Đường Hào bị sóng xung kích đánh tán loạn, nhưng hắn cũng không bị thương, công kích mạnh hơn yêu thú cấp chín nhưng không có chất biến, không thể làm bị thương hắn được.
Hắn liều lĩnh hướng Trấn Ngục Đài lao đến, tộc độ cực nhanh. Vùng không gian này vừa mới bị quét gọn, không có vật cản đường, hắn phải nhanh chân mới được. Ban đầu Đường Hào chẳng trông mong gì đến Dương Thiên lắm, cũng đang suy tính cách thoát ra, nhưng không ngờ một tên nhóc cũng được việc lắm.
Đáng tiếc phương hướng bỏ chạy có chút không được may mắn, tám chín phần là bị đánh thành tro bụi rồi.
Đường Hào sở dĩ nhắm đến Trấn Ngục Đài vì hắn vẫn có liên kết mỏng manh với nó. Mặc dù không thể điều khiển hay làm gì vì có tên quái vật kia bên trong, nhưng cảm ứng dòng chảy của kết giời thì vẫn làm được.
Công kích tất nhiên không thể làm kết giới này sụp đổ đâu, chỉ có thể miễn cưỡng gián đoạn năng lượng trong một chút thời gian mà thôi. Trong khoảng thời gian đó, kết giới sẽ xuất hiện những lỗ nhỏ li ti, có thể cho phép đi vào mà không cho phép đi ra. Lỗ hổng này thực tế cũng chẳng coi là lỗ hổng, đây là cơ chế vốn có của Trấn Ngục Đài.
Không biết vị nào chế tạo ra bảo vật này, tính tình hung quái đản như thế, cho đi vào nhưng không cho đi ra. Cuối cùng tuyệt vọng khi tự chui đầu vào trong lồng rồi chết già, quả thật là giết ngươi tru tâm. Đương nhiên đây cũng không phải là đường chết, chỉ cần luyện hóa được Trấn Ngục Đài thì có thể ra vào tự nhiên thôi.
Đường Hào tốc độ rất nhanh, thân hình thoáng lên phía trước, càng bay lại càng kéo nhỏ ra, đến mức nhỏ hơn đầu đũa một xíu liền thuật lợi chui lọt qua kết giới không bị cản trở chút nào.
Lỗ thủ ở đây cũng không phải là nó mở ra lỗ thủng thật mà chỉ là một cách gọi thôi. Đường Hào công kích không mạnh nên mới có chiếc lỗ lớn bằng đầu đũa, chứ như Thánh Nhân đánh ra một lỗ có thể cho người đi lại tùy ý.
“Ừm?”
Dương Thiên cuối cùng khôi phục lại được cơ thể nguyên vẹn, nhưng sinh mệnh dịch đã hao hết rồi, cơ thể còn rất là yếu, hắn theo thói quen lấy ý niệm đảo qua, muốn mang mấy bình dược dịch ra để bồi bổ. Đáng tiếc, nhẫn chứa vật đã không còn. Một đống tài sản của hắn cứ như vậy mà biến mất làm Dương Thiên đau khổ không thôi.
Hắn mạo hiểm đi thu gặt huyền linh nhưng cuối cùng theo nhẫn chứa vật tiêu biến, vừa công cốc lại còn bị kéo vào trong nguy hiểm.
Dương Thiên nhìn xuống muốn tìm cách thóa thân liền thấy Đường Hào chui vào trong kết giới, Dương Thiên giật mình nhìn về phía lỗ thủng, hắn không nhìn thấy lỗ hổng nào nhưng Đường Hào có thể đi qua, chứng tỏ nơi đấy chính là “cửa vào”
Dương Thiên hiện tại bờ môi trắng nhợt, giống như bị ngâm dưới nước rất lâu, thiếu hụt không khí, muốn nhấc người đi cũng hơi khó khăn. Đột nhiên một cỗ hấp lực từ trong cơ thể hắn tuôn ra, hướng bốn phía hút mạnh. Những hạt huyền khí vừa mới bị đánh sơ xác, hỗn độn không chịu được liền bị cỗ hấp lực này mạnh mẽ hút vào cơ thể.
Dương Thiên cảm thấy huyền khí này có chút kỳ lạ, nhưng không biết kỳ lạ ở điểm nào, ý thức chìm vào trong linh hải kiểm tra.
Chỉ thấy linh hải lúc này có chút vết nứt chằng chịt, giống như những đường cứa sâu, nhưng những vết này được Hỗn Độn Khí bù lấp, giống như một vết keo kết dính.
