Hoàng cung, Kính Thiên Điện.
Một trung niên nhân thần sắc tinh anh kỳ vĩ, mắt sáng, miệng rộng, mũi cao, dáng đi như rồng, nhịp bước như hổ. Thân mang Hoàng bào đầu đội mũ xung thiên (1), tay cầm lấy một cái tấu chương, vừa bước vừa có chút nghiền ngẫm.
Người này không phải đương kim Hoàng Thượng thì có thể là ai.
Lúc này cũng vào ban đêm, nhưng Kính Thiên Điện thắp sáng choang không khác ban ngày. Lạc Hoàng Hải cùng một vài đại thần vẫn còn đang nghị sự chuyện gì đó.
Lạc Hoàng Hải lúc này nói, tiếng nói như chuông.
“Nam An thành bên kia hoàn thành rồi chứ?”
Một vị râu tóc trắng phơ hơi khom người chắp tay nói.
“Bẩm Hoàng Thượng, đã hoàn tất toàn bộ, không gây nên bất cứ ảnh hưởng xấu nào nữa rồi.”
Là sự tình từ mấy tháng trước bắt đầu, Huyết Đao Tông thái thượng trưởng lão cùng với Cửu Tiên Sơn Hồng Y đại chiến, đánh cái ba ngày ba đêm, mang mấy trăm dặm thiểm thiết sơn đánh lởm chởm đến chín thành đều muốn hủy.
Tháng trước cốc vũ mưa lớn một ngày dài, Thiểm Thiết Sơn chìm đắm trong biển nước, cả dặm hố sâu đều mang lấp đầy, kéo theo không biêt bao nhiêu sơn phong đổ nát hòa vào trong dòng nước, hóa thành một cái hồ lớn.
Sau đó nước hồ đã rất đầy nhưng mưa lớn còn không có xu thế dừng, Nam An thành có mấy phần phong hiểm bị một trận đại hồng thủy nhấn chìm.
Lúc ấy cũng không còn cách nào, thành chủ Hoàng Khác liền phải ra tay, đánh nát mấy trăm dặm đất đai khai thông dòng chảy nhập nào An Tuyền giang, mới tránh cho mực nước quá tải.
Mặc dù cứu qua Nam An thành nhưng lại làm vùng hạ du lũ lụt lớn, thương vong mấy trăm người cho nên Hoàng Khắc cũng chịu chỉ trích nặng nề.
Lại thêm ngay trên địa bàn của mình quản lí lại để người ta phá hư dãy núi, Hoàng Thượng liền hạ chiếu xử phạt sáu tháng bổng lộc, cũng với phải làm khắc phục thích đáng hiệu quả.
Đồng thời mong Cửu Tiên Sơn cùng Huyết Đao Tông cũng phải đưa ra một cái đền bù thích đáng.
Mà hôm nay, đền bù của Cửu Tiên Sơn cùng Huyết Đao Tông vừa mới đến rồi, mới có cuộc họp này, cho câu chuyện một cái chấm dứt.
Lạc Hoàng Hải gật đầu, đối với vi này Công bộ thượng thư (1) hai đời đại thần, Lạc Hoàng Hải vẫn rất tín nhiệm, chỉ người có năng lực mới có thể chen chân lên vị trí cao như vậy mà thôi, dù sao Vạn Thắng Vương tên tuổi danh chấn Đông Nam vực bậc kiêu hùng, làm sao lại là kẻ mắt mờ dùng sai người được.
Tấu chương trong tay chính là báo cáo đền bù của hai đại tông phái, Lạc Hoàng Hải nghiền ngẫm một chút, trong lòng còn có chút thở dài.
Làm sao nhìn danh sách đền bù lại cảm thấy mình làm Hoàng Đế còn so với mấy cái môn phái còn nghèo.
Cửu Tiên Sơn so sánh chính là ngũ đại môn phái yếu nhất cái kia, hoàn cảnh đã mau giữ không được, chín cái sơn phong chỉ còn ba cái. Nhưng nhìn vật mà bọn họ đưa ra đền bù mà xem.
