Huyền Linh Ký

Chương 148: Chương 148: Ngụy giới




Dương Thiên dùng tinh thần ý niệm khống chế tinh thần hồn lực cùng hỗn độn khí, nhưng lần này tinh thần ý niệm đặc biệt nhiều, giống như thần hồn li thể một dạng, hóa thành con mắt mà nhìn.

Đương nhiên không phải là Dương Thiên có thể làm được thần hồn li thể, chỉ là giống như đem linh hồn kéo dài ra rồi vươn vào trong đồ án mà thôi, việc này cực kỳ hao phí tinh thần ý niệm lẫn hồn lực, tổn thương cũng nặng nên rất ít người dám làm.

Ít nhất là phải hình thành linh cảm rồi mới dám thao tác như vậy, nhưng Dương Thiên cũng không còn cách nào khác. Không lẽ bỏ mặc nàng ở đây, mất đi manh mối cuối cùng về Họa Tổ, Dương Thiên cảm thấy như thế quá thua thiệt.

Vượt qua một mảnh chân không, giống như xuyên qua thế giới vách tường tiến nhập vào nội thế giới. Dương Thiên kém chút không bị bên trong khí thế đánh cho nát vụn.

Chỉ thấy bên trong một mảnh băng phong tuyết địa, nào có cái gì linh hải, mà là mặt đất phủ lên giày đặc không biết bao nhiêu băng tuyết.

Trong vút tầm mắt, nơi này cũng phải có vạn mét trở lên dài rộng, so với linh hải của Dương Thiên còn đồ sộ.

“Không lẽ Họa Tổ đồ án là khác?”

Đây là ý nghĩ đầu tiên nhảy ra khỏi đầu của Dương Thiên, hắn cũng không tu luyện mà chỉ là nghiên cứu một ít mỏng manh tư liệu mà thôi, làm sao biết được thực tế như thế nào.

Chẳng qua ban nãy ngọn lửa kia đích thị là bị kéo vào trong đồ án này cho nên Dương Thiên mới nghĩ nguyên nhân là ở đây mà thôi. Còn như ở trong linh hải thì vị trí huyền linh hiện ra phải là đỉnh đầu mới đúng.

Mà nếu thật sự là linh hải thì Dương Thiên cũng không có cách nào cả, trừ khi giống như Bàn Tiến Minh, chủ động thả ra linh hải của mình để cho Dương Thiên tiến vào, nếu không thì Dương Thiên đừng hòng mà xâm nhập, chí ít tu vi này cũng không thể làm được.

Tạm gọi nơi này là ngụy giới đi.

Không xoắn xuýt vấn đề này mà Dương Thiên lúc này đang bị thu hút bởi cái ngọn núi nhỏ nằm ở trung tâm.

Cũng không đúng là ngọn núi, mà giống như là huyền linh, một con huyền linh đang ngủ say, trên người có một sợi tơ màu trắng xám, giống như họa tiết xuất hiện trên làn da.

Thân hình kia chí ít cũng lớn mấy trăm mét, nằm vắt ngang toàn bộ mặt đất. Bộ lông trôn có vẻ như là nhung, lam sắc mĩ lệ, trông rõ ràng mới nhận ra là từng sợi lông mượt mà xếp chồng lên nhau.

Trên bầu trời treo cao bốn cái “thiên thạch” lơ lửng trên không trung, giống như đang chơi đuổi bắt, mỗi giây lại phát ra oanh minh không ngớt tiếng va đập.

Băng tuyết cuồng phong giống như bắt nguồn từ đây làm cho cả linh hải chao đảo.

Dương Thiên mi mày nhíu thành một cục, lúc nào ở trong ngụy giới lại chứa nhiều đồ thế này rồi. Mấy cái khối kia rõ ràng cùng với huyền khí nơi này có mấy phần tương tự, nhưng lại không hoàn toàn hòa làm một, rõ ràng không phải là đồ vật vốn có.

Giống như hỗn độn châu, hỗn độn khí của nó Dương Thiên có thể mượn một chút xíu nhưng không bao giờ có thể hòa tan vào trong huyền khí, huyền linh nhiều lắp nhấm nhấm được một hai “hạt” mà thôi.

Cho nên bốn vật kia rõ ràng là ngoại vật, nhưng khi nào thì ngoại vật lại có thể gửi vào trong này rồi, rõ ràng chỉ có huyền linh mới có thể luyện hóa vào được chứ. Chẳng lẽ những vật kia đạt đến Vương cấp bảo vật không bằng.

Dương Thiên còn “tinh ý” phát hiện ra một vật trong số đó chính là vừa rồi Hà Tuyết Nguyệt lấy đi Băng Cốt.

Cmn!!!

Nàng làm sao làm được mang thứ này vào trong vậy? Miễn có liên quan đến băng là có thể tùy ý nhét hay sao?

