Huyền Linh Ký

Chương 255: Chương 255: Long thần thôn




“Hà cô nương, phía trước hình như có thôn xóm.”

Tống Thế Kiệt ngoặt qua một khúc rẽ của mê cung, đưa tầm mắt quét ngang một đợt, thấp thoáng thấy phía xa có nhiều ngôi nhà tề tụ lại với nhau. Chính xác mà nói thì không giống ngôi nhà lắm, bởi vì ngoài một chút mái che nhô ra ngoài thì chẳng thấy đặc điểm của ngôi nhà ở đâu cả.

Ngôi nhà giống như đục khoét vào trong thân cây, phía bên ngoài có mái che cho cửa lớn, cho nên gọi đây là một khu rừng thì đúng hơn. Cũng may là thị lực của Tống Thế Hào tương đối kinh người, có thể quan sát rõ ràng, nếu không ở xa như vậy đã bị xem nhẹ rồi bỏ qua rồi.

Hà cô nương trong miệng của Tống Thế Kiệt cũng không phải ai khác, chính là Hà Tuyết Nguyệt. Tống Thế Kiệt bám theo nàng cả tuần rồi, thậm chí vào mê cung mấy ngày rồi cũng không tách ra.

Lần duy nhất mà cả hai chia ra đó là khi Hà Tuyết Nguyệt đi lấy một phần truyền thừa, còn Tống Thế Kiệt thì đi lấy một phần khác. Bản lĩnh của tên này cũng không nhỏ, mất mấy ngày mới lấy được truyền thừa rồi chạy trở về.

Không biết hắn có dùng thủ đoạn gì hay không mà có thể tìm đến Hà Tuyết Nguyệt. Nhưng nghĩ kỹ lại thì lấy trình độ hiểu rõ bí cảnh của các thế gia, Tống Thế Kiệt hoàn toàn có thể nắm được đích đến của Hà Tuyết Nguyệt. Chưa kể đến việc nàng chưa bao giờ che giấu hành tung, cũng chằng thèm phản ứng Tống Thế Kiệt, nên tìm được cũng không phải là chuyện gì khó khăn cả.

Đi trong mê cung này chừng ba bốn ngày rồi, đoạn đường của bọn họ khá náo nhiệt so với Dương Thiên. Ngoài việc Tống Thế Kiệt ríu rít ra thì đám quái thú tập kích đến mấy lần.

Hà Tuyết Nguyệt cũng chưa từng động thủ, toàn bộ được Tống Thế Hào vui vẻ giải quyết, lột da lọc thịt chế biến mời nàng thưởng thức. Có điều tay nghề của Tống Thế Kiệt cũng không giỏi lắm, bị Hà Tuyết Nguyệt cự tuyệt, trực tiếp phê bình bằng hai chữ.

“Dở tệ!!!”

...

“#%#*&#$%”

Tống Thế Kiệt vừa mới phát hiện ra thôn xóm, thông báo cho Hà Tuyết Nguyệt một tiếng thì chợt có một tiếng quát lạnh, không biết từ đâu xông ra mười mấy người, tay nắm giáo gỗ vây thành vòng tròn xung quanh hai người.

Tống Thế Kiệt ngưng lại thủ thế, hắn không phát hiện ra ai mà đã bị vây quanh rồi, thật là mất mặt. Mà cũng thật xui xẻo, vừa mới đưa mắt nhìn thôi đã bị phát hiện rồi, hắn đã làm gì đánh rắn động cỏ đâu chứ.

Tống Thế Hào hơi giải thích nói.

“Các vị, bọn ta không có ác ý...”

Người cầm đầu là một người đàn ông trung niên, dáng dấp cũng không cao lắm, chỉ khoảng một mét sáu, làn da ngăm đen cùng cơ bắp đồ sộ. Lão bước lên trước mấy bước, ánh mắt dò xét Tống Thế Kiệt, sắc bén nói.

“Các ngươi nói là các người chỉ #%%[email protected]?”

Tống Thế Kiệt:???

Nghe không hiểu, mặc dù câu trước có thể nghe một chút, nhưng câu sau hoàn toàn không biết là lão đang nói cái gì cả, khuôn mặt của hắn hơi dại ra một chút, nhưng rất nhanh kịp phản ứng, liền nói.

“Chúng ta chỉ đi ngang qua mà thôi.”