Hồn châu, linh thuật châu, huyền linh châu mỗi thứ năm nghìn viên.
Mười vạn huyền tinh, trăm vạn huyền thạch.
Một trăm thanh cấp năm huyền binh.
Tổng cộng cũng không dưới bốn mươi triệu đồng vàng, so với Hoàng Thất thu vào một tháng còn nhiều ra một khoảng.
Đừng nhìn Hoàng Thất thu vào một tháng, nhưng đây chỉ là đơn thuần thu nhập, còn chưa trừ đi bất cứ chi tiêu nào, hơn nữa đấy còn là dựa trên cả một quốc gia lưu động trong vòng một tháng, số lượng nhiều có thể nghĩ.
Huyết Đao Tông thì lại là ngũ phái kẻ mạnh nhất, bồi thường so Cửu Tiên Tông còn nhiều một chút, ít có năm mươi triệu đồng vàng, thật sự một lần mang bảo khố chen nhiều ra gần một thành.
Đương nhiên đây là về mặt đền bù, còn Hoàng Đế chiếu xử phạt vẫn phải tuyên, cấm chỉ hai phái tiếp tục động thủ, năm nay chiêu thu đệ tự giảm bớt ba cái thành trì, đồng thời còn phải giúp đỡ Nam An thành khắc phục hậu quả.
Cửu Tiên Sơn còn bị thu hồi lại phần lãnh thổ ở Thiểm Thiết Sơn, à đúng bây giờ phải gọi là hồ Thiểm Tây, lí do thì rõ ràng là quản lí không được, còn phá hại. Đối với cái này, Cửu Tiên Sơn cũng không phản đối, gật đầu cái rụp, không có chút nào đáng tiếc lãnh thổ.
Điều này có Hình bộ thượng thư thay mặt xử lí, báo cáo lên làm Lạc Hoàng Hải cũng rất là hài lòng.
Cuối cùng là chuyện ở hồ Thiểm Tây, sơn phong đổ nát, yêu thú tận diệt, tổn thất lớn nhỏ mặc dù không nhiều nhưng cũng là để cho Vương Triều mất đi một nơi lịch duyệt lâu dài, mất đi một nguồn tài nguyên xoay vòng, nhất là mất đi phòng tuyến nhằm vào phía nam.
Chuyện này còn làm cho dân chúng hoang mang lo lắng nữa kìa, ai mà có thể nghĩ ra được hai người đánh nhau lại đem mấy trăm dặm núi cao đánh nát thành hồ sâu cho được. Cũng may bọn họ còn không biết đấy là hai người ở mấy trăm mét trên cao giao thủ, nếu không chỉ sợ thế giới quan đổ nát, sợ vỡ mật mà chết thôi.
Nói chung đây vừa liên quan đến an ninh vừa liên quan đến quốc phòng, suốt một tháng dù cho có trấn an lại cũng chưa trị được toàn bộ.
Đúng lúc này, một viên thái giám chạy tới hướng Lạc Hoàng Hải bẩm báo, khuôn mặt sốt sắng, vừa nhìn đã là thấy có chuyện gấp gáp.
“Khởi bẩm bệ hạ, Trấn Tây Vương có thư hỏa tốc.”
Lạc Hoàng Hải có chút không vui vẻ nhưng vừa nghe đến Trấn Tây Vương hỏa tốc truyền thư, đồng tử hơi co lại, nhanh chóng tiếp nhận bức thư, lập tức mở ra đọc.
Phong thư bên ngoài gia trì một chút huyền văn họa tiết cấm chế, Lạc Hoàng Hải chỉ cần dùng đúng biện pháp liền lập tức mở ra, nếu như để người khác cưỡng chế mở thì lập tức nổ nát, uy lực còn không nhỏ đâu. Dù sao cũng là một vị Vương Giả xuất thủ.
Mở ra lá thư, càng đọc thì Lạc Hoàng Hải sắc mặt càng trầm lại, một hồi suy tính sâu xa. Bưc thư cũng không có dài lắm, chí có một mặt nhưng hắn lại đọc hết hơn mười phút, đám đại thần cũng hết sức thức thời, yên lặng không nói cái lời gi.
