Lôi Kiếm Đại Tiên sắc mặt khó coi vô cùng, bởi vì thủ đoạn của Dương Thiên chợt trở nên quỷ dị lạ thường, hai người đánh một người, mặc dù hắn không e ngại, nhưng mỗi khi hắn dồ ép được một tên, thì tên khác tấn công giải vây, hắn lợi dụng cho một nhất kích tất sát thì tên còn lại phản công cho hắn một kích trí mạng.
Dương Thiên giống như không e ngại tổn thương, thân thể liên tục bị chém mở ra rồi lại lành lại, thật sự vô cùng quỷ dị. Lấy kiến thức của Lôi Kiếm Đại Tiên đương nhiên biết chuyện gì đang sảy ra, nhưng cũng chỉ có thể thúc thủ vô sách, bởi vì Hà Tuyết Nguyệt ở một bên áp trận, cho hắn áp lực rất lớn.
Thực lực bị áp chế lại còn phải một mình đánh với nhiều người khiến cho Lôi Kiếm Đại Tiên vô cùng tức giận, trên thân chợt nổi lên một chút gợn sóng, một luồng sức mạnh không rõ nguồn gốc gia trì trên thân của hắn, khiến cho khí tức của Lôi Kiếm Đại Tiên tăng vọt, thoáng cái mạnh gấp ba lần.
Hà Tuyết Nguyệt lập tức làm ra phản ứng, tiến lên một bước đã đến bên cạnh Dương Thiên, cánh tay trắng noãn như ngọc nhẹ nhàng đánh về phía Lôi Kiếm Đại Tiên, trong miệng nàng thầm nói một tiếng.
“Cuối cùng cũng đợi được ngươi.”
Lôi Kiếm Đại tiên mặc dù bất chợt tăng lên sức mạnh nhưng cũng không lơ là đề phòng, Lôi Kiếm chắn ngang trước ngực, ngăn chặn thế công của Hà Tuyết Nguyệt.
Đôm đốp!!!
Lôi điện lập lòe, du tẩu trên thân kiếm, Hà Tuyết Nguyệt đánh trực diện một đòn vào thân kiếm, lôi điện đánh thẳng vào trong cánh tay của nàng, dữ tợn thiêu đột lấy da tay, từ đó bốc lên mùi khét thịt cháu cùng với khói trắng.
Hà Tuyết Nguyệt lần đầu thụ thương, nhưng Lôi Kiếm Đại tiên cũng không chiếm được kết cục tốt, Lôi Kiếm bị một lớp băng mỏng bao phủ, mặc cho lôi điện bơi lượn cũng không thể phá băng mà ra được.
Lôi Kiếm Đại Tiên trong lòng lộp bộp, miệng gằn từng chữ dữ tợn.
“Ngươi đã biết từ trước rồi?”
Hà Tuyết Nguyệt không trả lời, cánh tay lại đánh ra một chưởng, bàn tay đã khôi phục lại, trắng nõn như cũ, lúc này trên tay không có khí thế nào dao động, nhưng một chưởng vừa ra, thiên địa biến sắc.
Tuyết vũ đầy trời rơi xuống, băng phong cuồn cuộn thổi lên, gió lạnh đi đến đâu, cuốn theo tuyết bay đến đó, toàn bộ cảnh vật trên đường gió lạnh thổi qua đều bị băng đá bao trùm trong tích tắc.
Thần thông: Băng Phong Vạn Lý.
Lôi Kiếm Đại Tiên khuôn mặt đạt biến, thần lực trong người không dám ẩn giấu nữa, toàn bộ bộc phát ra một màu trắng vàng chói lọi, nhưng nếu nhìn kỹ cũng có thể thấy được ẩn giấu trong màu sắc chói lọi ấy có một tia lực lượng màu lục cùng một tia lực lượng màu hồng, rất khó nhận biết. Dương Thiên cũng chỉ có thể nhận thấy được màu trắng vàng mà thôi.
Thần lực toàn bộ bộc phát, Lôi Kiếm rung lên kinh người, lôi điện không ngừng nhảy vọt, trong chớp mắt bao phủ lấy toàn bộ thân thể của Lôi Kiếm Đại Tiên, chống chọi lại Băng Phong Vạn Lý.
Đương nhiên sức lực có lớn thế nào cũng không thể chống chọi lại thần thông được, nhất là tất cả mọi người đều ở trong cùng một cảnh giới như thế này. Cho nên Lôi Kiếm Đại Tiên cũng tế ra thần thông của mình.
Thần thông: Thiên Lôi Pháp Thần.
Toàn thân của Lôi Kiếm Đại Tiên chợt biến, hóa thành lôi điện, giống như Ảnh Hỏa, toàn bộ biến thành nguyên tố, nhưng so với Ảnh Hóa cao cấp hơn nhiều, từ tốc độ đến lực lượng, đặc tính đều hoàn toàn hóa thành lôi điện, uy năng kinh khủng vô cùng.
