Huyền Linh Ký

Chương 172: Chương 172: Mỹ Thiên Bí Cảnh (2)




Dương Thiên giống như một lần lại đi đến thế giới linh cảm, cảnh vật xung quanh tối dần, ánh sáng trắng bao phủ, dần dần thế giới chỉ còn trắng tinh, cùng âm thành nước chảy ồ ồ.

Từng đốm nhỏ màu vàng hiện lên, rời rạc từng hạt giống như cát bụi, dần dần vun đắp vào với nhau, nhưng lại không hoàn toàn hòa thành một thể mà chỉ riêng biệt xếp chồng.

Quá trình này diễn ra rất lâu, Dương Thiên cũng không biết thời gian cụ thể, nhưng cho đến khi đắp thành một gò đất cao, tiếng ồ ồ nước chảy liền biến mất. Từ trong gò đất mọc lên một mầm cây nhỏ, mầm cây tỏa ra ánh sáng màu lục, dần áp hết màu trắng.

Dương Thiên mở mắt, ánh mắt lóe lên một cái, như có tia sáng từ trong đó phóng ra ngoài, rất nhanh đôi mắt lại bình thường trở lại.

“Học đệ, lĩnh ngộ thế nào?”

Mặt trắng Lưu Huyền cầm theo cuốn sổ dày cộp, tươi cười hỏi thăm.

Dương Thiên lắc đầu không đáp, so với vừa rồi điềm đạm hơn không ít, hắn còn nhận ra được xung quanh có thật nhiều người đang đứng nhìn. Rõ ràng là khi đến đây cũng không có người khác, làm sao thoáng cái lại nhiều người như vậy cơ chứ.

Lưu Huyền thấy Dương Thiên lắc đầu trầm mặc, cho rằng hắn thất lạc vì không lĩng ngộ được chân ý, trong lòng Lưu Huyền còn có chút vui mừng đây, liền nhanh nhảu ra vẻ an ủi nói.

“Đừng quá ảo não, lĩnh ngộ chân ý cũng không phải là việc một sớm một chiều có thể hoàn thành.”

Sau đó, Dương Thiên hơi sững sờ khi mà Lưu Huyền dùng huyền khí truyền âm cho hắn.

“Học đệ hợp tác một chút, chúng ta cùng nhau kiếm cái đầy bồn đầy bát.”

Ban nãy Dương Thiên lâm vào trạng thái đốn ngộ, Lưu Huyền liền tranh thủ đi ra quảng bá một lần, tân nhân vừa tới liền dưới sự trợ giúp của hắn tìm được một chỗ chứa chân ý thích hợp bản thân, chớp mắt đốn ngộ.

Sau đó, Lưu Huyền lại lớn tiếng đánh quảng cáo, ngay tại chỗ hướng Dương Thiên nói.

“Học đệ, mảnh địa phương này giúp đỡ ngươi không phải là ít, đủ thấy ta không lừa gạt ngươi đi. Giờ thanh toán cho ta được rồi chứ?

Theo giá thị trường là ba vạn điểm cống hiến, nhưng nhìn học đệ ngộ tính siêu phàm, vi huynh mở lòng mến tài, đánh chiết khấu cho đệ mười phần trăm, coi như kết giao bằng hữu. Hai vạn bảy điểm cống hiến là được rồi.”

Dương Thiên lập tức hiểu ý của con hàng này, nói là hợp tác nhưng thực tế là tại chỗ vặt Dương Thiên một món sau đó đánh ra danh tiếng. Có điều Dương Thiên còn lâu mới ngu ngốc chuyển điểm cho hắn, tiền vào túi hắn rồi, tuy nói là hợp tác nhưng nghĩ hắn nôn lại tiền trả cho thì đúng là mơ đi.

Sau đó tên này trở mặt không quen biết thì Dương Thiên chỉ có chịu mất điểm cống hiến thôi, lại thêm kiểu gì tên này cũng dựa vào uy tín, đưa ra lời nói rằng Dương Thiên qua sông đoạn cầu, hướng hắn đòi lại điểm cống hiến, thành ra một cái tiếng xấu muôn đời.

Dương Thiên không sợ tiếng xấu, nhưng cũng không thích ăn thua lỗ tí nào, cho nên là không đưa điểm rồi, hắn chỉ hơi lắc đầu, hướng một phương hướng khác rời đi.

Trung cấp ban một lần một vạn điểm cống hiến chỉ có thể ở lại một ngày mà thôi mặc dù trạng thái vừa rồi rất đặc biệt, nhưng Dương Thiên biết đó không phù hợp mình, chân ý không hợp không thể ngộ ra được.