Một lúc lâu, Lạc Hoàng Hải nói.
“Được rồi, Thiểm Thiết Hồ tạm thời cứ thả một số thủy quái cùng với cá bình thường là được. Việc kiến tạo bến thuyền cũng như cũ mà làm.
Ngoài ra, Phan ái khanh điều cho trẫm ba vạn binh lính, hướng thành Hoài Đức làm chuẩn bị.
Còn lại, giải tán đi.”
Binh bộ thượng thư Phan Phú Thứ chắp tay tuân lệnh, mặc dù trong lòng có chút nghi hoặc không rõ nhưng sẽ không lên tiếng hỏi, làm bệ hạ cần nói ra tự khắc sẽ nói, không nói ra chính là tư mật, hắn không tiện hỏi nhiều.
Buổi nghị sự kết thúc rồi, đại thần lục tục rời đi, Lạc Hoàng Hải mới cẩn trọng nắm lấy bức thư hướng về thư phòng của mình, theo bên cạnh chỉ con một lão thái giám, mái tó chen chúc mấy sợi bạc trắng.
...
Thiên Nam học viện, Võ đài.
Dương Thiên một chém thẳng xuống dưới, trong một phần trăm giây sử dụng đoạn gia tốc làm cho lưỡi kiếm đột ngột tăng nhanh, một kiếm xẻ dọc trường sơn tư thái.
Hà Tuyết Nguyệt tay trái chắng biết lúc nào đóng lên một bộ băng tuyết dày đặc, cứng cáp giống như vuốt rồng, nhẹ nhàng đưa lên một nắm.
Oành!
Chu vi mười mét xung quanh hai người, lập tức băng đá nát vụn, mặt băng cất cao lên bốn năm mét, xung lực tản mạn ra xung quanh hình thành một đợt cuồng phong.
Một kiếm kia uy lực cách hai triệu cân cũng không xa, nhưng Hà Tuyết Nguyệt tiếp nhận nhìn làm sao cũng thật là nhẹ nhàng, nửa bước cũng chưa lui lại một chút, lầm cho Dương Thiên thoáng chút ngỡ ngàng.
Tuy nhiên động tác của Dương Thiên cũng không ngừng lại, một kiếm khác chém ngang mà ra, tốc độ kinh diễm, lực lượng nhìn nhẹ tựa lông hồng nhưng thực tế lại nặng nề như núi cao.
Hà Tuyết Nguyệt khuôn mặt không đổi, cỏ tay phải đảo một cái, trường kiếm chống đỡ trực tiếp trên lưỡi đoản kiếm của Dương Thiên, va chạm trong nháy mắt đáng lẽ phải có sóng chấn động mà ra, nhưng thực tế thiên địa lại yên ắng vô cùng.
Một cỗ lạnh lẽo băng sương lan tràn ra, hướng Dương Thiên cùng xung quanh đóng băng lại, thậm chí cả âm thanh cũng không có chạy thoát được, trực tiếp hóa thành băng tại nguyên chỗ.
Dương Thiên con ngươi co rụt lại, vội vàng buông kiếm, hai tay chụm thành hùng kê quyền, đổi thế công kích, quyền ra liên miên như nước chảy.
Hà Tuyết Nguyệt quyền đến thì kiếm đỡ, thong dong tự tại, thật hiếm khi thấy nàng gấp gáp, duy chỉ có lúc Dương Thiên thi tăng sức mạnh lên quá lớn thì bản thân mới nàng mới không khống chế được hoàn mĩ mà thôi.
Dương Thiên cường công thật lâu còn không có tiến thêm được chút nào, hơn ba nghìn quyền chút xuống, cũng không chạm được Hà Tuyết Nguyệt một cái tay áo, toàn bộ bị Hà Tuyết Nguyệt chém lui.