Chỉ thấy Lôi Kiếm Đại Tiên khẽ động, cơ thể hóa thành một đường sáng, Dương Thiên còn chưa kịp phản ứng đã bị bao trùm trong một hải dương do lôi điện biến thành. Toàn bộ cơ thể lâm vào tình trạng bị thiêu đốt, tê dại cùng đau nhức không ngừng ăn mòn. Cứ đà như vậy, chỉ cần vài giây thôi là thân thể của Dương Thiên cũng đủ đổ nát rồi.
Phải biết thân thể của Dương Thiên lúc này rất mạnh, một quyền đánh ra có thể nhấn chìm một nửa địa vực, nhưng như thế cũng không thể chống chọi được lôi điện hải dương này quá lâu.
Dương Thiên hét lên một tiếng, hắc khí bao trùm quanh thân, hóa thành một lớp giáp, tạm thời ngăn cản đau nhức, sau đó điên cuồng vung quyền. Lôi điện hải dương này rõ ràng là do thân thể của Lôi Kiếm Đại Tiên hóa thành, Dương Thiên rất hiểu rõ Ảnh Hóa nên biết điểm yếu của nó ở đâu.
Đáng tiếc, hắn đoán sai rồi. Dương Thiên vung ra hơn một nghìn quyền cũng không thể tổn thương được Lôi Kiếm Đại Tiên, hoặc là tổn thương không đáng nhắc đến. Rõ ràng việc lôi hóa như thế này cao cấp hơn Ảnh Hóa rất nhiều.
Dương Thiên hừ lạnh một tiếng, thân thể thoáng cái trở nên mờ ảo, sử dụng chuyển đổi với Ma Ảnh Phân Thân, trốn ra khỏi lôi điện hải dương. Nhưng vừa mới chuyển đổi ra ngoài thì lại một lần nữa bị bao trùm, lần này thì cả hai cỗ thân thể đều bị chìm ngập trong lôi điện. Phân thân rất nhanh bị tan rã, toàn bộ bị lôi điện tiêu diệt.
Dương Thiên ma hóa cánh tay, điên cuồng cắt chém, làm như thế có thể ngăn cản tổn thương trong một thời gian ít ỏi. Quả thật không để cho hắn thất vọng, mới đấm ra hơn ba nghìn quyền thì chợt nghe một tiếng răng rắc nhẹ, một khối lôi điện lớn bị đóng băng lại, Dương Thiên một quyền đánh vào khu vực đóng băng, lập tức lôi điện bị phá nát.
Lôi Kiếm Đại Tiên gầm lên giận dữ, thu hồi thân thể của mình. Băng của Hà Tuyết Nguyệt thật sự quá lợi hại, đến Thiên Lôi Pháp Thần Thể cũng có thể đóng băng lại được, hắn cũng không muốn bị Dương Thiên đánh nổ thêm lần nữa, lực lượng quá lớn, thân thể của hắn tổn thương không nhẹ đâu.
Hà Tuyết Nguyệt cũng không nhẹ nhàng, nàng có thể đóng băng Lôi Thể kia trong thời gian ngắn, nhưng độ khó vô cùng lớn, cho nên chỉ có thể miễn cưỡng mở một đường nhỏ cho Dương Thiên xông ra thôi chứ chẳng thể khống chế được Lôi Kiếm Đại Tiên.
Thần lực của Lôi Kiếm Đại Tiên tăng vọt, chắc hẳn có mấy miếng thần cốt đã khôi phục rồi, nếu như càng kéo dài thì càng có lợi cho Lôi Kiếm Đại Tiên. Hà Tuyết Nguyệt nghĩ vậy, cũng không tiếp tục giữ sức nữa, một lần bùng nổ ra át chủ bài của mình.
Ánh mắt của nàng đột nhiên chuyển sang màu băng lam, sau đó đổi về màu xám trắng, trời đất cũng giống như vậy, tất cả đều hóa thành một màu xáu trắng, lạnh lẽo, u ám, yên lặng, chết chóc.
Thần Thông: Vĩnh Hằng Băng Giới.
“Không!!! Mụ điên dừn.g..g...”
Lôi Kiếm Đại Tiên biến sắc, khuôn mặt sợ hãi tột độ, hô lớn lên, Dương Thiên tin chắc rằng nếu như hắn vẫn còn nói tiếp thì chắc chắn tên này sẽ xin tha thứ. Nhưng dưới ánh mắt trợn trừng của Dương Thiên.
Chỉ thấy thân thể của Lôi Kiếm Đại Tiên chợt hóa thành băng tuyết, từng bông tuyết nhỏ không ngừng lui tán khỏi thân thể, chậm rãi phiêu phốt, chẳng mấy mà toàn bộ cơ thể đã hóa thành cát bụi, chỉ còn mỗi cái xương đầu lâu màu vàng, màu vàng ảm đạm không có chút tia sáng nào.
“Chuyện gì xảy ra?”
