Huyền Linh Ký

Chương 226: Chương 226: Hắc Ngọc




Huyền linh của Ngọc Kiếm Tử chính là một con bạch hạc, cấp hai huyền linh Ngọc Tố Bạch Hạc. Lúc vừa xuất hiện, một tiếng kêu vang vọng đất trời, tiếng minh lan dài mà thanh thúy, làm lòng người nghe thoáng cái quét sạch nặng nề, thần thanh khí sảng.

Bạch Thạch Hầu bộ dáng có chút dữ tợn, nhe nanh múa vuốt nhưng cũng rất ngoan ngoãn bám vào vai của Dương Thiên. Đồng thời khuôn mặt dữ tợn hướng Ngọc Tố Bạch Hạc khè một tiếng, đem Ngọc Tố Bạch Hạc đang vươn rộng hai cánh ngẩng cao đầu chợt bị dọa một cái, cả thân hình cũng hơi rụt lại.

Không có cách nào phản kháng, đây là đến từ đẳng cấp đè ép. Bạch Thạch Hầu đã là cấp ba huyền linh, chỉ vì bị Dương Thiên hạn chế, nếu không có khi đã đạt đến cấp bốn. Còn Ngọc Tố Bạch Hạc chỉ là huyền linh cấp hai đỉnh, mặc dù nói tùy thời có thể bước vào cấp ba, nhưng chênh lệch vẫn không phải nhỏ tí tẹo.

Dương Thiên vẫy tay một cái, dưới chân Ngọc Kiếm Tử đồng thời mọc lên năm cái thạch thứ, từ năm phương hướng khác nhau đâm lên, phong tỏa mọi đường thoát của Ngọc Kiếm Tử.

Nhưng Ngọc Kiếm Tử cũng không gấp không vội, xoay người, giơ tay đè ép xuống. Một cỗ lực lượng huyền diệu tuôn ra, thoáng cái bao phủ mười mét quanh thân Ngọc Kiếm Tử. Thạch thứ vốn đang hung mãnh lao tới, đột nhiên băng liệt tán loạn, từ trong thạch thứ bị kích vỡ, giống như nở bung ra một bông hoa, lóng lánh mĩ lệ.

Huyền linh thuật: Phúc Địa Sinh Hoa.

Hoa ngọc lóng lánh mỹ lệ nhiều màu sắc, vừa mang một cỗ thanh thuần tĩnh ý, vừa có vẻ cứng cáp thuần túy, cương nhu hòa hợp làm người thích ý.

Một chiêu phá bỏ huyền linh thuật của Dương Thiên, Ngọc Kiếm Tử cũng không chút chần chờ, thân hình vọt tới như mũi tơi rời dây cung, cả người co rú lại như lò xo, sau đó một kiếm đâm ra, như lưu tinh vụt lên trong màn trời.

Chiến pháp: Lưu Tinh Kiếm

Dương Thiên ánh mắt nghiêm nghị, Phong Vân Bảng quả nhiên không tầm thường, lực lượng phát ra của Ngọc Kiếm Tử cũng không dưới một triệu hai trăm nghìn cân, uy lực cùng chiến pháp đều đạt đến lưu thủy đỉnh cấp, chiến lực có thể nói đã đào móc đến cực hạn, vậy mà chỉ đứng hàng hai mươi sáu.

Nghe nói là gần đây bị dồn xuống, trước kia là hạng hai mươi hai. Thật không hiểu hai mươi tên phía trên kia mạnh đến mức nào. Cùng là Huyền Biến Cảnh mà sức mạnh có thể phát huy ra lớn thế hay sao chứ.

Đối với Lưu Tinh đang tiến đến, Dương Thiên cũng không chủ quan, thế di của lưu tinh uy lực mười phần, khó có thể ngăn cản. Nhưng nhìn như lưu tinh thẳng tắp, nhất tiến không lùi, một đường không bị ảnh hưởng, thực tế chỉ cần ngươi tránh, trăm vạn tài cũng thua.

Đây chính là chiến pháp này cao minh, chỉ có thể đón đỡ chứ không thể né tránh, né tránh chính là tử cục. Mặc dù biết được đón đỡ mới là nhất tuyến sinh cơ, nhưng uy lực của nhất tuyến này lại không nhỏ, thật sự giống như thập tử vô sinh, trong sinh có tử, trong tử lại chứa sinh.

Quả nhiên là đáng lưu tâm.