Hơn nữa Dương Thiên đã rất có gắng đề phòng, nhưng trên lưng bàn tay vẫn ngưng kết lên một tầng băng mỏng, muốn đem bàn tay hắn cứng lại.
Dương Thiên lui lại, huyền khí vừa động một cái, hai tầng băng mỏng lập tức nát tan, bàn tay trở lại bình thường.
Khí thế đã lên đến đỉnh điểm, giống như một thanh sắt đã cán mỏng hết cỡ lại không thể mỏng hơn được nữa, thậm chí có xu hướng nguội dần.
Vẫn chưa đủ!
Dương Thiên trong lòng thầm than, hắn cảm nhận rõ ràng là bản thân chạm đến cực hạn gì đó ngưỡng cửa, nhưng lại không biết cực hạn chỗ nào. Thật như tiến nhập căn nhà toàn vách tường mà tìm mãi không biết cửa ở đâu để xông phá vậy.
Không được bản để bản trạng thái giảm xuống, đây là Dương Thiên trong lòng ý nghĩ. Nhưng hắn còn chưa có hành động, Hà Tuyết Nguuyệt đã đánh tới, tốc độ so với trước còn nhanh hơn nhiều.
Một giây mười tám kiếm...
Một giây hai mươi mốt kiếm...
Một giây hai mười lăm kiếm...
Một giây ba mươi kiếm...
Về sau Dương Thiên cũng hoàn toàn không đếm được số lượng, chỉ biết là rất nhiều, nhiều và nhanh đến Dương Thiên cũng không nhìn kịp nữa, không đỡ nổi nữa.
Chính xác thì Hà Tuyết Nguyệt đã đánh ra một giây bốn mươi hai kiếm, băng kiếm bị nàng thay đổi thày dày và nặng, liên tiếp chém vào trên người Dương Thiên, đém quần áo chém nát, rách xa phá thịt, nhưng cũng không có đứt gân đoạn cốt.
Kết thúc!
Trong lòng Hà Tuyết Nguyệt vang lên một giọng nói như vậy, toàn bộ bốn mươi hai kiếm hướng Dương Thiên vị trí yếu huyệt chém tới, cốt ý đánh hắn bay khỏi võ đài, đồng thời cũng sẽ trọng thương.
Nàng đã hơi nương tay một chút, nếu không Dương Thiên đã chết mấy lần, ít nhất phải để cho Dương Thiên ghi nhớ cùng người quyết đấu là sẽ trả giá đắt.
Răng rắc!
Hà Tuyết Nguyệt lùi lại ba mươi mét, băng kiếm vỡ nát, trên tay chỉ còn lại nửa đoạn, một nửa mũi kiếm bị Dương Thiên nắm lấy bằng ba ngón tay, đặc biệt là hắn còn đang nhắm lại hai mắt.
Hà Tuyết Nguyệt trong con mắt thật hiếm khi hiện ra rung động, ao thu chẳng mấy khi gợn sóng. Trong đôi mắt nàng phản chiếu hình ảnh mỗi lúc một phóng lớn, là Dương Thiên đang hướng nàng phóng tới, hai tay hóa trảo, lăng liệt mười phần.
Hà Tuyết Nguyệt thực lực lại một lần nữa đẩy lên, băng kiếm trên tay chớp mắt liền đền bù lành lặn, góc tù cũng ép trở lại thành góc nhọn sắc bén, mỗi kiếm đánh ra uy lực vô cùng.
Dương Thiên mặc dù huyền khí bao bọc lại toàn thân nhưng cũng không dánh ngạng kháng, đối mặt bốn mươi hai kiếm mỗi giây, ngoài né tránh ra thì dùng hai tay đánh vào bên mặt kiếm thay đổi đi quỹ đạo chém tới.
Không toàn bộ bắt được, vẫn có mười mấy kiếm chém vào cơ thể của Dương Thiên, máu tươi chảy ròng, nhuộm băng thành đỏ, long lanh dưới mĩ lệ dưới ánh trăng.
