Uỳnh!!!
Choang!!!
Hai tiếng kinh thiên, nổ lớn lan truyền, toàn bộ không gian như một tấm kính vỡ tan, không gian chi lực thổi loạn, càn quét mười phương, những nơi đi qua không còn vật gì xót lại, toàn bộ thanh không. Sau đó một đường lóe sáng, mặt trăng sáng loáng chém xuyên qua không gian loạn lưu, xuyên thẳng qua khu vực vỡ nát của không gian, vạch thẳng ra một đường thẳng bay đến đỉnh đầu của Đại Lực Bát Nha Thần Tượng.
Rống!!!
Thần Tượng rống một tiếng, lực lượng của nó cùng Man Chủ tạm thời bất phân cao thấp, thậm chí hơi chiếm thượng phong. Nhưng đòn tấn công của Hà Tuyết Nguyệt khiến cho nó không thể không rút lui. Chiếc vòi to lớn chặn lại Phụng Vũ Nguyệt Lâm.
Chỉ thấy một tiếng “choang”, mặt trăng vỡ nát, nhưng chiếc vòi cũng bị chém ra một vết thương dài, băng tinh đông kết, nửa trên của chiếc vòi đã bị đông cứng đến không thể động đậy.
Dương Thiên cũng không tham gia lần giao phong này, Hà Tuyết Nguyệt đã đưa hắn lui hơn một dặm, tránh khỏi lần công kích của hai bên, nếu không có khi hắn đã bị không gian chi lực quét trúng rồi.
Tuy nhiên, Dương Thiên cũng không thoát khỏi nguy hiểm, bởi vì Chu Vô Bá đã để ý đến hắn rồi.
Nhân lúc Hà Tuyết Nguyệt cùng Man Chủ bị cầm chân, tên này đã vòng tới vị trí của Dương Thiên. Thân thể của hắn bị thương vô cùng thảm trọng, mặc dù dùng hỏa diễm bao bọc quanh thân những vẫn có thể nhìn ra đâu là thân thể, đâu là chỗ đã biến mất, vô cùng thê thảm. Chu Vô Bá đương nhiên phẫn hận, hận đến cả Dương Thiên, hắn muốn giết hết, kể cả kẻ không thể gây chút thương thế cho hắn thì hắn cũng muốn giết.
Chu Vô Bá vung tay, hỏa diễm cuồn cuộn hình thành một bàn tay, vươn ra muốn bóp lấy Dương Thiên. Dương Thiên thở dài một tiếng, cuối cùng cũng phải làm như thế. Hà Tuyết Nguyệt hay Man Chủ đều không có ý định ứng cứu, mà Dương Thiên cũng có tự tôn của mình. Hắn lựa chọn chọc vào rắc rối này, đương nhiên không thể cứ mong chờ người khác ứng cứu được.
Chẳng qua không cần ra tay thì tốt, nhưng lúc này không thể không ra tay rồi.
Chỉ thấy cơ thể của Dương Thiên đột nhiên bùng nổ ra hắc vụ, hắc vụ đen kịp hình thành một vòng xoáy bao phủ toàn bộ bán kính mười mét quanh Dương Thiên. Cơ thể dong dỏng của Dương Thiên chợp trở nên căng phồng, cơ bắp cuồn cuộn như muốn căng nứt cả cơ thể.
Làn da của hắn lại trở nên ngăm đen, tối màu xuống giống như kẻ bị phơi nắng ba năm.
Dương Thiên chỉ cảm thấy cơ thể nặng nề, lực lượng trong cơ thể cô đặc như trì, Nó không giống với huyền khí nhưng cách vận dụng cũng không khác nhiều. Khác với lần trước, lần này Dương Thiên có thể điều khiển dòng ma khí một cách rõ ràng, đồng thời có thể điều khiển đặc tính của nó.
Lần trước ma khí trực tiếp ngưng tụ thành một lớp bọc bên ngoài thân thể của Dương Thiên, hắn chỉ có thể sử dụng công kích vật lý.
Dương Thiên vươn tay, ma khí như cuồn cuộn, cuồng loạn bạo ngược, giống như những hạt nhỏ xao động không ngừng, chỉ là bị cưỡng ép ngưng tụ lại với nhau.
“Bạo!”
Dương Thiên quát một tiếng, ma khí bay ra ngoài đánh thẳng vào bàn tay hỏa diễm của Chu Vô Bá.
Uỳnh!!!
— QUẢNG CÁO —
Một tiếng nổ kinh người, không phải tiếng nổ từ hai đòn va chạm mà là ma khí của Dương Thiên nổ tung, dùng lực lượng này đánh tan bàn tay hỏa diễm của Chu Vô Bá. Hỏa diễm tung tóe, trụy lạc khắp mặt biển.
Chu Vô Bá giật mình một cái, nhưng hắn cũng không kịp phản ứng thì Dương Thiên đã giết đến. Chỉ thấy Dương Thiên cong người trên không trung, tay trái tung quyền.
Uỳnh!!!
