gấp khúc, chỉ có ánh sáng le lói từ trong dòng sông dung nham lướt qua. Giống như một khúc cây yên lặng ở đó, Dương Thiên cũng không nhận ra sự tồn tại của hắn.
Thật là một nhân vật đáng sợ.
Dương Thiên thầm nhủ, cách nhau có bảy tám mét mà thôi, linh cảm của Dương Thiên lại không nhận ra được, thật sự là quá nguy hiểm.
Đương nhiên đây là do Dương Thiên dùng rất nhiều tinh thần để né tránh sự chú ý từ cô gái kia, nếu như hắn cẩn thận đề phòng thì cũng có thể phát giác đến thiếu niên này, nhưng tỉ lệ cũng chỉ chia năm năm mà thôi.
Thiếu niên này lạnh nhạt hờ hững, sắc mặt hơi trắng bệch một chút, nhưng đích thị là một tuấn mĩ nam tử. Trên người mặc lấy áo choàng dài trắng đen hai màu, ngực trái thêu Phi Điệp Lan ưu nhã.
Người của Mật Viện.
Dương Thiên nghiêm nghị, Mật Viện là một đám sát thủ, ngũ đại công hội một trong. Lần trước gặp mặt mấy người kia mặc dù thần bí nhưng vẫn để Dương Thiên bắt được khí tức.
Nam tử tuấn mĩ này rõ ràng so với đám kia thực lực mạnh hơn rất nhiều hoàn toàn là hai đẳng cấp khác biệt.
Quả nhiên là danh bất hư truyền a, sát thủ giỏi về truy tung ẩn nấp đúng là không sai vào đâu được.
Nam tử không nhanh không chậm tiến lên, rất nhanh hoàn toàn lộ diện trong ánh sáng trước mặt thiếu nữ, sắc mặt hờ hững lạnh nhạt.
“Công chúa điện hạ quả nhiên cảnh giác cao độ, ta vừa mới tiến vào một phút liền bị phát giác.”
Thiếu nữ nhíu mày, không nghĩ tới thân phận của mình lại bị đối phương chỉ đọc ra như thế. Nàng tiến vào học viện hết sức là bí mật, lộ trình thăng tiến hết sức rõ ràng nhìn không ra được sơ hở chút nào, làm sao lại bị đối phương làm biết được cơ chứ.
Dương Thiên thì hơi kinh ngạc một chút, nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại, cảm xúc cũng không lộ ra ba động gì. Nàng khí chất cao quý như vậy, quý tộc cũng là vương thất dòng dõi, lại thêm cử chỉ hành động, quả nhiên rất phù hợp.
Nhưng thoáng kinh ngạc rất nhỏ kia lại bị tuấn mĩ nam tử cho bắt được, hắn ra tay nhanh như chớp, ba cái phi châm hướng Dương Thiên bay đến đồng thời mấy thang dao găm cũng xuất hiện ở cánh tay, lạnh quát.
“Bước ra!”
Nàng công chúa kia đột nhiên thấy tuấn mĩ nam tử động thủ, liền giật nảy mình di chuyển vị trí, lúc thấy mục tiêu tấn công không phải là nàng, nàng mới nhẹ nhàng thở ra. Nhưng nghe đến còn có một người nữa ở đây, sắc mặt nàng hơi đổi, không nghĩ đến còn có một tên mà nàng không hay biết xuất hiện ở đây.
Thật là nguy hiểm khi vừa rồi nàng dám cụ hiện linh hải ngay chỗ này, kém chút nữa thôi là rơi vào vạn kiếp bất phục rồi.
Dương Thiên từ trong tường bước ra, từ trạng thái chồng chất lên bóng đen của vách tường, hóa thành người bình thường, hắc khí tán đi. Không gian tối tăm nên không ai nhận ra loại hắc khí này cả, huyền linh của Dương Thiên càng trở nên bí ẩn khiến người đề phòng.
“Là ngươi?”
Công chúa sửng sốt, còn tuấn mĩ nam tử khẽ nhướng mày một cái, hiển nhiên không nghĩ tới là người quen.
Dương Thiên hơi liếc qua tuấn mĩ nam tử, sau đó đi đến một bên hơi cách xa hai người một chút, tự nhiên nói.
“Hai người cứ tự nhiên, ta chỉ là đi ngang qua.”
Công chúa: “...”
Tuấn mĩ nam tử: “...”
Nói dối trắng trợn, không phải là người tốt đẹp. Vị công chút này âm thầm gắn mác người xấu cho Dương Thiên.