Đương nhiên cách nói này xây dựng ở thực lực đôi bên chênh lệch không nhiều, nếu như ngươi nhanh hơn kiếm của Ngọc Kiếm Tử vậy thì đây chính là chín phần đều là sống, chỉ có đón đỡn mới là đường chết.

Tốc độ của Dương Thiên đương nhiên không thể nghi ngờ, hắn chỉ có ngũ biến kỳ nhưng so với thất biến kỳ còn nhanh ra một chút. Hai chân tốc độ như thiểm điện, đạp xuống mặt đất, cả người như thuấn di xuất hiện ở trên không trung, cách xa vị trí đầu ba mươi mét.

Cơ thể của Dương Thiên hơi có nhỏ bé thay đổi, cơ bắp căng phồng lên một chút xíu, bị ý phục đang mặc trên thân che lấp, không ai phát hiện ra. Nhưng Bạch Thạch Hầu dị động thì ai cũng nhìn ở trong mắt, hiển nhiền đều biết, Dương Thiên phát động huyền linh thuật.

Huyền linh thuật: Thiên Cang.

Lấy sức mạnh hiện tại của Dương Thiên, phát động ra Thiên Cang đã không có tăng phúc một cái gấp mấy gấp mấy lần rồi, chỉ là cấp bảy huyền linh thuật mà thôi, gia tăng một cái mấy trăm nghìn cân đã là rất đáng gờm.

Hai triệu ba trăm nghìn cần ở dưới nắm đấm của Dương Thiên bùng nổ, từ khoảng cách mười mét lao thẳng tới, hướng thẳng vào Ngọc Kiếm Tử.

Sự tình chỉ trong chớp mắt mà thôi, từ khi Ngọc Kiếm Tử phản công đến Dương Thiên hạ xuống quyền đầu mới qua một giây. Ngọc Kiếm Tử không nhanh bằng Dương Thiên nhưng tốc độ phản ứng đã bắt kịp. Khi cỗ uy lực như đại sơn áp đỉnh kia lao xuống, hắn đã nhanh chóng sử dụng biến chiêu của Lưu Tinh Kiếm, xoáy người hướng lên trời một chém, uy lực so ra còn mạnh hơn lúc kiếm đang đâm ra kia.

Đoàng!

Toàng bộ thiên địa kịch chấn, không gian đong đưa gợn sóng, lực đạo phát ra còn nhanh hơn cả sóng âm lan truyền, thoáng cái quúet ngang ra toàn bộ không gian. Những khối đá lớn quanh thác nước đều vô hình run lên một cái. Dòng nước đang đổ xuống cũng như bị đông cứng trong phút chốc.

Ầm ầm!

Ngọc Kiếm Tử thân hình biến mất, sóng nước đột ngột cất cao hai mươi mét. Từng tiếng lào rào của dòng nước rơi trở lại mặt đất liên miên không dứt, suốt hai phút đồng hồ. Đồng thời rơi xuống còn có không ít đá vụn, tất cả đều bị va chạm vừa rồi vỡ nát, hoặc là hóa thành bột mịn, hoặc là hóa thành mảnh nhỏ li ti.

Dương Thiên hai chân như biến mất, không ngừng khuấy động vào không khí, thân hình lại một lần nữa biến mất, đi đến đỉnh thác nước.

Phía dưới chân thác, vũng nước ở dưới đã cạn, còn không ngừng có dòng nước bổ sung rơi từ trên xuống, muốn đem nước vũng hồi lại như cũ. Nhưng vũng nước này độ sâu còn khá lớn, rơi một hồi còn không đầy lại như ban đầu.

Xoạt!

Đột nhiên một thân hình thẳng tắp từ dưới lòng hồ vươn mình bắn lên cao, cả người bị nước dộ ướt sũng Ngọc Kiếm Tử vươn mình lên tận trên không trung, sau đó tiếp đất ở đỉnh thác, cùng Dương Thiên đứng đối diện, hơi thở còn có chút nặng cùng gấp gáp.

Vỏ kiếm của Ngọc Kiếm Tử cũng không còn cầm trên tay nữa, tay phải nắm kiếm, tay trái hơi đưa ra trước, cả người hơi khom, Ngọc Tố Bạch Hạc đậu ở trên bả vai, co rút lại thành một đoàn.

Ngọc Kiếm Tử mất hai giây lấy hơi, sau đó thân hình lại đứng thẳng lên, mũi kiếm vuốt ra ngoài, cùng cánh tại tạo thành một đường thẳng tắp, cánh tay hơi vươn ra bốn mươi độ, tụ lực mười phần.

