Cục diện bên trong kết giới đã đủ rối rắm thế mà bên ngoài còn có người khác rình mò, Dương Thiên cũng chỉ có thể cảm khái vũng nước này quá đục.
Cũng không thể trách hắn, mọi lần Đại hội võ lâm tuy là nói quy tụ toàn bộ chốn giang hồ nhưng cũng không lợi hại đi đâu cả, cao nhất cũng chỉ xuất hiện huyền phủ cảnh nhất nhị trọng mà thôi, có thể nói có tiếng mà chẳng còn miếng.
Nhưng lần này lại khác, chuẩn vương một đống lớn, huyền phủ nhiều như chó. Chỉ tính riêng chuẩn vương thôi cũng có thể nói quy tụ lực lượng quét ngang Đông Nam Vực, cho dù một vị Vương Giả bình thường cũng không dễ động vào đám người này.
Trong đó, tam đại môn phái liên minh vào cùng một chỗ nhưng ai cũng có ý riêng, Cửu Tiên Sơn tách biệt lại liên minh cùng Dương Thiên. Huyết Giáo đứng một bên, Ma Môn đứng một bên đều là thế lực độc lập. Man Chủ đứng một bên, liên minh tương đối bền chắc với Dương Thiên và Hà Tuyết Nguyệt.
Tổng cộng đã có mười vị chuẩn vương hoặc có chiến lực cấp chuẩn vương, mỗi người đều ôm một ý riêng, liên minh cũng không quá bền chắc. Cứ nhìn cách Vân Sát cứu Chu Vô Bá là có thể thấy được, rõ ràng có thể đảm bảo Chu Vô Bá nhưng Vân Sát vẫn cố ý chậm nửa nhịp, phế đi cánh tay trái của Bá Hỏa là đủ hiểu sự mong manh giữa liên minh này rồi.
Hồng Y của Cửu Tiên Sơn có thể nói là lấy một địch hai, cả nàng và Tam Sinh Ngân Lân đều có chiến lực đạt đến cấp bậc chuẩn vương, nhưng mối liên minh giữa Cửu Tiên Sơn và Dương Thiên cũng không bền vững, nàng chỉ là muốn thoát khỏi đây thôi, nếu như Dương Thiên bị bắt thì chắc chắn Hồng Y sẽ không cứu trợ đấy.
Tây Môn Chiến Dã có thể coi là yếu nhất, lực lượng cưỡng ép nâng lên, nhưng đối mặt với Man Chủ cũng không tỏ ra yếu thế chứng tỏ không phải một quả hồng mềm. Mà Ma Môn thì châm ngòi li gián, miệng lưỡi lợi hại muốn làm ngư ông đắc lợi cho nên bất cứ kế hoạch nào cũng cần đề phòng Triệu Đạt quấy phá.
Triệu Đạt nói xong cũng không ai đáp lời thái độ cũng không thiện chí, rõ ràng là không đồng ý nhưng lại muốn Dương Thiên lên tiếng, vừa để hắn đắc tội Ma Môn, vừa để cho Dương Thiên chịu đến áp lực mà sợ hãi.
Đúng là một đám hồ ly.
Nhưng Dương Thiên đâu phải người tầm thường, hắn cũng không có gì sợ hãi cả. Nắm giữ sức mạnh trong tay cho nên Dương Thiên tự tin có thể thoát đi cùng Hà Tuyết Nguyệt, không đến mức run sợ trước mấy người này, hắn bình thản nói.
“Ta không có vấn đề gì, Triệu môn chủ có thể mở ra.”
Lời này vừa ra, tất cả nụ cười đều ngưng kết. Trong lòng mấy người liền âm thầm hỏi han tổ tông mười mấy đời nhà Dương Thiên. Ai cũng biết mấy lão còn lâu mới cho Triệu Đạt đụng vào hộp ngọc được, nhưng mấy lão không nghĩ đến Dương Thiên sẽ trực tiếp đồng ý đưa cho Triệu Đạt, lúc này mà ra tay thì chẳng hóa ra mấy lời trước đó là đánh rắm à.
Triệu Đạt bật cười, lòng thầm nói thú vị, thầm khen trí lực của Dương Thiên không tồi, tâm tình cũng rất ổn định. Đương nhiên Dương Thiên không lấy ra hộp ngọc mà chỉ nói miệng thôi, ý tứ là lão phải tự đến lấy, nhưng Triệu Đạt còn lâu mới mắc mưu, hắn không bao giờ muốn bị một đám lão già vây công đâu.