Trong linh hải, Bạch Thach Hầu quận tròn người lại, thoát lực ngồi dưới ghế, còn Ảnh Yêu ngửa mặt lên trời gào thét, dưới chân hắn vụ xoáy thành vòng xoắn ốc lao lên trên cao trăm mét. Trên đỉnh xoắn ốc đúng là khuôn mặt khô khốc của Ảnh Yêu.
Ảnh Yêu lúc này khuôn mặt giống như đang bị trẻ ra làm đôi, đau đớn tột cùng, tác lìa khỏi nhau, nhưng ngay khi tách ra, bọn chúng lại lấy hắc khí bổ khuyết phần còn thiếu. Chẳng bao lâu liền hóa thành hai cái đầu giống nhau như đúc.
Hai cái đầu giống như hai con rắn quấn lấy nhau, không ngừng đưa thân mình vươn lên cao, giống như giao long xuất hải, hướng lên phía Hỗn Độn Châu.
Dương Thiên nhíu mày, không biết Ảnh Yêu muốn làm gì, chẳng lẽ muốn nuốt Hỗn Độn Châu hay sao chứ? Đang không biết có nên ngăn cản không thì toàn bộ số huyền khí đã bị Ảnh Yêu nuốt sạch, thân hình cao vọt đến ba trăm mét, cơ thể có những lỗ li ti như tổ ong.
“Tiến hóa?”
Dương Thiên thầm nhủ, liền vận chuyển công pháp một chút, đốc thúc Ảnh Yêu tiến hóa. Lưỡng Nghi Khí phân tách, toàn bộ chuyển thành hắc khí, tràn vào Ảnh Yêu.
Ảnh Yêu xoay tròn, càng xoay càng nhanh, tạo ra một cơn gió lớn, trên đỉnh hai khuôn mặt đều mở rộng miệng, giống như đang gào thét.
“Thiếu hồn lực?”
Huyền linh tiến giai đương nhiên là từ từ dùng huyền khí bồi bổ, tích trữ huyền linh bản nguyên. Huyền linh về bản chất chính là linh phách của yêu thú sau khi chết đi mà biến hóa. Lần này Ảnh Yêu gấp rút đột phá, tích trữ không dủ là chuyện bình thường.
Thông thường thì dùng một huyền linh khác đến cho nó cắn nuốt là được, thậm chí có thể mua hồn châu để sử dụng cũng được. Vấn đề là toàn bộ tài sản của Dương Thiên đều tiêu tán rồi.
Trước đây diệt sát một đầu Ảnh Yêu còn thừa một đám năng lượng, nhưng đám năng lượng này theo Dương Thiên đề thăng huyền linh thuật liền biến mất không thấy, chẳng rõ nguyên do, nên giờ đột phá mới bị thiếu hụt đây.
Dương Thiên ánh mắt đảo qua, thấy trong góc đang ngu ngơ Song Đầu Hầu cùng với Cửu Vỹ Tử Hỏa Hồ Ly nằm bẹp dí ở kia, trong mắt lóe lên.
Một cỗ lực lượng kinh khủng đè ép xuống, Song Đầu Hầu nhanh chóng hóa thành mờ nhạt, kích thước cũng gấp rút thu nhỏ lại. Chưa đủ một cái chớp mắt, một đoàn nằng lượng tinh thuần đã được rút ra, lực lượng của Hỗn Độn Châu đẩo qua một cái, mọi vấn đề đều xử lí xong.
Hồn lực đã tinh hóa xong, ném cho Ảnh Yêu hút vào, quả nhiên khí thế lại năng lên một đoạn, nhanh chóng tiến hành đột phá, thân hình lại co nhỏ lại, nhanh chóng rút lui xuống dưới.
Trong linh hải vẫn còn một bóng mờ của Song Đầu Hầu nhưng nhìn thật là mỏng manh, rất nhanh sẽ tiêu tán, Dương Thiên liền đem hắn ném cho Bach Thạch Hầu của mình. Tiểu hầu vừa bị thương, cũng nên bồi bổ một chút.
Linh phách giống như một đám lửa, năng lượng chính là sức nóng, còn bóng mờ kia chính là hình dáng. Mất đi sức nóng thì đám lửa cũng tắt, sao duy trì hình dáng được. Cho nên Dương Thiên lựa chọn linh phách của Song Đầu Hầu tránh cho lãng phí.
Đương nhiên năng lượng trong huyền linh hết sức giống với hồn lực, thậm chí là không khác biệt gì, nhưng nhân loại không thể dùng được, phải trải qua một quá trình luyện hóa rất lâu mới có thể sử dụng, trái lại huyền linh có thể cắn nuốt một cách dễ dàng. Điều này cũng là một bí ẩn chưa có lời giải đáp, đều gọi là hồn lực, nhưng có người gọi đó là Phách Lực.
