Ngày một tháng mười hai, một khu rừng nào đó.
“Quách tỷ, ở trong nơi rừng núi bao la này có thể tìm được Dương Thiên thật sao?”
Lâm Thương lên tiếng hỏi, dù sao tìm người ở trong rừng rậm thế này khó hơn tìm người ở trong thành trì nhiều, ít nhất ở trong thành trì còn có thể hỏi được, chứ ở núi rừng thế này thì biết tìm đến bao giờ.
Quách Kỳ cũng không nổi nóng, nàng lãnh đạm nói.
“Hẳn là ở phía trước không sai đâu.”
Bọn họ lên đường đã ngót nghét hai mươi ngày, chiến tranh vướng bận quá nhiều cho nên việc di chuyển từ nước này sang nước khác cũng không dễ dàng, nhất là từ Vân Lan sang Đường Đô phải đi qua Sông Bạch Đằng, dễ dàng bị người phát hiện.
Tuần trước Tiểu Kỳ mang theo nhóm người vòng qua đường biển rồi cập bến ở một nơi nào đó, sau đó chạy theo đường bộ đến thành Hoa An tụ họp với Lâm Thương, cuối cùng di chuyển liên tiếp năm sáu ngày mới đến được chỗ này, Quách Kỳ nói chắc chắn sẽ gặp Dương Thiên.
Lâm Thương thì không nghi ngờ gì, chẳng qua đám người theo phía sau kia đã có chút không chịu nổi rồi, bọn họ cũng không như Lâm Thương, không biết khả năng cụ thể của Quách Kỳ cho nên nghi ngờ là không thể tránh khỏi, nếu không phải người dẫn đầu nhất quyết đè ép thì đã bỏ cuộc từ lâu.
Di chuyển chưa được bao lâu, Tiểu Kỳ ra hiệu mọi người ngừng lại, ánh mắt ngưng lại nhìn về phía trước, suy nghĩ thật lâu nàng liền truyền âm cho Lâm Thương.
“Lâm Thương, đi phía trước thăm dò một chút đi, cẩn thận đừng bứt dây động dừng.”
Lâm Thương nghiêm túc gật đầu, trong những người ở đây thì hắn chỉ kiêng kỵ mỗi Quách Kỳ mà thôi, thậm chi còn sợ nàng hơn Dương Thiên nhiều. Lâm Thương chậm rãi bước lên phía trước, mỗi bước đều có khoảng cách giống nhau y như đúc cùng với một cỗ cảm giác kỳ lạ lan tràn, sau đó thân hình của Lâm Thương chậm rãi phai mờ, biến mất không thấy gì nữa.
Chiến pháp: Tuyệt Khí Phối.
Chiến pháp: Vô Thanh Bộ.
“Người đâu?”
Thiếu nữ đứng phía sau Quách Kỳ kinh ngạc hỏi, Lâm Thương đột ngột biến mất trước mắt các nàng khiến cho các nàng không muốn kinh ngạc cũng không được.
Quách Kỳ nhún vai, ở trước mắt nàng thì vẫn lờ mờ nắm bắt được tung tích của Lâm Thương, nhưng đây là xây dựng trên cơ sở là nàng nhìn thấy hắn từ đầu chứ đột nhiên mà tên này đi ngang qua thì nàng tuyệt đối không trông thấy dễ dàng như thế.
Đây có thể nói là tuyệt kỹ cũng không ngoa, mà nàng không nghĩ tới Lâm Thương sẽ sở hữu chiến pháp quý hiếm như thế này, một loại tân kỹ chiến pháp giá trị liên thành.
Mượn đặc thù của huyền linh đến che đậy âm thanh cùng cảm giác tồn tại, khiến cho não bộ của người khác “bỏ qua” thông tin về bản thân. Tức là Lâm Thương xuất hiện trước mặt họ, nhưng não của họ lại “phớt lờ” đi Lâm Thương, coi là một thứ bình thường, không cần để tâm đến, hiệu quả vô cùng thần kỳ.
Có điều chiến pháp này tiêu hao cực lớn, tốc độ cực kỳ chậm chạm, thích hợp tiềm hành chứ bị truy duổi bởi kẻ mạnh hơn thì chỉ có khóc thét.
