Dương Thiên cảm thấy toàn bộ cơ thể nóng lên, đầu óc đảo lộn quay cuồng, giống như bản thân sa vào vòng xoáy nước, không ngừng bị nhào nặn, không ngừng có từng đợt xung kích tấn công vào thân thể.
Cũng may, toàn bộ tinh khí thần đều giao động cùng một tần số với làn sóng này, đem toàn bộ xung kích bên ngoài tránh đi một cách hoàn mĩ, mặc dù tốc độ chậm chạp giống như sa vào vùng lầy.
Một giây sau đó, thân hình của Dương Thiên bỗng nhiên nhẹ bẫng, hắn hoàn toàn thoát ra ngoài rồi. Hoàn toàn thoát ra khỏi bức tường đá kia, xâm nhập vào bên trong nơi cất chứa truyền thừa.
Dương Thiên chỉ thấy phía trước một mảnh mông lung hỗn độn, không gian vặn vẹo như từng dòng nước pha trộn vào nhau, mang đủ màu sắc, ngoài ra không có cảnh vật gì cả.
Mảnh không gian ở đây trông rất kỳ dị, trước mắt không có gì cả, nhưng nhìn ra xa có thể thấy được từng nét màu vặn vẹo pha trộn lấy nhau, khi tiến đến gần thì lập tức biến mất. Nhưng ý niệm lại có thể cảm nhận được “nét màu” này tồn tại.
Nó mang theo một đống thông tin hỗn độn, rung động cao thấp khác nhau, vô cùng nhỏ bé nhưng liên tục trùng kích lên linh hồn lẫn thể xác của Dương Thiên.
“Đại khái có thể kiên trì mười ngày, sau đó linh hồn sẽ bị thương nặng mà sụp đổ.”
Dương Thiên hơi tính toán một chút, sắc mặt như thường. Thời gian mười ngày để lấy đến truyền thừa cũng không quá ngắn, thậm chí là hơi lâu so với dự tính của Dương Thiên.
Bởi vì truyền thừa đã xuất hiện ở ngay trước tầm mắt của Dương Thiên rồi, đấy là một chiếc hộp gỗ đang lơ lửng trên không trung, cách vị trí hiện tại của Dương Thiên khoảng mười mét mà thôi.
Ở nơi này hơi kỳ dị, nhưng không ảnh hưởng đến hành động của Dương Thiên, hoàn toàn không bị quản chế gì cả. Có điều vị trí của chiếc hộp cũng không cố định, cách mấy giây lại thay đổi vị trí.
Dương Thiên cũng không dám bốc phát tốc độ linh tinh, ở trong khu vực thế này mà đánh phá cân bằng rất có thể khiến cho nơi này bạo loạn dẫn đến hậu quả khó lường.
Hộp gỗ thay đổi một cách ngẫu nhiên, theo các nét màu không ngừng di chuyển dẫn đến một dây chuyền động tác nào đó kéo theo hộp gỗ di chuyển theo sau. Đây là một loại thay đổi ngẫu nhiên không có quy luật tính toán, chỉ có thể dùng thời gian ngắn nhất tính toán sự thay đổi kéo theo đến vị trí tiếp theo của hộp gỗ.
Dương Thiên mất gần một ngày cuối cùng cũng căn được thời gian vừa đủ, thân hình di chuyển thoáng cái, đón đầu đời lấy họo gỗ xuất hiện trước mặt mình. Dương Thiên trong lòng không khỏi có một chút đắc ý, dù sao loại suy tính này cũng không phải chuyện đơn giản.
Muốn tìm ra phép tính rồi tính toán từng bước chính xác nơi hộp gỗ xuất hiện là một phét tính khá lớn, lấy trình độ kiếp trước của Dương Thiên thì đúng là không thể làm đến, bởi vì đầu óc không đủ nhanh nhạy để tính.
Tinh thần ý niệm đạt đến cảnh giới thứ ba, Dương Thiên có thể tiến vào một trạng thái giống như “vô ngã”, tập trung lực suy tính của bản thân lên mà qua những việc khác, nâng hiệu quả suy tính đến mức cao nhất, so với người bình thường mạnh gấp hàng chục lần.
Dương Thiên vươn tay chộp vào hộp gỗ, nhưng khi gần chạm vào hộp gỗ thì có một lớp màng năng lượng nổi lên, ngăn cách không cho hắn chạm vào. Lớp màng này có một đống lớn huyền văn đan xen, huyền ảo khiến người ta chóng cả mặt.
Dương Thiên lông mày nhíu một cái, quả nhiền truyền thừa không dễ lấy đến thế.
Dương Thiên đánh giá huyền văn này một chút, cảm thấy huyền văn này khá giống với vách đá ngoài cửa, chỉ là độ phức tạp cùng số lượng của nó thì hơn nhiều. Cũng may đã có mô phỏng làm quen bên ngoài rồi nên Dương Thiên bắt nhịp khá nhanh, có thể nếm thử phá giải.
Đây là một tổ hợp huyền văn loại cấm chế hoặc phong ấn, năng lượng trong đó chỉ tương đương với cấp sáu, nhưng độ khó thì phải tương đương với cấp cấp tám cấp chín huyền trận cũng nên. Lấy tri thức của Dương Thiên thì cũng không dám tự tin có thể phá giải được, nhất là hắn chưa đột phá huyền chân cảnh, phá giải huyền văn cấp sáu cũng tốn sức vô cùng.