Nhưng Lưu Huyền sắc mặt liền đen lại, Dương Thiên lúc này bỏ đi là có gì gì? Định ăn quỵt hắn à? Một cái tân nhân mà thôi, cho thể diện mà không muốn có phải hay không. Thấy lão huynh hiền lành liền muốn làm gì là là à.

“Học đệ, bóc bánh trả tiền thiên kinh địa nghĩa, ngươi bỏ đi là có ý gì.”

Dương Thiên nhíu nhíu mày, hắn cũng không ăn bánh của tên này, thế mà hắn còn dám nói ra, ăn không nói có một cách trắng trợn như vậy mà tim không gấp mặt không đỏ, đúng là khâm phục.

Dương Thiên lại không có thời gian để dư thừa cho nên rất chân thành nói.

“Ta đối với chút lợi ích mà ngươi đề cập rất không có hứng thú. Hiện tại cũng đừng có cản trở ta.”

Không hiểu thấu, Lưu Huyền chứng kiến ánh mắt đạm mạc của Dương Thiên trong lòng hợi lộp bộp, một cái ý nghĩ đá phải tấm sắt tuôn ra trong lòng hắn. Nhưng rất nhanh hắn liền đem ý nghĩ bóp chết.

Đùa cái gì, Lưu Huyền đường đường Phong Vân Bảng thứ chín mươi ba, ngoại hiệu Vạn Lý Hành Phong Quỷ Tài Tử Lưu Huyền, còn sợ một cái người mới hay sao. Mặc dù không nhìn ra tu vi, nhưng chưa từng lĩnh ngộ ra chân ý thì có thể mạnh đi nơi nào.

“Học đệ, ngươi hôm nay không trả tiền ta đừng hòng mà đi đâu.”

Đám người xung quanh cũng bắt đầu lên tiếng, thực tế kẻ châm ngòi rõ ràng là đồng bọn của Lưu Huyền.

“Ăn bánh thì phải trả tiền chứ, làm sao lại ăn quỵt được, mau trả tiền đi.”

“Đúng vậy đúng vậy, đừng tưởng cậy thế gì đó, ở học viện này đều là học viên như nhau thôi, mau trả tiền đi.”

“Không sai, mau trả tiền đi.”

Trả tiền đi! Trả tiền đi! Trả tiền đi!

“...”

“Cút”

Dương Thiên hừ lạnh một cái quay người rời đi, chẳng muốn dây dưa với đám này. Nếu dám đến tìm hắn gây phiền toái, lúc đó thì đừng trách hắn nặng tay. Thái Tử Minh hắn còn chẳng sợ, không lẽ sợ đám a miêu a cẩu này.

Nhưng đột nhiên một người ngăn lại đường đi của Dương Thiên, tốc độ nhanh chẳng kém gì hắn. Dương Thiên nhìn kỹ lại, hóa ra là một nữ tử, trông thật là quen nhưnng khí chất lại không giống lắm, giống như Dương Tiềm Ngạn cùng một người lại có khí chất khác nhau.

Nàng mang áo tấc khăn vấn, ngũ quan tinh xảo như tượng ngọc, mắt phượng mày ngài, sống mũi cao thẳng. Khí chất trên người cao quý mà kiên trung, khiến người ta từ trong lòng nảy ra quỳ phục chi ý.

Nàng giọng nói thanh mảnh rõ ràng, mang theo một dạng uy nghi điều lệnh, hướng Dương Thiên nói.

“Ngươi quay lại trả tiền đi, làm giao dịch phải công bằng, mua trả bán đưa.”

Dương Thiên nhận ra, nàng đúng là cô gái ở trong Thiểm Thiết Sơn, người mà truy bắt Ngọc Tước Tì Tử. Nhưng nàng giống như cũng không nhận ra Dương Thiên thì phải, lại thêm khí chất này, cũng là cao quý nhưng khác hẳn nhau, càng không có vẻ gì là không biết giao tiếp.

Dương Thiên lắc đầu nói.

“Ta không mua đồ gì của hắn, tại sao phải trả tiền.”

Thiếu nữ gương mặt hơi đưa cao một chút, hai tay đan vào trong ống tay áo nói.

“Hắn dẫn ngươi đến bảo địa dễ dàng cảm ngộ chân ý, đây dù nhỏ cũng là ân huệ, hơn nữa ngươi và hắn có thỏa thuận từ trước rồi, trả tiền là lẽ đương nhiên, ở đây ai cũng nhìn thấy hết.”

Lưu Huyền ở phía sau nhanh miệng nói.

“Đúng đúng, cô nương này nói rất đúng. Việc ngươi đốn ngộ là chứng minh rõ ràng nhất ai cũng thấy rồi còn gì.”