Tuấn mĩ nam tử hơi nhìn Dương Thiên một cái, sau đó ánh mắt lại rời đến trên người công chúa. Vị công chúa nàng hơi trừng mắt, thật muốn nói “ngươi nhìn ta làm gì?”, nhưng nàng thật đúng là có vấn đề muốn nói, nên cũng mở lời trước, còn về phần Dương Thiên, nếu hắn đã có ý không tham gia thì nàng cũng không để ý.
“Làm sao ngươi biết được thân phận của ta.”
Tuấn mĩ nam tử lắc đầu, nhàn nhạt nói.
“Ngươi lộ quá nhiều sơ hở, chỉ cần hữu tâm để ý liền sẽ biết mà thôi.”
Nói rồi không khách khí từ trong nhẫn chứa vật lấy ra một bộ bàn ghế thấp đặt xuống, lại lấy ra một cái chậu bằng đá hướng dòng sông dung nham đi đế.
Xoạt!
Khẽ múc lấy một chút dung nham vào trong chậu, khối lượng có lẽ cũng chỉ mấy cân mà thôi, hồi trở lại bên cạnh bộ bàn ghế, đem bầu rượu hướng chậu dung nham đặt lên.
Một xíu dung nham này đúng là không đả thương được hắn, nhưng để làm ấm rượu lại rất vừa vặn.
Thao tác ưu nhã đến Dương Thiên cũng trợn mắt hốc mồm, không nghĩ đến lại có tên nghĩ ra trò chơi thú vị như vậy.
Công chúa thật muốn phản bác nam tử này, rằng nàng làm vạn sự đều không lọt chút kẽ hở nào, nhưng thấy thân phận của mình đều bị người ta đọc ra đến, liền không lên tiếng khỏi mất mặt.
Trong lòng còn ghi hận mấy tên thị vệ kia, làm ăn không đáng tin cậy gì, trở về phải xử lí thật nặng mới được.
Tuấn mĩ nam tử ngồi xuống, bắt đầu lấy ra đồ ăn cùng ba cái chén đồng, lúc này nàng mới lên tiếng, vừa nói còn vừa chỉ kiếm vào tuấn mĩ nam tử.
“Vậy ngươi đi theo sau ta là có mục đích gì.”
Tuấn mĩ nam tử hơi liếc nàng một cái, vẫn lạnh nhạt rót rượu vào chén, không nhanh không chậm nói.
“Ngươi đến học viện là vì chuyện tháng bảy hay là vì năm sau?”
Công chúa cũng hơi liếc Dương Thiên một cái, sau đó hừ lạnh nói.
“Việc của ta không liên quan đến ngươi.”
Tuấn mĩ nam tử gật đầu, đích thật là không liên quan nhưng mục đích của hắn lại liên quan đến vị công chúa này, cho nên hắn mới không tìm gặp nàng không được.
“Ta có thể giúp ngươi chuyện tháng bảy, chuyện năm sau cũng có thể ra hết sức lực.”
Công chúa lại cũng không phải người ngu, nàng chỉ là ở trong cung cấm quá lâu, đối với một chút điều thông thường hơi không rõ, một chút điểm nhỏ hơi không chú ý mà thôi. Nàng ngay lập tức biết được nam tử này có ý tứ gì.
Nàng biết hắn là ai, ngũ đại công hội hội trưởng một trong, Mật Viện viện chủ Yết Tử, cũng là Mật Viện bên trong đời thứ năm Viện Trưởng.
Phong Vân Bảng bài danh thứ ba, ngoại hiệu Vô Thủy, thất biến kỳ đỉnh phong thực lực cao cường.
Ngẫm nghĩ một chút, nếu như nàng có hắn giúp sức hai chuyện kia khả năng thành công liền rất lớn.
Công chúa thu kiếm lại, sau đó ngữ khí lấy lại tự tin hỏi.
“Điều kiện của ngươi là gì?”
Yết Tử cũng không trực tiếp trả lời, khẽ nhấp một chén rượu, đồng thời một chén rượu hướng Dương Thiên đưa đi.
Dương Thiên không nghĩ tới rượu ngon còn có phần của hắn, nhẹ nhàng tiếp lấy chén rượu, không một chút nào rượu rơi ra phía ngoài, độ khống chế đạt đến cực cao. Hơi nâng chén lên cao, ý chỉ mời một cái, Dương Thiên tự mình thường rượu, không thèm để ý hai người.
Yết Tử lúc này mới nói.
“Một danh ngạch vào Liên Thành.”
“Không thể nào!”
Công chúa còn không cần lưỡng lự, lập tức cự tuyệt. Không phải là nàng không muốn lấy ra mà là nàng không thể lấy ra được. Danh ngạch tiến vào Liên Thành ai cũng là tinh anh kỳ tướng, do đích thân Hoàng Thượng lựa chọn.