Băng Cốt bên trên rõ ràng là bị ba vật còn lại “vây công”, nó đánh không lại cho nên thất kinh bỏ chạy, trên đường còn không ngừng rơi xuống từng hạt bụi màu xanh lục, lan tràn toàn bộ linh hải.

Còn có, Dương Thiên tinh ý sợi tơ trên đầu huyền linh này, thế mà có một sợi nhỏ hơn liên kết với Băng Cốt đang tung bay kia, giống như đang thao túng nó di chuyển vậy.

Đột ngột, một cỗ cường đại tinh thần áp bách giáng lâm, giống như trăm nghìn núi cao đè lên Dương Thiên đoạn này linh hồn.

Ở ngoại giới, khí thế là giả, càng lên cảnh giới cao, từ giả hóa thật, thậm chí trong mơ giết người. Nhưng đây là tinh thần thế giới, khí thế cái này là chân thực tồn tại, bởi vì Dương Thiên đang ở trong thế giới của người ta a.

Chỉ cần nàng một cái ý niệm, đoạn này linh hồn lập tức bị đánh cho xơ xác ngay lập tức, kể cả có hỗn độn khí bảo hộ cũng vậy thôi, dù sao chỉ có một sợi.

“######”

Dương Thiên:???

Cái gì?

Dương Thiên không hiểu, cũng không thể hiểu nổi, âm thanh kia giống như sấm rền, trực tiếp làm hắn ù đầu ù tai, không thể tiếp nhận được, cũng không thể từ đó nghe ra được thông tin gì.

Âm thanh kia không giống như là Hà Tuyết Nguyệt gây nên, dù sao đây là ngụy giới của nàng, nàng muốn nói cái gì chỉ là ý nghĩ một cái Dương Thiên cũng sẽ nghe được.

Trừ mấy cái đang làm loạn kia ra thì nàng có quyền khống chế tuyệt đối cơ mà, làm sao lại nói thứ không nghe hiểu được.

Nhưng đây là nguyên giới của nàng, ngoài nàng làm bá chủ ra còn có ai nữa đâu, kể cả huyền linh thì cũng không thể có ý thức được..cmn!!!

Dương Thiên giật mình quay người bỏ chạy thân hình rút lui về đến nguyên giới vách tường, đồng thời hỗn độn khí điều động mà lên, cảnh giác nhìn chằm chằm cái kia huyền linh.

Dương Thiên bị bất ngờ bởi kích thước của huyền linh này cũng chỉ nghĩ nó là một loại phi cầm yêu thú nào đó đặc biệt mà thôi. Nhưng nhìn kỹ lại, cái này huyền linh thế mà nhìn cùng yêu thú bình thường không khác chút nào, ẩn ẩn còn có...hô hấp.

Huyền linh về bản chất mà nói chính là linh phách yêu thú, cùng linh hồn ấn ký của huyền giả lẫn lộn, sẽ không có ý thức, hoàn toàn là cái tử vật, lưu lại chỉ là bản năng mà thôi. Dù nhìn cho dù có chân thật đến đâu thì vẫn không thể nào giống hệt yêu thú được, và lại huyền linh không hô hấp.

Vậy nên, con huyền linh loại phi cầm này...là sống?

Cái này quá hoang đường, thật sự là không thể tin được.

Dương Thiên trong lòng cảm thấy hoang đường đến tột cùng. Hắn cũng không phải là cái gì cũng không biết con gà non, nói thế nào cũng ở thế gia đánh tốt cơ sở thường thức cùng vài bí mật đặc biệt, còn ở thư viện lớn nhất cả nước hao tổn một tháng trời, hao tổn ba vạn điểm cống hiến bổ sung tri thức của mình.

Không nói trên thông thiên văn dưới tường địa lí, nhưng học rộng biết nhiều là chắc chắn không nói ngoa.

Cho nên huyền linh là sống, điều này không thể tồn tại được.

Nếu không huyền linh cũng không thể tồn tại trong linh hải được, nó có ý thức riêng chẳng khác nào tu hú chiếm tổ chim khách, sẽ không ai làm như thế cả.

“Nhân loại!”

Ù ù thanh âm lại xuất hiện, tràn đầy cao lãnh, giống như từ trên chín tầng trời nhìn xuống chúng sinh vậy. Hơn nữa âm thanh nghe cực kỳ già nua, cùng Hà Tuyết Nguyệt khác biệt một trời một vực.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đúng là cái huyền linh lên tiếng rồi.

Dương Thiên lông tơ dựng đứng, trong đầu các loại biện pháp loạn chuyển. Hắn thật sự nghĩ rằng Hà Tuyết Nguyệt chỉ là một bộ khôi lõi bị cái này “sống” huyền linh điều khiển. Dương Thiên phát hiện ra bí mật chắc chắn sẽ diệt khẩu hắn thôi.