Dương Thiên sợ hãi thầm than, hắn không biết chuyện gì xảy ra, hắn thậm chí còn chưa chớp mắt cái nào mà đối thủ cường thịnh kia đã chết đi như thế sao, quá dễ dàng chứ?
Dương Thiên đưa mắt sang Hà Tuyết Nguyệt, sức mạnh của nàng đã tán đi không ít, mồ hôi thấm ướt mái tóc dài, hơi thở trập trùng gấp gáp, sắc mặt tái nhợt không thôi.
Trên tay của nàng đang có mấy giọt máu màu vàng muốn rơi xuống, bị băng khí trên người hóa thành từng viên pha lê kết tinh đẹp mắt. Trong bàn tay của nàng có nắm lấy mấy thứ gì đó tròn trịa giống như đồng xu, vàng óng đẹp mắt.
Hà Tuyết Nguyệt như cảm thấy Dương Thiên đang nhìn chằm chằm, nàng liền quay người nhìn Dương Thiên một cái, ánh mắt trong trẻo không một chút gợn sóng.
Dương Thiên không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt lấy bình tĩnh, màng vừa mới miểu sát một tên cường địch, mà trong miệng của Bất Diệt Chi Tâm chính là Thần Tiên, Dương Thiên có chút sợ hãi cũng là đương nhiên. Nghĩ kỹ một hôi hắn liền chủ động lên tiếng.
“Nguyệt...cẩn thận.”
Ánh mắt của Dương Thiên trừng lớn, thân thế như một khỏa đạn pháo bắn ra, tốc độ gấp mấy chục lần âm thanh, xuyên thẳng qua không gian, mấy nghìn mét, bất chi bất giác đã dùng ra Truy Nguyệt Bộ, cảnh giới như đột phá một cái giới hạn nào đó, toàn bộ mặt đất cách mấy nghìn mét cũng bị một lần mượn lực vừa rồi vỡ nát thành một cái hố lớn.
Dương Thiên vừa vặn đến bên Hà Tuyết Nguyệt, một tay lôi kéo nàng, một tay hướng phía sau nàng đáng ra, ở đó có một ánh sáng lục sắc lóe lên tốc độ không thua gì ánh sáng, dễ đang xuyên thấu cánh tay của Dương Thiên, đồng thời bắn xuyên qua thân thể Hà Tuyết Nguyệt, để lại trên ngực của nàng một lỗ lớn cỡ ngón tay cái.
Một âm thanh khanh khách vang lên, trầm thấp mà âm u.
“Thần thông: Ất Mộc U Lâm.”
Thanh âm phiêu phốt, hóa thành một cơn gió nhẹ, lẩn khuất xuống rừng cây dị thường dưới mặt đất.
Dương Thiên một tay nâng lấy Hà Tuyết Nguyệt sắc mặt khó nhìn, đang định kiếm tra thương thế của nàng thi Bất Diệt Chi Tâm quát.
“Thằng ngu này!”
Sau đó Dương Thiên đột nhiên vươn ra cánh tay hướng mấy đồng xu trong tay Hà Tuyết Nguyệt giật lấy, ném ra phía ngoài, thân thể nhanh chóng lui về phía sau, ma khí hóa thành hai cánh, tốc độ kinh người rút đi.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Liên tiếp bốn tiếng nổ lớn, giống như mặt trời hạo đãng, luông khí khế hủy diệt xốc ra bốn phía, đánh vào trên thân của Dương Thiên, đem phần lưng đã được ma khí bao bọc đánh cho nát bét, máu thịt đen nhánh trong chớp mắt hóa thành tro bụi.
Dương Thiên sắc mặt dữ tợn, mặc kệ bạo kích đang lan tràn, cánh tay hướng sâm lâm lay lắm phía dưới đấm ra một quyền, toàn bộ hắn khí hóa thành một đại quyền, như thiên ngoại tinh thần đổ ập xuống, hướng thẳng sâm lâm bao phủ, toàn bộ không bỏ xót bất cứ cỏ cây nào.
“Không!!!!”
Lôi Kiếm Đại Tiên gầm lên không cam tâm, thanh âm xé lòng nhức nhối, một khuôn mặt quỷ quái dữ tợn hiện lên giữa không trung, giống như không có thực thể muốn ngăn chặn hắc quyền. Nhưng tất cả chỉ là vô nghĩa, hắc quyền vẫn rơi xuống, như lưu tinh phá hải, hủy thiên điệt địa.
Một quyền, kết liễu Lôi Kiếm Đại Tiên.
...
p/s: Chúc mọi người năm mới vui vẻ, cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng Huyền Linh Ký trong suốt chặng đường vừa qua. Đến năm 2021 này, tác giả cũng cố gắng sắp xếp thời gian, trước hết là trong tháng một này sẽ cố gắng mỗi ngày một chương bắt đầu từ hôm nay, sau đó có thể hướng tới hai chương một ngày và có thể nhiều hơn nữa, vẫn mong các bạn kiên trì và ủng hộ bộ truyện cho đến những chương cuối cùng nha.