Cửa vào một lần xáo trộn, từ trong Trầm Hương Cốc đi ra ba bóng người, dáng vẻ có chút chật vật nhưng không hề suy yếu chút nào.
Đám người phía người nhìn chằm chằm ba người Tà Hỏa Lão Nhân, kể cả khi thấy rõ bóng dáng cũng không dám lơ là, vây kín chặn mọi đường thoát của cả ba. Mộc công công híp híp mắt hỏi.
“Các ngươi làm gì mà lâu như vậy?”
Vi Tiếu nhanh miệng nói.
“Đã rất nhanh rồi, đại trận này vô cùng quỷ dị, phải tốn đến bốn tiếng đồng hồ mới tìm được trận nhãn.”
“Bốn tiếng?”
Mộc công công nhíu mày, đồng thời ánh mắt hơi nhìn về phía Cơ Ngọc Tuyền, thấy Cơ Ngọc Tuyền khẽ gật đầu lão mới hơi hạ xuống lòng cảnh giác của mình, tuy nhiên cơ thể trong tình trạng lúc nào cũng có thể phát động tấn công.
Tà Hỏa Lão Nhân khàn khàn nói.
“Bốn tiếng đã rất nhanh rồi, bọn ta đã làm chủ được một trận nhãn, lần tới ta có thể trực tiếp phá hỏng một tầng không gian, dịch chuyển thẳng đến khu vực trung tâm. Cũng không cần đợi Thần Môn dịch chuyển về vị trí cũ nữa.”
Lâm Kiếm An nhíu mày nói.
“Nhưng các ngươi đã đi vào mười tiếng đồng hồ rồi.”
“Mười tiếng?”
Vi Tiếu kinh ngạc nhìn về Tà Hỏa Lão Nhân. Xích Luyện lại không có chút ngoài ý muốn nào, còn Tà Hỏa Lão Nhân cười khan một chút nói.
“Ta đã nói mà, bên trong đại trận thời gian không gian hỗn loạn.”
Ngừng một chút, hắn lại đổi giọng điệu tương đối gấp gáp nói.
“Nhưng lần này ta đã làm chủ một trận nhãn rồi, đại trận sẽ không ảnh hưởng gì nữa đâu, cùng tiến vào khu vực trung tâm hoàn toàn không thành vấn đề.”
Mộc công công hơi liếc mắt về Vi Tiếu, Vi Tiếu gật đầu nhẹ đến gần như không thể nhận ra được, lão mới an tâm nói.
“Vậy được, ngươi dẫn đường đi. Không nên trì hoãn thêm nữa, nếu không nàng ta sẽ không phục lại trạng thái đỉnh phong đấy.”
Tà Hỏa Lão Nhân gật đầu, lấy một cái áo choàng đen từ trong nhẫn chứa vật ra rồi mặc vào, lập tức biến đổi bộ dáng trở nên không còn chật vật nữa. Một tay lão nắm “Giải trận bàn”, một tay chắp ngón tay cái cùng ngón tay giữa, cánh tay hơi nâng lên lộ ra có chút kỳ bí, cao thâm mạc trắc.
“Đi thôi.”
Mộc công công đi thứ hai, đoàn người lần lượt tiến vào nhưng không phải toàn bộ, Lâm Kiếm An cũng không đi vào, hắn đứng ở bên ngoài phòng ngừa bất trắc. Đây vừa là ý tứ của Lâm Kiếm An mà cũng là ý của Mộc công công, cả hai đều hiểu cách làm người của Lâm Kiếm An, nếu không phải có lệnh của Thái Tử thì Lâm Kiếm An còn lâu mới đến nơi này. Hắn không có ham muốn với Trầm Mộng Thư, đây chính là điểm mấu chốt của Lâm Kiếm An, cho dù muốn mạnh lên thì cũng phải giữ lại nhân tính cuối cùng.
Lần lượt, Xích Luyện, Vi Tiếu, Lý Thế Toan, Cơ Ngọc Tuyền, Cổ Chung đi tiếp sau Mộc công công, biến mất trong vòng xoáy sâu thẳm.
Bên trong Thâp Nhị Thời Thần Ảo Trận, nhóm người đứng lặng trước sương mờ dày đặc, chờ đợi thủ đoạn của Tà Hỏa Lão Nhân. Tà Hỏa Lão Nhân một tay tính toán, một tay dùng “Giải trận bàn” cùng tinh thần ý niệm hiển hóa từng cái huyền văn, cấu tạo tầng tầng huyền văn ngấm vào không gian.
“Bạo!!!”