Mặc dù nắm bắt rất nhiều tình báo của bí cảnh, nhưng cũng chả hiểu được bao nhiêu, nhất là khu vực mê cung này hoàn toàn là một điều bí ẩn, Tống Thế Kiệt chỉ có thể cẩn thận đi từng bước mà thôi.

Người đàn ông trung niên kia thu hồi ngọn giáo của mình, tay phải đặt lên ngực trái nói, nghiêm trang chào, nói.

“Chào mừng ngoại địa chi nhân đến với Long Thần Thôn.”

Những người khác cũng thu hồi vũ khí của mình, hơi chào một cái. Mặc dù mọi người đối với “ngoại địa chi nhân” vô cùng chào đón, nhưng vẫn không thiếu sự đề phòng được, mỗi người đều nâng lên tinh thần cảnh giác nhất có thể.

Tống Thế Kiệt không để ý đến việc nhỏ nhặt này, hơi hỏi lão thủ lĩnh.

“Bọn ta có thể ở lại được chứ?”

Người thủ lĩnh này vui vẻ đáp ứng, dẫn bọn họ về thôn làng, vừa đi còn vừa giới thiệu một số thông tin về nơi này cho hai người nữa, Tống Thế Kiệt cũng chuyên chú ghi nhớ, hoàn thiện kiến thức của mình. Đương nhiên tên này vẫn không quên kéo gần khoảng cách với Hà Tuyết Nguyệt, cho nên thông tin hắn có ghi nhớ hết được hay không lại là một chuyện khác.

“Nhóm các ngươi chỉ có hai người thôi sao, không có đồng đội khác nữa à?”

Người thủ lĩnh dẫn đội hỏi, lão tự giới thiệu tên lão là Long Ngân Hà, nói chuyện cũng rất thẳng thắn sảng khoái, không vòng vo đưa đẩy gì nhiều.

“Không có, nhóm chúng ta chỉ có hai người. Nhưng có thể còn có người khác tiến vào nữa.”

Tống Thế Kiệt trả lời, việc này cũng không có gì để giấu giếm cả. Với lại Tiên Long bí cảnh mở ra rất nhiều lần, đám người này có lẽ cũng biết thôi, nói dối chẳng được gì, có khi lại còn mất lòng nữa.

Long Ngân Hà hơi thở dài nói.

“Đúng vậy, mỗi lần đều tiến đến mấy chục người. Hy vọng năm nay có thể gặp được nhiều một chút.”

Tống Thế Kiệt nghe vậy liền cảm thấy có chút không đúng lăm, hắn thắc mắc.

“Long thúc, tại sao phải hội tụ được nhiều người vậy, trong đó có huyền cơ gì chăng?”

Long Ngân Hà cũng không giấu diếm, hắn còn muốn nhờ cậy vào Tống Thế Kiệt làm cầu nối liên kết những người khác nữa kìa, cho nên lập tức giải thích.

“Cũng không phải là điều gì bí ẩn, ngoại địa chi nhân các ngươi tới đây tìm kiếm vật gì đó, nó nằm ở trong tổ địa. Nhưng tổ địa quanh năm đóng kín, cần phải có đầy đủ cả bọn ta lẫn bọn ngươi phối hợp mới có thể mở ra. Nhân số càng nhiều, mở ra lại càng dễ dàng, cho nên mỗi lần bọn ta đều cố gắng tụ họp được càng nhiều người càng tốt.”

Tống Thế Kiệt mí mắt hơi nhảy, Long Ngân Hà nói như vậy, không lẽ cả những người ở đây cũng sẽ tranh đoạt truyền thừa hay sao chứ. Nếu như vậy thì tình cảnh quá nguy hiểm với hắn rồi. Ai mà biết được đám người này có chuẩn bị gì, suốt bao nhiêu năm tháng nghiên cứu đối phó những người mới như bọn hắn chứ.

Nhưng Long Ngân Hà lập tích cười ha hả nói.

“Các ngươi cũng không cần lo lắng bọn ta tranh đoạt với các ngươi. Mục đích của chúng ta vốn chẳng giống nhau rồi, sẽ không xảy ra tranh chấp gì hết. Các ngươi tranh đoạt đồ vật, bọn ta chỉ là đến bái tế mà thôi.”

Tống Thế Kiệt không nói, trong lòng hơi âm thầm đề phòng một chút, ngoài mặt thì hơi cười cười tiếp lời, xóa đi bầu không khí ngượng ngùng.

...

“Dương Thiên, ngươi có cách liên hệ những người khác không?”