“Được, vậy thì ngươi đem hộp ngọc cho ta.”
“Khoảng cách quá xa, ta ném không tới.”
Triệu Đạt: “...”
Đám người: “...”
— QUẢNG CÁO —
Nhất thiết phải lấy lý do tức cười như thế sao?
Huyền chân cảnh tuy không là gì so với những người ở đây nhưng cũng có thể xếp vào tầng thứ cao thủ của một thành trì, ném một vật bay xa ba bốn nghìn mét không phải là vấn đề gì, thế mà dám nói ném không tới.
Tây Môn Chiến Dã đột nhiên phóng tới cách Tam Sinh Ngân Lân ba trăm mét nói.
“Vậy để ta trợ giúp Hạo Nhật công tử vận chuyển hộp ngọc thì sao?”
Thời gian càng kéo dài thì càng bất lợi cho hắn, rõ ràng đám người này biết điều đó cho nên cứ mang vấn đề kéo dài ra khiến cho Tây Môn Chiến Dã có chút bực mình, đành phải đứng ra. Mặc dù tỏ ra gấp gáp nhưng Tây Môn Chiến Dã có thực sự gấp hay không thì chỉ hắn mới có thể biết được, lượng máu ngưng tụ huyết hải không ngừng được bổ sung, có vẻ thời điểm mà hắn cạn lực còn rất xa ý chứ.
Trái với suy nghĩ của niều người, Dương Thiên híp mắt cười nói.
“Cũng được.”
Dương Thiên đảo tay liền lấy ra hộp ngọc ném cho Tây Môn Chiến Dã trong sự sửng sốt của tất cả mọi người.
Đến cả chính Tây Môn Chiến Dã cũng hơi sửng sốt nhướng mày một cái, ai cũng không nghĩ đến Dương Thiên sẽ ở lúc này mang đồ vật ném ra. Phản ứng đầu tiên là có trá, nhưng Tây Môn Chiến Dã vẫn đưa tay tiếp nhận hộp ngọc.
Có điều Tây Môn Chiến Dã cũng không ngu ngốc mà nắm thẳng vào, hắn tuôn ra chân nguyên hình thành một cái huyết thủ nửa trong suốt chụp vào hộp ngọc, nắm chặt.
Quả nhiên, hộp ngọc rung lên một cái, bàn tay liền biến thành mưa bụi, nhuộm hồng cả không gian.
Tây Môn Chiến Dã mặt không đổi sắc, thân hình lắc một cái thay đổi phương hướng, vươn tay đánh ra một chưởng, cách không đập vào hộp ngọc.
“Triệu môn chủ, nhận lấy.”
Vụt!!!
Hộp ngọc lấy tốc độ cực kỳ kinh người, chớp mắt đến bên cạnh Triệu Đạt, Triệu Đạt cũng không kinh hoảng, bàn tay vươn ra nắm lấy hộp ngọc.
Không có bất ngờ gì xảy ra, Triệu Đạt lập tức hóa thành hắc vụ, giống như sương mù phủ đen cả một vùng trời. Hắc vụ cũng không bay loạn mà bao bọc lấy hộp ngọc, giống như muốn nắm giữ nó. Nhưng tuyệt nhiên hộp ngọc vùng vẫy càng mạnh bạo, hắc vụ càng bị đánh liểng xiểng thổi bay ra xa.
“Cho ta trấn!”
— QUẢNG CÁO —
Triệu Đạt quát lớn, hắc vụ đúng là không ngừng co lại, có xu thế đè ép hộp ngọc. Lúc này Tây Môn Chiến Dã cũng vọt tới, bật cười nói.
“Để ta giúp Triệu môn chủ một tay!”
“Trấn!”
Một làn huyết vụ xông ra, hòa vào trong hắc vụ, đè ép thẳng đến hộp ngọc, phạm vị ba mét quanh hộp ngọc không có chút vụ khí nào nhưng khu vực này đang không ngừng bị co nhỏ.
“Có vẻ như hiệu quả không tệ, để lão phu giúp các ngươi một tay.”
Vân Sát đột nhiên ra tay, tốc độ co nhỏ của vụ khí càng ngày càng nhanh, có vẻ như sắp nắm được hộp ngọc đến nơi rồi.
...
“Tránh ra!”
Hồng Y quát lạnh, không biết từ lúc nào mà nàng đã về đến Tam Sinh Ngân Lân, Hà Tuyết Nguyệt cũng đứng trước Dương Thiên, còn Tam Sinh Ngân Lân đã đến trước khe nứt.