Bản thân Dương Thiên lúc này không rõ ràng lắm, hắn rơi vào một trạng thái mà mình chưa từng gặp bao giờ. Ý thức giống như lâm vào một cái không gian đen trắng, cảnh vật tối giản đi nhiều lần, nhưng Dương Thiên lại có thể rõ ràng nắm bắt được Hà Tuyết Nguyệt đường kiếm.
Thậm chí là ba trăm sáu mươi độ xung quanh cơ thể, Dương Thiên có thể cảm nhận rõ ràng tới từng đường kiếm đã đi qua, từng đường kiếm tua chậm đi mấy lần.
Thực tế thì đường kiếm không hề chậm, chỉ là Dương Thiên “quan sát” được toàn diện và tốc độ xử trí nâng cao lên mà thôi.
Năm giây, mười giây, ba mươi giây...
Trọn vẹn mười phút sau, Dương Thiên lông tóc không tổng thương gì, lách qua Hà Tuyết Nguyệt mấy chục ánh kiếm hướng bụng của nàng đánh ra một chưởng.
Khí thế, tinh thần, huyền khí, đều tăng lên đến mức cao nhất, một chưởng giống như đại pháo khai nòng, sức mạnh nổ tung mà ra.
Hà Tuyết Nguyệt bị một chưởng lui lại mười mấy mét, hai chân dẫm mạnh vào mặt hồ, nước bắn lên đóng băng cao mấy mét cột nước.
Vùng eo của nàng, băng đá không ngừng vỡ nát rơi xuống, chấn động không ngừng.
Nàng thế mà thật sự bị Dương Thiên đánh trúng, trong khoảnh khắc nàng ngừng kết một tầng băng đá đem lực đạo hóa giải tám chín phần, còn một chút thì cũgn không làm nàng bị thương. Nhưng thật sự một chiêu kia đã đột phá được kiếm công của Hà Tuyết Nguyệt.
Ánh mắt của nàng nhìn Dương Thiên lúc này hơi mang theo một chút dị sắc, bàn tay hơi vung lên, mười mét xung quanh Dương Thiên dựng lên một cái vòng tròn tường băng ngăn cách bên ngoài xem xét.
Vị giáo viên quản lý kia vốn còn muốn quan sát một chút, nhưng thấy Hà Tuyết Nguyệt ánh mắt hướng mình nhìn chăm chú, chỉ hơi lắc đầu một cái, ngoan ngoãi lùi đi xa.
Đây vừa là phép lịch sự tối thiểu, nhưng thực tế lão bị cái ánh mắt kia dọa nhảy một cái. Hắn từ trong thâm tâm cảm giác rõ ràng là nếu như động thủ Hà Tuyết Nguyệt có thể lập tức giết hắn, điều này làm hắn kinh dị không thôi, không khỏi nghi ngờ lên linh cảm của mình.
Một cá lục biến kỳ mà thôi, làm sao có thể nên chuyện cơ chứ.
Nhưng lão vẫn lui ra, thành thành thật ra đến tận cửa của võ đài, trong lòng thở dài than già rồi, linh cảm đều cùn.
Hà Tuyết Nguyệt sẽ không biết nàng vô ý một cái hành động tại hại không biết bao nhiêu yêu thú bị lão giáo viên này “mài” lại linh cảm đâu.
Dương Thiên đối với những cái này không biết gì cả, ý thức chìm trong không gian “tối giản” đen và trắng mờ nhạt, không gian này chỉ có giới hạn ở mười năm mét xung quanh mà thôi, nhưng lúc này nó đang lấy tốc độ nhanh chóng mà khuếch chương ra ngoài.
Năm mét, mười mét, hai mươi mét.
Trọn vẹn lên tới ba mươi mét mới dừng lại, nhưng từ sau mười lăm mét trở đi thì mọi thứ trở nên khó “nhìn” rất nhiều, thật giống như một người bị cận thì nhìn không rõ vật ở xa được vậy.
Răng rắc!
Không gian mở rộng sau đó vỡ nát như một quả bong bóng nước, Dương Thiên ý thức “trở về”, lập tức hắn nhận ra là minh đang đột phá, thiên địa huyền khí hướng mình dột thẳng đển, trong linh hải cũng chen chúc huyền khí mà vào.