Chưa kể đến kẻ có tinh thần ý niệm cực kỳ mạnh mẽ thì sức tập trung cũng kinh người, sẽ không dễ đàng bị lừa gạt như thế đâu. Dùng cái chiến pháp này để lảng vảng ám sát thì không khác gì một canh bạc, vớ vẩn là bị đập chết ngay.
Quách Kỳ ra hiệu cho mọi người nghỉ ngơi, đồng thời đề phòng một chút. Nhóm cùa bọn hắn lúc này có mười người, thuần một sắc là thiếu niên, dù tiểu Kỳ trông có vẻ nhỏ nhất nhưng nàng lại lên làm chỉ huy cũng không thấy ai phản đối.
Nửa giờ sau, Lâm Thương đột nhiên xuất hiện ở trước đám người, vị trí ở ngay cạnh Quách Kỳ, hắn vừa lên tiếng thì cũng phá vỡ hiệu ứng ẩn tàng, mọi người mới có thể “bắt” được tín hiệu Lâm Thương tồn tại.
Đương nhiên Quách Kỳ đã thoáng phát hiện được Lâm Thương nên cũng không bất ngờ lắm, dù sao nàng biết thủ đoạn của Lâm Thương, có đề phòng từ trước cũng dễ phát hiện hơn.
“Cách đây hai mươi dặm sương mù dày đặc, hương thơm ngào ngạt sảng khoái tinh thần, trùng khớp với lời mô tả. Phía tây có một nhóm khoảng hai mươi người, có vẻ cùng đích đến với chúng ta. Các phía còn lại không có dấu vết của người khác.”
Quách Kỳ vừa nghe vừa gật đầu, khuôn mặt không có biểu lộ gì, chẳng qua nghe đến có người cùng mục đích với bọn họ thì nàng không khỏi hỏi lại ngay.
“Đám người kia thực lực thế nào?”
Lâm Thương lắc đầu.
“Không quá rõ ràng nhưng ít nhất có hai huyền chân cảnh, hơn nữa không phải mới vào huyền chân cảnh.”
Tu vi của Lâm Thương đứng ở đây cũng coi là cao thủ đỉnh tiêm, ngoài Quách Kỳ ra thì hắn có tu vi cao nhất nhưng cũng chỉ có ngũ biến kỳ, không dám quá mạo hiểu tiếp cận huyền chân cảnh. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
Hơn nữa trực giác của Lâm Thương nói rằng nếu hắn đi vào quá gần thì có thể sẽ bị phát hiện ngay, đây chẳng phải lần đầu hắn đối mặt huyền chân cảnh cho nên trực giác vẫn khá là đáng tin cậy đấy.
Quách Kỳ trầm ngâm một lúc, ánh mắt đảo qua đội ngũ này một lượt trong lòng có chút buồn bực. Đám người này quá vướng víu, biết thế không mang theo cho rồi. Nếu để đám người biết được một tiểu cô nương mười hai tuổi đang chán ghét bọn hắn vướng víu thì không biết sẽ có cảm thụ thế nào.
Một hồi lâu sau Quách Kỳ nở một nụ cười quỷ dị nói.
“Các ngươi nhớ chiếu cố tốt chính mình. Nên nhớ, ta sẽ không rảnh tay cứu các ngươi đâu.”
Đám người phía sau trầm mặc, khuôn mặt mỗi người đều khác thường, có người không coi trọng lời này, có kẻ thì lo lắng, có người nhíu chặt lông mày. Một chút thời gian sau, thiếu nữ dẫn đầu nói.
“Quách...đồng học yên tâm, chúng ta sẽ không vướng víu.”
“Hy vọng thế đi.”
Quách Kỳ liếc nàng một cái, bâng qươ nói. Sau đó nhìn về phía trước mặt, khóe miệng kéo cao, nụ cười vô cùng quỷ dị lẩm bẩm.
“Thú vị.”
...
“Nguyệt Dao tỷ thương thế thế nào?”
Hồng Nguyệt Dao nằm tại trên giường, ánh mắt chậm rãi mở ra, khuôn mặt tái nhợt có chút suy yếu nói.
“Đã không có gì đáng ngại rồi. Có điều...thật sự như thế liền giải quyết sao?”
Dương Thiên cười trừ nói.
“Yên tâm, vạn toàn.”