Long Chúc bưng lên bình rượu uống xuống một ngụm lớn, một bên tay nắm thịt nướng cắn xuống một miếng lớn, thoải mái nhai nuốt, đồng thời nói chuyện cùng với Dương Thiên.

Thái độ của Long Chúc vô cùng tự nhiên, không có nhiều cố kỵ gì khiến cho bầu không khí vô cùng thoải mái, khoảng cách giữa mọi người được kéo gần hơn rất nhiều.

Dương Thiên dùng đoản kiếm cắt xuống một miếng thịt chậm rãi chấm ăn nghe đến câu hỏi thì khẽ lắc đầu một cái. Hắn trước này đều là một người độc hành, mặc dù đôi khi có hợp tác hay đi cùng người khác, nhưng không phải hoàn toàn hình thành một nhóm, cho nên cũng chẳng có phương thức liên lạc nào cả.

Long Chúc hơi gật đầu cũng không quá thất vọng, dù sao nàng cũng biết liên lạc trong này rất khó, đến thôn làng của nàng ở đây lâu như vậy vẫn thường dùng âm thanh báo hiệu nữa là.

“Đúng rồi, tế bái đối với thôn làng của các ngươi rất trọng yếu sao?”

Dương Thiên nhấp một ngụm rượu nói. Hắn đã từ trong miệng của Long Chúc lấy hiểu biết về nơi là tổ địa kia rồi, nhưng hắn lại hiếu kỳ về cái gọi là “tế bái” này.

Cho dù ở đâu thì hai chữ “Tổ địa” cũng có ý nghĩa vô cùng trọng yếu, nhưng bọn hắn lại “sẵn lòng” liên hợp với người ngoài để có thể mở ra Tổ Địa, thậm chí không chỉ một lần. Tế bái thật sự có ý nghĩa quan trọng đến thế hay sao cơ chứ.

Mà nhắc đến kỳ lạ, rõ là nơi tổ tiên để lại, đến lúc lại cần người ngoài trợ giúp mới có thể mở ra. Người ngoài đi tìm chỗ tốt, còn con cháu chả có phần gì cả, chỉ đến “tế bái” rồi quay về. Đã thế đám người còn cam lòng cho người ngoài “khám phá” tổ địa rồi vơ vét chỗ tốt nữa chứ. Nghĩ đi nghĩ lại đều thấy không hơp lý chút nào.

Long Chúc còn chưa lên tiếng thì Long Tịch ngồi bên cạnh hừ lạnh một cái.

“Đó là chuyện chúng ta tới báo hiếu tiên tổ, liên quan đến kẻ ngoại lai như ngươi mà nói tới.”

Long Chúc bàn tay nắm túi rượu liền một tay vỗ thẳng xuống bàn gỗ, đem túi rượu gõ lõm vào trong mặt bàn ánh mắt như đao nhìn vào Long Tịch trách mắng.

“Ngươi nói chuyện với khách như vậy à?”

Long Tịch khuôn mặt âm trầm muốn nói gì đó, nhưng nhìn đến ánh mắt của Long Chúc khiến hắn ngưng lại giữa chừng, cơ thể giống như chịu đến uy hiếp cực lớn, không tự chủ mà hơi “rụt” trở về.

“Xin lỗi, mau lên.”

Long Tịch ánh mắt căm giận cực độ nhìn thẳng hướng Dương Thiên như muốn đem hắn băm thành trăm mảnh, buông xuống một câu “Xin lỗi” rồi lập tức đứng dậy rời đi, tới một đoạn rất xa phía ngoài còn hét lớn một tiếng đập phá thứ gì đó.

“Không ra thể thống gì hết!”

Long Chúc lầm bẩm, rồi quay lại hơi ái ngại nói với Dương Thiên một chút.

“Xin lỗi, để ngươi khó chịu rồi.”

Dương Thiên không để tâm cho lắm, không biết vì sao Long Tịch khó chịu với hắn ngay từ khi gặp mặt, nhưng miễn là không làm điều gì tổn hại đến Dương Thiên thì hắn cũng không để trong lòng.

Long Chúc còn muốn nói gì đó, nhưng Long Nhai đột nhiên từ phía ngoài hớt hải chạy vào.

“Không tốt, có quái thú tấn công.”

Long Chúc phản ứng mau lẹ, nhắn lại một câu “Ta đi xem sao” thân hình đã chạy ngay ra ngoài, cuốn theo vũ khí sẵn sàng chiến đấu.

...

p/s: Thảo luận thêm về bộ truyện tại https://www.facebook.com/groups/huyenlinhky

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.