Tà Hỏa Lão Nhân quát lên một tiếng, toàn bộ đại trận chấn động một cái, làn sương mù giống như gặp phải gió bão, điên cuồng xoay chuyển, điên cuồng bị thổi sang hai phía, mở một đường từ đám người, thẳng tắp hướng đến khu vực trung tâm.
Sương mờ nhanh chóng mỏng manh, mặc dù không hoàn toàn biến mất nhưng đã có thể lờ mờ trông thấy khu vực trung tâm, nơi đó Trầm Mộng Thư lơ lửng giữa một cột khói trắng nối liền trời và đất. Thực tế đám người cũng không trông thấy rõ Trầm Mộng Thư, nhưng bộ váy bảy màu của nàng cực kỳ bắt mắt, rất dễ dàng nhận ra.
“Chuyển!”
Tà Hỏa Lão Nhân lại quát một tiếng, toàn bộ không gian cũng rung lên một lần, đoàn người thoáng chốc hiện ra, thình lình đã đến cột khói nối liền trời đất kia. Nói là cột khói cũng không đúng mà phải là một cái thác khói trắng chảy từ trên xuống dưới, dòng chảy cuồn cuộn.
Tuy nhiên khoảng cách với Trầm Mộng Thư cũng không hề gần đâu, ít nhất cũng ngoài mười dặm. Nhưng khoảng cách này so vừa rồi gần hơn rất nhiều, đối với chuẩn vương mà nói cũng chẳng khác gì đối diện rồi, chưa cần đến năm giây để đến nơi đâu.
Trầm Mộng Thư cau mày, nàng cũng không mở mắt, chỉ hừ nhẹ một tiếng sương mù vốn đang tán mỏng đi bỗng chảy ngược cuồn cuộn, chậm rãi dày đặc trở lại. Tà Hỏa Lão Nhân lại không chùn bước, huyền văn bay múa, còn mong khiêu động đại trận tán đi sương mù, hai bên đối kháng mạnh mẽ nhưng chung quy Tà Hỏa Lão Nhân mới chỉ nắm giữ một trận nhãn, không đối kháng nổi với Trầm Mộng Thư chỉ có thể giảm mạnh tốc độ sương mù tích tụ mà thôi.
“Hành động nhanh một chút, đừng để nàng thôi động được hoàn toàn đại trận.”
Mộc công công nhìn về phía Xích Luyện, Vi Tiếu, Lý Thế Toan nói.
“Tấn công!”
Dứt lời liền dẫn đầu bay lên, nhắm thẳng đến Trầm Mộng Thư, đồng thời bản thân lão cũng chậm rãi mờ nhạt, biến mất ở trong không trung, ẩn nấp một cách hoàn hảo giống như không hề tồn tại vậy.
Huyền linh thuật: Vô Tức.
Ba người còn lại cũng không chậm, Xích Luyện cùng Vi Tiếu phân biệt trái phải hóa thành hai làn gió khác nhau, vô hình vô ảnh, trong khi Lý Thế Toan thì có chút “kém hơn”, chỉ phi hành một cách thông thường.
Đột nhiên, không khí giống như lạnh xuống, không khí lạnh căm như cắt vào da thịt khiến người đau nhói, trời đất bao phủ sương mù lúc này thay đổi bằng băng đá cùng tuyết trắng, lạnh lẽo đến tận linh hồn. Sự thay đổi đột ngột đến làm người không kịp thích ứng, bất giác hơi chững lại một nhịp.
Lúc này, từ trên không trung chậm rãi hạ xuống một bóng hình, toàn thân lam y thanh khiết, nàng chính là ngọn nguồn của sự lạnh giá đến cực hạn này, giống như chỉ nhìn một cái cũng có thể hóa thành tượng băng.
Đồng thời khi nàng hạ xuống, một bức tường băng cũng theo sau lưng của nàng cắm thẳng vào mặt đất, chia đôi hai vùng thế giới. Bức tường băng này giống như nối liền hai đầu đất trời, một đầu cắm thẳng đại địa, một đầu cắm thẳng mây mờ, không nhìn thấy phần cuối, hoàn toàn che đậy lại khu vực của Trầm Mộng Thư.
Khí tức trên thân của Hà Tuyết Nguyệt nở rộ, lạnh căm căm khiến cho không ai dám nhìn thẳng. Uy áp của nhị kiếp chuẩn vương bao phủ toàn bộ mười dặm quanh thân, thần niệm trải rộng quét qua từng người, phát hiện ra từng kẻ ẩn nấp, tập trung không hề bỏ xót một ai.
“Cút!”
Hà Tuyết Nguyệt quát một tiếng, giống như chuông đồng ngân vang lan tràn toàn bộ không gian. Theo tiếng nàng nói ra, một luồng hơi thở lam nhạt tràn ra ngoài, hóa thành một cơn hàn phong thổi về phía bốn người.