Khoảng cách giữa khe nứt cùng với khu vực hộp ngọc chỉ khoảng hơn nghìn mét, các nàng vốn muốn rời khỏi kết giới nhưng Tiết Vô Quy lại bất ngờ chặn lại, hơn nữa kết giới này là hắn thành lập, cho nên vết rách kia đã bị bao phủ bởi lôi đình vô tận.
Hóa ra trong lúc Triệu Đạt rảnh tay trấn áp hộp ngọc thì Tiết Vô Quy tách ra, phong tỏa kết giới. Hồng Y lúc này hết sức tức giận, nàng chỉ muốn rời đi thôi mà tên này cứ cắn chặt không bỏ, đã vậy thì nàng cũng không thèm để ý nữa.
Chỉ thấy khí tức trên người nàng không ngừng cất cao, thoáng chốc áp đảo bốn phương, trấn áp thiên hạ.
Huyền linh thuật: Nhất sinh!
Một kiếm đâm ra, một kiếm lại hóa nghìn vạn kiếm, mỗi kiếm đều mang theo uy lực tuyệt luân, hơn nữa trong khoảng thời gian cực ngắn, nghìn vạn kiếm này lại càng mạnh hơn, phát ra khí tức hủy diệt kinh khủng.
Tiết Vô Quy sắc mặt đại biến, bản thân cũng không dám đón đỡ, thân hình cấp tốc rút lui về một phía, muốn tránh thoát đòn này. Đồng thời hai tay giống như hóa thành vô hình, song kiếm vung vẩy hàng nghìn lần tạo thành một lá chắn chặn trước cơ thể.
Huyền linh thuật: Dương lôi đại hải.
Lôi đình đầy trời, bất cứ vật nào vọt vào gần Tiết Vô Quy cũng đều gặp lôi đình oanh tạc, đánh cháy thành than. Kể cả kiếm ảnh của Hồng Y cũng tương tự. Nhưng kiếm ảnh của nàng nhiều lắm, lôi đình dần dần có chút không thể chống lại được, Tiết Vô Quy không ngừng bị đánh lui.
— QUẢNG CÁO —
Chu Vô Bá nắm theo Hỏa Tiêm Thương bay vọt tới, đứng trước khe nứt bổ sung thêm hỏa diễm đồng thời vung tay, đánh ra một kích huyền linh thuật.
Huyền linh thuật: Phần Thiên.
Biển lửa ngập trời, ngăn chặn vạn kiếm. Kiếm vào biển lửa đánh cho hỏa diễm tan tác nhưng cũng đồng thời bị hao tổn đến phá nát, phần thiên thủng hàng nghìn lỗ cũng không ngừng lấp đầy, không ngừng ép sát Tam Sinh Ngân Lân. Kiếm ảnh đan xen, không ngừng ma diệt cũng không ngừng sinh mới, chỉ cầng chân nguyên của Hồng Y không cạn, kiếm ảnh cũng sẽ không hết.
Uỳnh!!!
Tiếng nổ kinh thiên động địa, Phần Thiên giống như một mảnh đất cằn vỡ tung tóe, hóa thành hàng nghìn mảnh vụn trụy lạc, oanh tạc đại địa, hàng nghìn kiếm ảnh giống như dòng lũ lao thẳng về phía Chu Vô Bá.
Giống như lũ quét thẳng tiến, không gì cản nổi, Chu Vô Bá chỉ cảm thấy tinh thần run lên, tử vong gần ngay trong trước mặt. Không biết đã bao năm hắn mới lại có cảm giác này, cảm giác hắn sẽ chết khi mà đòn này đánh vào trên người hắn. Chu Vô Bá có chút hối hận, tại sao phải cản bước Hồng Y cơ chứ, nàng muốn đi thì cứ để cho nàng đi, hiện tại trêu chọc một nhân vật kinh khủng như thế.
Nhưng hồi hận lúc này cũng đã không kịp, Chu Vô Bá cắn răng chuẩn bị dốc lực làm ra một đòn quyết định.
“Ngừng tay!”
Đột nhiên có một người lao tới quát lớn, hắn chắn trước mặt Chu Vô Bá, hùng hậu vồ ra một chưởng, hình thành một cự thủ đánh thẳng vào dòng lũ.
Huyền linh thuật: Dời non lấp biển.
Chiến pháp: Bài Sơn Chưởng.