Từng cái tế bào lại không được chủ động kích dẫn làm cho quá trình thuế biến vô cùng chậm chạp, thậm chí một chút còn bị đứt gãy bởi vì tế bào tính dẻo đã không có.
Dương Thiên chợt nhớ ra Hà Tuyết Nguyệt đưa hắn một lo sinh mệnh dịch, dù là chỉ có ba giọt nhưng nồng nặc vô cùng, liền không cân nhắc nhiều, hướng miệng mình đổ xuống một giọt.
Bàng bạc sinh cơ lập tức hòa tan vào trong máu chảy hết toàn bộ cơ thể, chỉ mới một giọt mà thôi, cơ thể giống như đất cằn gặp nước, lập tức cây khô vào xuân, bung lộc đẩy lá.
Không biết qua bao lâu, lớp “kén” bên ngoài đã cô đọng lại nhưng Dương Thiên thuế biến còn chưa kết thúc, liền không nhiều do dự, đen một giọt nữa bỏ vào miệng, ý niệm lại một lần kích thích nốt những tế bào kia nảy lên biến hóa.
Không biết thời gian qua bao lâu, kén vỡ nát, Dương Thiên thân hình lại lộ ra trong thế giới, làn da càng thêm trắng mịn, ngũ quan càng thêm tinh tế, khuôn mặt lại đẹp hơn một chút, mái tóc cũng trở lại màu đen nguyên bản, mặc dù còn một xút vàng nhạt, đã mau nhìn không ra.
Hít sâu một hơi, sinh mệnh căng tràn, cảm giác cơ thể thật là tốt, thanh quản cũng hoàn toàn trở về trạng thái hoàn mĩ, Dương Thiên mở mắt đứng dậy.
Nhìn đến xung quanh cao cả chục mét tường băng, Dương Thiên quay người hướng một phương hướng mỉm cười.
“Cảm ơn, Nguyệt.”
Phía bên ngoài, Hà Tuyết Nguyệt nhận ra là Dương Thiên đã đột phá thành công, nàng hơi đan tay vào trước bụng, chỉnh lại một cái tư thế, toàn bộ băng đán mà nàng tạo ra hóa thành từng điểm huyền khí, tiêu tán trong không khí. Vừa vặn lời nói kia truyền ra, đúng lúc băng đá đã tan được một nửa.
Cũng không có lúng túng, Hà Tuyết Nguyệt gật đầu một cái, hướng bên ngoài mà đi.
Trở về!
...
p/s: (1) Vua Lê Thái Tông đã chuẩn theo tấu nghị của Lương Đăng du nhập một phần chế độ phẩm phục của nhà Minh, theo đó “vào dịp đại lễ vua mặc áo Cổn, đội mũ Miện, Thường triều đội mũ Xung Thiên, mặc Hoàng bào; mồng một, ngày rằm, bá quan mặc Công phục, đội Phốc Đầu; Thường triều đội mũ Ô Sa, áo cổ tròn.” – Lý do mà nhiều bạn bảo trang phục thời này giống với thời Minh của TQ, thực tế thì cũng phải chịu thôi giống như ngày này ta đều mặc trên áo dưới quần, hoặc là váy vậy, thời đó thì đấy là trang phục phổ thông rồi, mình còn gần bọn họ, thấy mặc tiện và đẹp thì mặc thôi. Nhưng trong trang phục cũng thay đổi nhiều chi tiết khác biệt, trở thành “đại đồng tiểu dị”.
Giới thiệu một chút cho mọi người về triều phục của nước ta, dễ tưởng tượng và tìm tư liệu hơn nha.
(2) Bộ máy nhà nước mình tham khảo nước ta thời Lê Sơ (1428 – 1527), cho nên chia ra làm tam viện cùng lục bộ, không có tể tưởng thái sư các loại đâu nha. Có vài chức vụ sẽ là “hư cấu” mong các bạn tham khảo kỹ càng.