Băng phong như đao lạnh lẽo thấu xương, bốn người sắc mặt đại biến lập tức từ trong trạng thái ẩn thân liền xuất hiện ra bên ngoài, làm ra ứng đối.
Huyền linh thuật: Băng hỏa luân chuyển.
Xích Luyện thuấn phát huyền linh thuật, một ánh lửa xanh lam bùng lên quanh thân hắn, ánh lửa bập bùng nhưng lại lạnh lẽo cực độ, rõ ràng là lửa nhưng không hề ấm nóng, vô cùng kỳ lạ.
Răng rắc!!!
Băng phong của Hà Tuyết Nguyệt trà qua thân thể của Xích Luyện, thổi cho ánh lửa lung lay, một lớp băng sương kết quanh thân thể của hắn nhưng gần như tức thời những băng đá này liền hòa nhập vào trong ánh lửa, biến thành ngọn lửa băng lam bảo hộ cho Xích Luyện.
Bên kia, Vi Tiếu lại không dám ngạnh kháng, lập tức bỏ chạy.
Huyền linh thuật: Phong hành.
Thân hình của hắn giống như u linh thoáng hiện, trong thời gian mỗi một cái chớp mắt liền cách xa hơn nghìn mét, lúc hoàn toàn hiện ra đã cách xa ba nghìn mét, phía sau lưng còn kết lại một tầng băng sương, khí lạnh dọc theo sống lưng ngấm vào trong cơ thể của hắn khiến cho hô hấp của Vi Tiếu cũng trở nên khó khăn.
Lý Thế Toan thì không chạy, vươn tay ra trước mặt, giống như nắm lấy một vật gì đó.
Huyền linh thuật: Vô Thủy.
Toàn bộ nước trong khu vực trăm mét quanh thân của Lý Thế Toan chợt hóa hanh khô, hơi nước ở trong không khí rục rịch tán loạn, hình thành một khu vực hoàn toàn không có nước, một xíu hơi nước cũng không hề có.
Không khí hanh khô tuyệt đối có thể khiến cho hơi thở băng sương của Hà Tuyết Nguyệt bị tán loạn khi thổi qua đây. Quả nhiên, sau khi trải qua khu vực này, làn gió băng sương chỉ giống như một cơn gió hơi rét lạnh một chút chứ hoàn toàn không thể gây thương tổn cho Lý Thế Toan được.
Mà từ trong cái bóng của Lý Thế Toan, Mộc công công thình lình xuất hiện ở phía sau, toàn thân bao trùm trong một làn sương đen kịt không thể nhìn thấy thân thể một cách rõ ràng.
Giọng của Mộc công công the thé nói.
“Ngươi là ai?”
Hà Tuyết Nguyệt cũng không trả lời, nàng vung tay, một cơn mưa băng đổ ập xuống, mỗi một hạt mưa đều giống như một mũi tên bay với tốc độ kinh khủng, xé nát tất cả, hủy diệt tất cả.
“Cái đệch mợ nó chứ.”
Vi Tiếu tức giận oán hận nói, thân thể lại hóa thành làn gió bỏ chạy. Không phải là hắn phản ứng nhanh nhất nhưng hắn là kẻ duy nhất phát ra tiếng oán hận, bởi vì công kích của Hà Tuyết Nguyệt là theo phương thẳng đứng, bao phủ toàn bộ phạm vi không phân ai trước ai sau, cho nên Vi Tiếu ở xa nhất cũng không nhịn được miệng của mình mà chửi tục một câu.
Nhưng mà từ xưa đến nay ếch chết tại miệng, hắn không lên tiếng thì cũng không ai nói hắn câm cả, ai cũng chuyên chú né tránh cùng phòng ngự mưa băng chứ chẳng ai lên tiếng cho nên lời nói của Vi Tiếu truyền cực xa, cực vang cũng cực kỳ rõ ràng.
Mưa băng chưa dứt, Hà Tuyết Nguyệt đã nắm chặt lại bàn tay, toàn bộ mưa băng rơi xuống liền cấp tốc hội tụ thẳng vào Vi Tiếu, giống như một cái nam châm hút lấy kim loại vậy.
Vi Tiếu lại dùng “Phong Chi Thể” biến thành một làn gió, nhưng hắn còn chưa chạy thì nổ đoàng một tiếng, thân hình của Ti Tiếu giống như bao tải rách, toàn thân toát lên khói lạnh, cơ bắp tím ngắt, máu tươi từ trong động mạch vỡ nát tràn ra tứ chi rồi bị băng cứng ở trong đó.
…