Giao chiến bất quá năm phút đồng hồ, hai bên qua lại mấy trăm chiêu nhưng Ngọc Kiếm Tử không chiếm được chút thượng phong nào, thậm chí còn bị đánh bay hai lần, đây quả thật là yếu thế đến rõ mồn một.

Ngọc Kiếm Tử, mười chín tuổi, học viên năm ba, Phong Vân Bảng bài danh hai mươi mốt. Hắn có kiêu ngạo của một thiên tài, mặc dù không nhận là đứng đỉnh thiên kiêu, nhưng vạn người không bằng là có thật.

Nhưng trong nửa tháng này, thứ hạng liên tiếp bị dồn xuống, thất bại liền mạch, trước mắt thế nhân lộ ra yếu kém đến không tưởng. Hắn không hận mình thua cuộc, không hận bài dnah bị thay thế, tài nghệ không bằng người mà thôi. Nhưng hắn không cam lòng, hận chính bản thân mình yếu đuối.

Yếu đuối...khiến hắn nhớ lại cái quá khứ đáng chết đã phủ bụi đi rất lâu. Hắn không muốn yếu đuối nữa, trong lòng thầm nhủ, chỉ cần bỏ ra toàn bộ cố gắng là được, kết quả cuối cùng, liền xem thiên ý vậy.

Ngọc Kiếm Tử mở lời, thanh âm có chút thanh mảnh như nữ nhân, không phải là oanh yến dễ nghe, nhưng tuyệt đối không hề khó nghe, thanh âm mảnh như một đứa trẻ còn chưa vỡ giọng.

“Cẩn thận rồi.”

Trong học viện, giống như không có nhiều người từng được nghe tiếng nói của Ngọc Kiếm Tử, Dương Thiên thì lại càng không từng nghe đến, nên giọng nói này đúng là để hắn nhất thời không biết ra sao. Tiếng nói không lớn nên người bên ngoài hoàn toàn không thể nghe được, chỉ là lời nói này làm Dương Thiên nhất thời cảnh giác lên.

Chỉ thấy Ngọc Kiếm Tử toàn thân ngọc kiếm bạch sắc cao quý đột nhiên dần hóa thành màu đen. Toàn thân khí thế cũng khác lạ vô cùng, từ bạch khí lượn lờ, tất cả đều hóa thành hắc khí.

Mái tóc tung bay càng trở nên đen bóng, trên khuôn mặt mỗi bên má xuất hiện ba vết gạch màu đen, ánh mắt hoàn toàn hóa thành đen nhánh.

“Lưỡng nghi tâm kinh?”

Dương Thiên trong lòng niệm thầm, tình huống nghịch đổi thế này làm hắn không khỏi nghĩ đến bản thân. Nhưng rất nhanh hắn liền phủ nhận, bởi vì Ngọc Tố Bạch Hạc lúc này toàn thân cũng hóa thành màu đen, lông vũ đen nhánh không khác gì một con ô nha, hai mắt đỏ ngầu trông rất là yêu dị.

Huyền linh thuật: Hắc Ngọc.

Ngọc Kiếm Tử lúc này yêu dị đến cực điểm, cơ thể hắc khí lượn lờ, thậm chí hắn khí này còn không ngừng khuếch tán, tảng đá dưới chân cũng đang dần hóa thành màu đen, chỉ là tốc độ cực chậm mà thôi.

Hàm răng trắng ngậm lấy mấy sợi hắc khí, Ngọc Kiếm Tử giống như cười mà không phải cười, vung kiếm đánh đến. Giống như ban đầu, kiếm ra như mưa, liên miên bất tuyệt.

Nhưng lần này xuất kiếm, lại là một phen cảnh sắc hoàn toàn khác, kiếm đi như giống bão, bá đạo lăng liệt, liền miên bất tuyệt chứa lấy sát cơ bừng bừng.

Dương Thiên nào dám cậy mạnh, cũng không dám đón đỡ, nhanh chóng lui lại, nửa đường tránh tránh né né. Nhưng kiếm của Ngọc Kiếm Tử thật sự rất độc, mỗi kiếm chém ra chính là chặn đường tránh né của Dương Thiên, khiến hắn không thể không ngừng lui lại.

Cuối cùng, Dương Thiên ánh mắt lấp lóe, cảnh tay như độc xà uốn lượn, bàn tay như miệng xà mở lớn, hai lần lách qua, vững vàng nắm lấy thân kiếm, ghì chặt không bỏ.

Một chiêu tay không tiếp kiếm, soái đến không tưởng.

...

p/s: Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ cho Huyền Linh Ký.

Chúc các bạn có những giây phút vui vẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.