Hỏa diễm tung tóe, Chu Vô Bá chỉ cảm thấy một một cỗ lực lượng to lớn va chạm thẳng vào cơ thể mình. Nếu bình thường thì Chu Vô Bá có thể chống đỡ dễ dàng, nhưng bản thân hắn bị trọng thương, nào có thể đỡ được một đòn này, vừa chống đỡ vừa lui lại mượn di chuyển mà tiêu tán lực lượng của Dương Thiên.
Dương Thiên giơ lên tay phải, bàn tay chụm lại thành đao, đao dài mười mét, mỏng dính, kéo dài nhọn hoắt. Đây là Dương Thiên thông qua Cố Ngưng Giới ngưng tụ ma khí thành đao.
Hắn chưa tới huyền chân cảnh, ma khí cũng không phải lực lượng thật sự của bản thân cho nên Dương Thiên không thể tùy tâm sở dục được cho nên Cố Ngưng Giới liền phát huy ra tác dụng cực lớn.
Oanh!!!
Dương Thiên chém xuống, giống như mang theo lực lượng vạn quân, lực cản của không gian tác động lên đòn đánh là cực lớn nhưng tốc độ chém của Dương Thiên cũng không chậm.
Xoạt!!!
Lớp hỏa diễm bao phủ Chu Vô Bá bị chém tan ra, nhưng một nửa cơ thể của Chu Vô Bá đã không có cho nên một chém này cũng không gây ra tổn thương gì cho hắn cả, lưỡi đao vạch không chém ra cương khí vào mặt biển, chia đôi mặt nước thành một khe rãnh dài, nước biển nổ tung.
Chu Vô Bá vừa động ý niệm, hỏa diễm mà Dương Thiên vừa chém ra liền hóa thành một con báo lớn há miệng ngoạm về Dương Thiên. Dương Thiên hóa tay thành móng vuốt bóp chặt lấy báo lửa.
Uỳnh!!!
Hỏa diễm nổ tung, giống như một quả bóng bay bị bóp nát, có điều hỏa diễm vẫn không hề dập tắt mà bám vào tay của Dương Thiên, tiêu hao không ít ma khí mới có thể dập được. Nhưng lúc này Chu Vô Bá đã từ trong rung động nghiêm nghị giết tới. Dù bất ngờ với sức mạnh của Dương Thiên nhưng hắn thân kinh bách chiến, sẽ không dễ dàng lơ là.
Huyền linh thuật: Cửu Long Xạ Nhật.
Dương Thiên thật sự không có công kích tầm xa, chỉ có thể chắp hai tay phòng thủ lấy bản thân.
Ầm! Ầm! Ầm!!!
Chín tiếng nổ vang, Dương Thiên mỗi một lần đều cảm thấy hai tay bỏng rát cùng với rung động kịch liệt, liên tiếp chín lần, Dương Thiên đã bị đánh lui lại hơn mười dặm, da thịt trên tay đã bị đốt đỏ đến tóe máu, không khác gì hai khối sắt bị nung nóng chảy.
Dương Thiên hạ tay xuống, cảm giác đau rát cũng không bị hắn để ý nhiều, bởi vì lúc này mà phân tâm thì đúng là muốn chết. Quả nhiên, vừa mới nhìn rõ cảnh vật ở trước mặt liền khiến sắc mặt dương thiên đại biến.
— QUẢNG CÁO —
Huyền linh thuật: Bá hỏa.
Chu Vô Bá đứng giữa thiên địa, sau lưng là hư ảnh một bóng người khổng lồ chưởng quản biển lửa, hành động giống như đồng bộ với Chu Vô Bá.
Đệt!!!
Dương Thiên không khỏi chửi ầm lên, cmn làm sao lão này lại ném đại chiêu rồi? Lúc trước ngông cuồng như vậy, mới bị đánh có hai lần liền thay đổi tâm tính, đối mặt với kẻ yếu hơn cũng ứng đối toàn lực thế à.
Nhưng nghĩ lại bị đánh hai lần mất hẳn nửa thân thể...có vẻ đổi tính cũng không phải là không thể.
Trong lòng chửi thầm nhưng bên ngoài Dương Thiên phải nhanh chóng hành động, ma khí trùng thiên lấy tốc độ nhanh chóng xoáy tròn giống như lốc oáy, lấy Dương Thiên làm trung tâm sau đó lớp ma khí nhanh chóng thu nhỏ lại, bám vào trên người Dương Thiên.
Chớp mắt, Dương Thiên khoác lên một thân hình xăm, hoa văn cứng cáp kỳ lạ. Hoa văn đen tuyền dần dần bao phủ toàn bộ cơ thể, cơ thể của Dương Thiên vốn ngăm đen lúc này hoàn toàn trở thành một khối than, toàn thân không có một điểm sáng.
Lúc này công kích của Chu Vô Bá đã tiến sát, Dương Thiên giơ hai tay lên đầu, sau lưng hắn mọc ra hai cánh đen tuyền không có chút ánh sáng phản chiếu nào. Hai cánh chỉ thẳng lên trời tụ lại thành một thanh đao lớn. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
Chém!!!