Danh ngạch đấy chính là đường lui của quốc gia, làm sao mà đưa ra được cơ chứ. Không nói nàng không có quyền hạn này, cho dù có, nàng cũng dẽ không giao ra, bởi vì Yết Tử không đủ tin tưởng để làm thế.
Yết Tử cũng không bất ngờ, bởi vì hắn cũng hiểu rõ tầm quan trọng của danh ngạch này, có điều hắn lại thần bí nói.
“Công chúa cũng không cần nói chắc chắn như vậy, thời gian còn rất nhiều mà. Ta nguyện dùng bất cứ giá nào, chỉ cần là trong khả năng của ta.”
Công chúa từ chối cho ý kiến, cho dù nghĩ một nghìn lần thì nàng cũng sẽ không thay đổi, hơn nữa quyền hạn cũng không trong tay của nàng.
Yết Tử khi này quay sang Dương Thiên nói.
“Rượu ngon phải có bạn hiền, Dương công tử không ngại uống một chén chứ.”
Có đấy!
Dương Thiên trong lòng nhả rãnh, bởi vì hắn cùng Yết Tử không phải là “bạn hiền”, thậm chí thân phận của người này Dương Thiên còn không rõ ràng cơ.
Mặc dù trong lòng có chút suy đoán nhưng Dương Thiên vẫn chưa chắc chắn, nên Dương Thiên vẫn tính là không biết rồi. Cho nên hắn nói.
“Huynh đệ nói đùa, hai ta cũng không thân quen như vậy.”
Yết Tử không để tâm, chỉ chậm rãi thưởng thức chén rượu của mình. Không phải là ai hắn cũng tùy tiện mời rượu, ít nhất phải có tư cách uống rượu của hắn mới được.
Dương Thiên thủ pháp tiếp rượu vừa rồi, chính là có đầy đủ tư cách uống rượu cùng hắn, thậm chí có thể trở thành “bạn”, ngang hàng mà ngồi.
Công chúa hơi tỏ ra tức giận nói.
“Này, hai người các ngươi rõ ràng là rình trộm ta, bị ta bắt quả tang rồi, giờ lại đảo khách thành chủ à. Mau rời đi để ta còn tu luyện chứ.”
Yết Tử chẳng thèm đáp, cứ uống rượu của mình, hắn ý tứ rất rõ ràng, đó là không rời đi, hoặc chí ít là không rời đi ngay lúc này.
Dương Thiên nhún vai, đưa nốt số rượu nuốt xuống, ném trả Yêt Tử cái chén đồng, nói.
“Rượu ngon.”
Sau đó hướng hang động phía “cửa” rời đi. Dù sao hắn vốn là muốn rời đi chứ có phải là muốn ở lại đâu, tưởng sẽ có trò vui gì nhưng chẳng có gì xảy ra khiến hắn hơi thất vọng.
Công chúa lúc này đột nhiên nhận ra một cái vấn đề, tức tốc chặn lại đường trường kiếm chĩa thẳng vào Dương Thiên.
“Khoan đi đã, ngươi vừa rồi rình coi ta là có ý đồ gì?”
Suýt nữa thì quên mất là tên này bám theo nàng từ khi còn ở khu trung tâm, chắc chắn có ý đồ bất chính, nàng lại định thả hắn đi, đúng là sơ xuất.
“Cô nương, ta chỉ là tùy ý đi dạo ngang qua mà thôi. Cảm phiền cô nương chú trọng lời nói, không nên vấy bẩn danh dự của ta.”
Dương Thiên tim không nhanh mặt không đỏ nói. Chút công phu miệng lưỡi đối phó với nàng đúng là chẳng có gì khó khăn. Nếu đổi lại là tiểu Kỳ, vậy thì đừng có mơ mà làm như vậy.
Quả nhiên, công chúa bị tức đến nghẹn, tên khốn này rình coi nàng nhưng lúc này lại nói nàng vấy bẩn danh dự hắn, thật là làm người ta tức chết. Nàng trong lòng lại cho Dương Thiên gắn mác người xấu x2 x3 x4, trên miệng hừ lạnh.
“Ăn nói bậy bạ, ai thèm vấy bẩn danh dự của ngươi. Một cái băng hệ huyền giả xuất hiện ở nơi này không phải rình trộm thì làm gì?”
Dương Thiên nhún vai nói, đưa tay phải lấy ra một tờ giấy, huyền khí ồn ạt chảy vào.
Bùng!
Tở giấy bùng lên ngọn lửa lớn, trong mấy giây ngắn ngủi hóa thành tro tàn.
Dương Thiên nhếch miệng nói.
“Cô nương, đừng nói mò, ta là hỏa hệ mà.”
...