“Làm sao ngươi lại tới được đây?”

Âm thanh này mặc dù mang theo hiếu kỳ rât nhạt nhưng đã bớt đi mấy phần cao lãnh, chí ít Dương Thiên cảm thấy thiện ý không ít.

“Nàng xảy ra vấn đề, ta tới nhìn một chút...”

Dương Thiên cố gắng trấn định lại, từ từ nói chuyện. Cái áp lực mà bị huyền linh này tập trung thật sự quá nặng, làm cho hắn hít thờ không thông, nhưng cũng miễn cưỡng chống đỡ được.

“Tới nhìn nàng một chút sao?”

Huyền linh trong ngữ khí giống như hơi thở dài một cái. Không hiểu tại sao Dưnog Thiên cảm nhận rõ ràng là huyền linh này có một cỗ cao quý khí chất, nhưng nói chuyện giống như...hơi nhiều lời.

Không phải Hà Tuyết Nguyệt loại kia kiệm lời đến cực điểm, mà nói chuyện sẽ như có như không cố ý kéo dài câu nói.

Từ đầu đến cuối con huyền linh này cũng không nhúc nhích, mỗi phút mới hít thở một cái, cho nên Dương Thiên cũng không biết là nó nói như thế nào, lúc hỏi đáp cũng chỉ có thể hướng về phía thân hình chú ý mà thôi.

Dương Thiên gật đầu một cái xác nhận thì huyền linh kia trầm ngâm một lúc mới nói.

“Ngươi không được, giúp không được nàng cái gì cả. Nàng là bị công pháp phản phệ, ta lại bị nguyền rủa của Thất Bảo Thiềm Thừ quấy nhiễu, ngươi không có năng lực đó.”

Dương Thiên tiếp nhận lời nói này, suy nghĩ một chút phân tích thông tin ở trong đó. Hà Tuyết Nguyệt trạn thái chính là bị công pháp phản phệ, huyền linh bị nguyền rủa quấy nhiễu, đầy là nguyên nhân sao?

Công pháp phản phệ hắn cơ bản là không giúp được cái gì, không biết nàng tu là cái gì pháp thì làm sao mà giúp được. Đổi lại người khác, Dương Thiên lấy huyền khí của mình cưỡng ép khỏi dòng rồi điều tiết còn có khản năng không chế. Nhưng Hà Tuyết Nguyệt huyền khí so lưỡng nghi khí cao hơn hắn nhiều lắm, hắn không đủ khả năng đi khống chế dòng chảy.

Về phần huyền linh bị nguyền rủa, Dương Thiên cũng không biết gọi là gì, thôi cứ gọi là huyền linh cũng được.

“Ngươi có thể giải quyết vấn đề sao?”

Dương Thiên hướng về huyền linh hỏi. Mặc dù cảm giác không thích hợp, nhưng huyền linh có tự chủ ý thức, thậm chí sinh động như thật thế này, chẳng phải là nó tự có cách giải quyết sao.

Huyền khí chỉ là huyền giả thông qua huyền linh đến cô đọng, ở một mức nào đó, huyền linh cũng có được sự khống chế a.

“Có thể giải quyết.”

Huyền linh tự tin nói, thật giống như ý tứ chân thật là không gì mà nó không giải quyết được vậy.

“Rất tốt, tình hình cũng không hỏng bét như ta tưởng.”

Dương Thiên thở phào, tình hình không nguy cấp thì hắn rời đi thôi, nghiên cứu một chút bức đồ án kia, biết đâu hắn có thể mô phỏng ra tới một bức, chiến lực cũng được diện rộng tăng lên.

“Đúng vậy, so ngươi tưởng thì càng hỏng hơn mà thôi.”

“Có ý gì?”

“Tại trước khi ta giải quyết nguyền rủa xong mà nàng không cầm cự được thì coi như xong đời, bị công pháp phản phệ mà chết. Còn nếu như cầm cự được, ta miễn cưỡng có thể đè ép đi xuống, nhiều lắm tổn hại căn cơ một chút, cùng với bị thương nặng một chút mà thôi?”

Meo meo, nghe đúng thật là nghiêm trọng.

“Không có cách nào tốt hơn sao?”

Dương Thiên ngưng trọng, làm sao cả hai trường hợp đều là trường hợp xấu đâu. Hắn mới thử hỏi một chút, chỉ là ý nghĩ bộ phát cũng không ôm cái gì hi vọng.

“Có. Đem nguyền rủa chuyển sang cho ngươi.”

Dương Thiên: “...”

Cmn!!!

Làm gì?

Ta cũng không phải là người lương thiện như vậy.

Lúc này ánh mắt của Dương Thiên nhìn huyền linh khổng lồ này hết sức bất thiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.