Dương Thiên gầm lên một tiếng, cánh tay của Chu Vô Bá đã chuẩn bị ép xuống đỉnh đầu.
Giết!!!
Chu Vô Bá sắc mặt dữ tợn, gân xanh nổi lên trên khuôn mặt. Lúc này hắn cũng có chút điên cuồng, ra tay thế này Chu Vô Bá cũng phải gánh vác rất lớn, nhưng hắn vẫn phải đánh xuống. Hắn muốn giết Dương Thiên, nếu không giết được Dương Thiên thì hắn còn mặt mũi nào trấn áp tông môn nữa cơ chứ.
Uỳnh!!!
Không gian như trống, vang lên một tiếng rung kinh người. Dương Thiên từng bước bị bàn tay hỏa diễm ép sát đến mặt băng, tốc độ nhanh đến kinh người. Hai chân đạp vào nên băng, nền băng nhanh chóng nứt vỡ. Thân thể của Dương Thiên nhanh chóng bị đánh chìm xuống dưới dưới nền băng, chậm rãi bị ấn xuống dưới. Mặt băng cũng không ngừng bị hòa tan ra ngoài, khiến cho Dương Thiên chìm xuống nhanh hơn, xung quanh nước trào như thác đổ.
AAA!!! Giết!!!
Dương Thiên sắc mặt dữ tợn, ma khí ở trên cơ thể tuôn ra như vô tận, lập tức vươn ra hàng chục cánh tay bám chặt vào hỏa diễm cự thủ của Chu Vô Bá. Sắc mặt của Dương Thiên đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Hoán đổi!
Thân thể của hắn chợt trở nên mờ ảo, giống như một ảnh chiếu ngưng tụ, ma khí tại chỗ vẫn như cũ nắm chặt lấy cánh tay Bá Hỏa, nhưng thân thể lại hóa thành phân thân của Dương Thiên.
Ma ảnh phân thân.
— QUẢNG CÁO —
Còn Dương Thiên đã hóa đổi đến phía sau lưng của Chu Vô Bá, bàn tay hóa thành móng vuốt, đâm thẳng về phía lồng ngực của đối thủ. Chu Vô Bá lập tức phát hiện ra Dương Thiên khi hắn dịch chuyển đến, đồng thời biển lửa quanh thân đã thiêu đốt lên cơ thể của Dương Thiên.
Dương Thiên đã xuất thủ rất nhanh rồi nhưng Chu Vô Bá vẫn lách qua một trảo tất sát kia. Hắn muốn vung tay cho Dương Thiên cánh tay đã bị khóa chặt theo hư ảnh kia, đang bị phân thân của Dương Thiên kiềm hãm. Nhưng hắn vẫn còn một chiêu, trường thương không biết từ đâu mà tới, xuyên qua ngọn lửa đâm thẳng ra.
Trường thương giống như chui ra từ trong cơ thể của Chu Vô Bá, xuyên qua ánh lửa ngập trời đâm thẳng vào Dương Thiên. Dương Thiên ánh mắt trừng lớn, trong mắt lóe lên tinh quang.
Huyền linh thuật: Cấm đồng!
Dương Âm Nhãn!
Đồng thời tay phải vươn ra nắm lấy lấy mũi thương.
Phốc!!!
Trường thương nóng rực như nung, không chút khó khăn nào xuyên thủng bàn tay của Dương Thiên, đánh về phía vai phải. Dương Thiên đau đớn tột cùng, cánh tay chua xót đau nhức bởi vì máu thịt không ngừng bị thiêu cháy, nướng chín trong chớp mắt. Nhưng Dương Thiên cũng không kêu gào, bàn tay giống như không biết đau đớn nắm chặt lấy trường thương, tránh cho nó tiếp tục tiến lên.
Đồng thời, Chu Vô Bá cảm thấy đầu óc quay cuồng, linh hồn bỏng rát như bị thiêu cháy, đồng thời cảm giác lạnh lẽo đóng chặt lại khiến cho đầu óc hắn mờ mịt. Chu Vô Bá kinh hoảng, cố hết sức tỉnh táo lại.
Đến khi có thể lấy lại được tinh thần, Chu Vô Bá đã thấy khuôn mặt của Dương Thiên ở sát trước mặt mình, trường thương đâm xuyên bàn tay phải, xuyên qua vai phải, máu tươi đốt cháy tỏa ra mùi khét lẹt.
Cánh tay của Dương Thiên cũng đồng thời đâm xuyên lồng ngực của Chu Vô Bá, bóp nát trái tim của hắn, đồng thời ma khí truyền khắp cơ thể.
Chu Vô Bá cảm thấy cơ thể đau đến tê rần, không tin nổi nhìn về Dương Thiên. Cuối cùng hiện lên một vệt điên cuồng, quyết tuyệt cuối cùng của cuộc đời.
Bạo!