Dương Thiên lườm Lưu Huyền một cái nói.

“Vậy thì sao, cũng không phải là ngươi dẫn ta đến chỗ này.”

Lưu Huyền khinh khỉnh, hai tay ôm ngực đáp.

“Không phải ta thì ai, ngươi cũng đừng nói một cái tân nhân liền có thể chạy đến đúng nơi được.”

Người xung quanh gật gù, bọn họ tiến vào bí cảnh, cũng không thể trong một lần trùng hợp tiến vào đúng vị trí mình muốn được. Hơn nữa ban nãy Dương Thiên cùng Lưu Huyền kẻ trước người sau di chuyển, cũng không phải là không ai thấy. Nếu không có Lưu Huyền chỉ đường, sao một cái tân nhân lại chạy về phía đó đâu.

“Nếu người nói vậy, mục tiêu của ta là gì mà ngươi lại dẫn ta đến đây?”

Dương Thiên híp mắt chất vấn.

Lưu Huyền sải bước, không nhanh không chậm trả lời.

“Cái này...làm sao mà ta biết được, ngươi cũng không nói công pháp của ngươi là gì, chỉ nói huyền khí hệ thổ, ta liền dẫn ngươi đến đây nhìn thử mà thôi. Như thế cũng không thể phủ nhận công lao của ta chứ.”

Lâm thời ứng biến rất tốt, đúng là người ngoài nhìn không ra cái gì. Đáng tiếc Dương Thiên không dễ chơi như hắn nghĩ rồi.

Dương Thiên từ trong nhẫn chứa vật lấy ra một tờ giấy thông thường, đây là Dương Thiên luyện viết khoa đẩu tự nên hay mang trong người.

Huyền khí tràn vào, từ một tờ giấy mỏng manh bỗng cứng rắn như lá sắt, Dương Thiên cong ngón tay lại, lia tờ giấy về phía cô gái kia.

Nàng không hiểu thấu hành động này, nhưng một tờ giấy muốn đat thương nàng là chuyện không thể nào cho nên nàng nhẹ nhàng đón lấy, giốngn hư tiên nữ hai hoa thanh nhã.

Răng rắc!

Tờ giấy hóa thành từng mảnh tan vỡ. Dương Thiên nhún vai nói.

“Đáng tiếc ta là băng hệ, cũng không phải thổ hệ.”

Mọi người ánh mắt lại đổ dồn về tờ giấy vỡ thành mấy mảnh kia, quan sát một chút. Cô gái kia xoa xoa hai ngón tay của mình, gật đầu xác nhận.

“Không sai, đích thị là băng hệ, rét lạnh còn rất tinh thuần, không có bóng dáng của thổ hệ huyền khí.”

“Không thể nào, hắn vừa rồi còn đốn ngộ.”

Lưu Huyền không thể tin tưởng được, hắn mà lật thuyền kèo này, về sau còn làm ăn thế nào được, hắn thậm chí đã rục rịch muốn động thủ rồi.

Đón nhận lấy những ánh mắt hồ nghi kia, Lưu Huyền nộ khí xông lên, muốn hướng Dương Thiên hạ chiến thư ngay lập tức, nhưng một tên đồng bọn vội vã lôi kéo hắn xuống.

Tên này lôi Lưu Huyền đi rất xa, mọi người vẫn còn nghe thấy một hồi chửi loạn, nhưng trò vui đã hết, ai cũng không hứng thú điếc tai mà mau chóng tản đi cảm ngộ huyền khí.

Thời gian ở trong bí cảnh tính bằng điểm cống hiến đo, rất trân quý, mặc dù ngồi cả ngày có thể không lĩnh ngộ ra cái gì nhưng chí ít còn hơn là để phung phí.

Dương Thiên đối cới cô gái hơi chắp tay, gật đầu một cái thân hình như gió rời khỏi, cũng không nguyện ý nói thêm thứ gì.

Cô gái cũng không để trong lòng chuyện này, hướng về đại hỏa sơn đi đến. Nàng có mục tiêu của riêng mình, thời gian của nàng đang gấp gáp đếm ngược. Vừa rối đúng là một phút xúc động hành hiệp trượng nghĩa trong mong ước tuổi thơ, nhưng có vẻ nàng chủ trì công đạo cho người kia cũng không ai cảm kích nàng thì phải.

Chẳng có cảm giác hào hiệp gì cả, nàng trong lòng thầm nghĩ sau này sẽ không lo mấy cái chuyện vụn vặn gì hết, mấy tên kia kể chuyện hành tẩu giang hồ đúng là bịp bợm.

Cô gái chạy đi thật nhanh, cũng không để ý đến cái bóng của mình đang nhúc nhích một cách không được tự nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.