Không quan bao lâu, một tiếng nổ “phanh” vang ra, Ảnh Yêu khôi phục lại kích thước vốn có của nó, toàn thân giống như được cô đọng rất nhiều, bộ dáng có chút vui tươi. Đương nhiên việc có thêm một cái đầu nữa cũng rất kỳ lạ, cái đầu này lại không biểu cảm gì, im lặng quấn quanh như nhánh cây phụ, mọi việc vẫn nghe nhanh cây chính.
...
Dương Thiên ý thức rời khỏi linh hải, hắn không dám nhìn lâu, rất sợ lỗ hổng kia đóng lại, một chút đám vật chất đen kia hướng hắn lao tới thì chỉ có nước táng thân ở đây thôi.
Dương Thiên phát động Ảnh Hóa, huyền linh vừa mới đột phá nên có thời gian củng cố nhưng điều kiện của hắn cũng không cho phép làm điều đó, chỉ có thể liều mạng mà thôi. Dương Thiên vừa mới phát động Ảnh Hóa liền thấy cảm giác có chút không đúng,
Thay vì là một mặt phẳng kết giới, nơi Dương Thiên tiếp xúc bây giờ giống như một cái tổ ong, có rất nhiều lỗ nhỏ chỉ bằng đầu đũa mà thôi. Dương Thiên lập tức hiểu ra được vì sao Đường Hào lại hóa thành một mũi tên nhỏ chui vào được rồi.
Hắn cũng không lưỡng lự lập tức chui vào bên trong, quá trình thuận lợi đến không ngờ, thậm chí còn chẳng phải thu nhỏ lại như Đường Hào, cơ thể giống như một dòng nước, đầu xuôi đuôi lọt, dễ dàng chảy vào bên trong.
Dương Thiên tiếp tục rơi xuống, kỳ thật hắn có thể bám ở trên kết giới, nhưng vừa bước vào trong này hắn liền không hút được chút huyền khí nào cả. Vẫn cảm nhận được nhưng hòa toàn không thể hấp thu, Dương Thiên cũng không dám vận dụng huyền khí quá mức, chỉ có thể tiếp đất rồi hủy bỏ huyền linh thuật.
Dù sao hắn đang là hắc ảnh, gần như không có trọng lượng cùng lực cản, tiếp đất trong yên lặng. Nhưng những kẻ trong này toàn loại sống lâu thành tinh rồi, làm sao có thể giấu diếm được, Dương Thiên vừa mới chui vào liền bị phát giác.
Bất Diệt Chi Tâm hóa thành đầu lâu ghê rợn ồm ồm nói.
“Đây là nguyên nhân mà ngươi không hóa thành huyết thủy sao?”
Bất Diệt Chi Tâm từ đầu đến cuối không hề ngăn cản mấy chuyện mà Dương Thiên làm, cũng không biết là hắn không can thiệp kịp thời hay là không thể can thiệp nữa. Nhưng giọng điệu của Bất Diệt Chi Tâm cũng cho thấy rõ sự không quan tâm. Ý tứ tựa như ngắm nhìn người vùng vẫy trong tuyệt vọng vậy.
“Sao ngươi lại ở đây?”
Âm thanh của Đường Hào cũng vang lên một cách thất thố không thể tin được. Một tên tiểu tử Huyền Biến Cảnh ngũ biến mà thôi lại có thể sống xót trong dư âm cửa mười đòn công kích trong Phong Thuật Châu, truyệnn này thứa để người ta thất thố rồi.
Đổi lại một kẻ phàm nhân bình thường, không hiểu rõ tu luyện nhiều lắm chỉ hơi kinh ngạc một chút. Chỉ là chịu đựng lực công kích vượt hai đại cảnh giới thôi mà.
Nhưng đối với tầng thứ thiên tài đã tu thành cường giả như Đường Hào, đây là một tin tức đáng để hắn thất thố. Cấp chín Phong Thuật Châu phong tồn đòn tấn công của cường giả Huyền Phủ Cảnh đỉnh phong, một tia lực lượng thôi cũng đủ giết chết Huyền Chân Cảnh đỉnh phong rồi.
Dương Thiên sống được kể ra cũng là do may mắn, hắn trải toàn thân ra dán vào mặt sau của kết giới, đại bộ phận lực lượng đã bị Trấn Ngục Đài cản trở rồi. Lại thêm Ảnh Hóa tương đối có tính kháng sóng xung kích, linh hải được Hỗn Độn Châu bảo vệ, có Sinh Mệnh Dịch giữ mạng.
Nếu không có mười cái mạng thì Dương Thiên cũng chết rồi.
Đây cũng có thể coi như may mắn trong bất hạnh.