Nói đùa, hắn tiêu tốn bao nhiêu “thù lao” để dựng lên màn kịch này, có thể không hiệu quả được hay sao chứ. Dù sao Bất Diệt Chi Tâm từng là siêu cấp cường giả ma giới, lừa qua một thế gia đã là cái gì. Dương Thiên cũng tính toán qua khả năng Bất Diệt Chi Tâm lừa đảo cho nên tự mình chịu tổn thương cũng thử thực hiện bí pháp, đúng là có thể làm cho mệnh bài vỡ nát thật.
Chẳng qua mệnh bài vỡ nát cũng không phải hóa thành tro bụi như thông thường mà chỉ vỡ ra thành nhiều mảnh nhỏ thôi, mặc dù có chút kỳ lạ nhưng thêm với lời khẳng định của Hồng Diệp cũng như “tàn chi” của nàng nữa thì đủ để người khác tin là nàng đã chết rồi
Cái tàn chi kia cũng không hoàn toàn là giả, chính là một ngón tay của Hồng Nguyệt Dao cắt xuống, sau đó nuôi cấy tạo thành đấy. Tổng cộng phí tổn để “nuôi” ra một cánh tay kia lên đến mấy triệu đồng vàng chứ không phải rẻ đâu, độ chân thật là trăm phần trăm.
Còn “thân thể” của nàng thì rõ là giả rồi, có điều trong thời gian ngắn thế Hồng Diệp có phân biệt thật giả hay không thì Dương Thiên không dám chắc, chỉ có thể ước tính phần nhiều là không phân biệt được.
Về ngón tay mà Hồng Nguyệt Dao chặt xuống thì lúc này đã yên lành đầy đủ như cũ rồi, đây chính là đánh đổi thủ đoạn bảo mệnh nào đó của Hồng Nguyệt Dao. Chuyến này trông có vẻ thuận lợi nhưng đổi lại tổn thất một số tiền cực kỳ lớn, Dương Thiên cũng đau nhức nhối một hồi lâu ấy chứ.
Hắn “vất vả” dối đông gạt tây, một đồng tiền lời cũng chưa kiếm được đã phải tiêu tốn mấy chục triệu đồng vàng. Đôi lúc nghĩ lại, Dương Thiên không khỏi mờ mịt, rốt cục là hắn kiếm tiền hay là hắn đang đốt tiền đây?
Tự an ủi mình rằng đầu tư để mai này thu lại gấp bội, Dương Thiên dẫn theo Hồng Nguyệt Dao cùng Lê Tĩnh lên đường. Mục tiêu thì đã định ra từ trước rồi, chính là Trầm Hương Cốc.
Qua mấy ngày đi đường, mục tiêu cũng không xa nữa rồi.
Cả ba ngồi trên xa liễn, lao vun vút qua cánh rừng, tỏ ra vô cùng rêu rao nhưng chẳng có điều gì ngoài ý muốn xảy ra cả, ở Đường Đô này vốn ít yêu thú mà.
Không bao lâu sau, Trầm Hương Cốc xuất hiện trước mắt Dương Thiên, sương mù trắng đục bao phủ mờ ảo, hương thơm nhẹ dịu sảng khoái tinh thần. Nói thật thì ở trong môi trường thư thái thế này, hắn cũng có chút không nỡ để đi ra ngoài.
Vút!
Ánh sáng lóe lên, Dương Thiên nhấc tay, toàn bộ sức lực lưu chuyển vào trong tay, bóp chặt.
Kình phong thổi mạnh, Dương Thiên tóc dài tung bay, trong bàn tay nắm chặt thình lình xuất hiện một mũi tên.
Đại bái thanh đồng tiễn!
Mũi tên có thể bắn giết Huyền Chân Cảnh lại bị Dương Thiên tiếp được “một cách dễ dàng” khiến cho người xuất thủ có chút ngoài ý muốn. Dương Thiên cũng nhận ra mũi tên này, bởi vì đây chính là mũi tên hắn từng sử dụng mà, cho nên Dương Thiên lập tức biết được người đến là ai.
Dương Thiên hướng mắt nhìn tới phía xa, khoảng cách trên dưới một dặm cùng với khói trắng cản trở tầm nhìn nhưng không thể ngăn cảm Cấm Đồng của hắn. Dương Thiên thấy được một nhóm người đang tức tốc tiến lại phía này, trong đó có một người bộ dáng khá quen thuộc, có mấy phần giống với “Mã công tử”.
Hẳn là người của Mã gia.