Nhưng phá giải huyền văn so với tạo dựng thì còn đỡ một chút. Bảo Dương Thiên tạo dựng huyền trận cấp sáu thì hắn chịu, không thể làm được, đây là do chất lượng huyền khí không được. Nhưng phá giải huyền trận cấp sáu thì miễn cưỡng có thể.
Bởi vì tri thức của Dương Thiên rất mạnh, tài năng cùng công sức nghiên cứu huyền văn cũng không ít. Cuối cùng, Dương Thiên có đường đi về huyền văn một cách riêng biệt, có thể tổ hợp nhiều huyền trận cấp năm hình thành hiệu quả của huyền trận cấp sáu.
Cho nên đối với Dương Thiên thì phá giải dễ hơn tạo dựng nhiều, ít nhất là thời điểm hiện tại.
Vụt!
Ba mươi giây sau, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của Dương Thiên, hộp gỗ biến mất, điều này khiến Dương Thiên kém chút chửi ầm lên. Mới có nửa phút phải mở ra cái vòng cấm chế này để lấy hộp gỗ. Thật sự khó một cách ghê gớm.
Thời gian đấy đọc hiểu hết kết cấu huyền văn còn chưa được, nói gì đến cách phá giải chứ. Kể cả cấp tám huyền trận sư đến cũng chưa chắc đã phá giải dược, độ phức tạp của tổ hợp này cũng không kém huyền trận cấp tám mà.
Dương Thiên tính toán một chút, thân hình di chuyển đón đầu hộp gỗ, nửa giây sau, hôp gỗ lại xuất hiện trước mặt hắn. Dương Thiên giơ tay lên, kích hoạt cấm chế bảo hộ để quan sát.
Lần này Dương Thiên kém chút liền phun máu ra ngoài, tức giận đến bay màu luôn. Chỉ thấy huyền văn trên cấm chế lại thay đổi rồi, mặc dù thay đổi không nhiều, cũng có một quy luật cùng số lượng nhất định, nhưng như thế lại phải đổi cách phá giải từ đầu rồi.
Hai mắt của Dương Thiên hơi mờ mịt, trong lòng cũng không khỏi thầm than quá khó.
...
Tám tiếng sau, Dương Thiên sắc mặt tái nhợt, khoanh chân ngồi xuống điều tức. Hắn quá mải suy tính huyền văn, quên mất rằng không gian ở đây cũng không ngừng đả kích hắn, linh hồn của hắn đã bị thương nhẹ rồi.
Cũng may hắn nhận ra nhanh, cắt đứt suy tưởng rồi tiến hành khôi phục. Nếu không tinh thần của Dương Thiên phải bị công kích đến sụp đổ mất.
Loại công kích âm thầm này thật đáng sợ, tinh thần không ngừng coi nhẹ, không ngừng bỏ qua, đến khi nhận ra thì đã muộn rồi, bị đánh đến tàn phế luôn. Hơn nữa loại xung kích này không ngừng mạnh lên từng xíu một, ăn mòn cực kỳ ghê gớm.
Ban đầu Dương Thiên tính có thể ở đây mười ngày, thế mà tám tiếng đã bị thương rồi. Dương Thiên tính toán, lúc này hắn chỉ có thể ở lại thêm tám ngày nữa, thậm chí càng ít. Theo tốc độ tăng lên của lực trùng kích, trong vòng năm mươi ngày nó sẽ đạt tới cường độ của bức tường đá mà Dương Thiên đã xuyên qua. Cũng may thời gian trong bí cảnh chỉ có một tháng, cho nên không ảnh hưởng đến người tham gia khảo hạch đâu.
Dương Thiên không nghĩ những cái này, khoảng hai tiếng đồng hồ thì hắn đã khôi phục lại không sai biệt lắm. Nhưng Dương Thiên không tiếp tục kích hoạt cấm chế nữa, hắn lặng lẽ suy tưởng huyền văn.
Thông qua từng lần nếm thử, toàn bộ quy luật biến đổi của huyền văn đã được Dương Thiên nắm bắt rồi, nhưng lại có một vấn đề khác. Hiện tại cấm chế đã biến thành một loại tổ hợp mới, không hề trùng lặp với cái cũ, mà Dương Thiên chỉ có thể nhận ra tám phần huyền văn trên đó thôi, còn hai phần hắn hoàn toàn không nắm rõ.
Tám phần đã không phải con số nhỏ, đổi lại cấp chín huyền trận sư bình thường cũng chỉ có tầm đó tri thức thôi. Không thể nhận ra được toàn bộ huyền văn cũng đồng nghĩa với việc phá giả khó thêm nhiều rồi, hơn nữa càng biến càng khó.
Không ngờ mới chỉ là truyền thừa cấp Truyền Thuyết thôi đã khó như thế, không biết cấp Thần Thoại còn khó đến nhường nào.
Dương Thiên chỉnh lý một chút mạch nghĩ của mình, lập tức đứng dậy. Mặc dù không có năm chắc nữa, nhưng Dương Thiên quyết định thử một lần. Bởi vì cứ mặc cho thời gian trôi qua thì huyền văn lại càng khó rồi, hắn năm rõ ngày càng ít, chẳng bẳng đánh ngay lúc này, tỉ lệ phá giải còn cao hơn.
Thân hình của Dương Thiên đi đến một bên, kích hoạt lên cấm chế, tinh thần ý niệm làm bút, hồn lực cùng huyền khí làm mực.
Hư không họa huyền văn.
...