Lâm Thương cùng Lý Phi Nhi tổ hợp lại các phần của tháp cao cũng đã được một nửa, hoàn thành các đầu nối nhỏ, ghép thành các mảnh lớn rồi, chỉ còn thiếu một chút phần trụ cột nhất để ghép lại thành một tháp hoàn chỉnh thôi.
Mà phần trụ cột chính nằm ở trong tay của Dương Thiên, đến bây giờ mới vừa hoàn thành mười sáu cột trụ, mặc dù còn chưa thể hoàn thành nhưng xem ra không thể không ngừng việc kiến tạo ở đây được.
Theo hiệu lệnh của Dương Thiên, lần lượt bốn phần của tháp cao vững vàng rơi vào phần nền móng đã được xây lên bằng Đá Thanh Cương rắn chắc. Phần được đặt lên này theo thiết kế lại là tầng ba và tầng bốn. Về phần tầng một và tầng hai đã được xây dựng phía dưới lớp Đá Thanh Cương rồi, trong đó tầng một nằm trong lòng đất còn tầng hai thì nằm dưới mặt hồ.
Sau khí bốn tầng đã được sắp xếp đúng vị trí, Dương Thiên liền nhảy người lên trên không trung, lấy từ trong nhẫn chứa vật ra bốn thanh cột trụ đã được minh khắc hoa văn kỹ càng, mỗi cột trụ mang theo năm mươi nghìn huyền văn cấp chín, mặc dù không kết thành trận lại có thể lưu chuyển một cách vững vàng, hoàn thành một góc trận pháp, cực kỳ huyền diệu.
Bốn thanh trụ phân biệt đánh vào bốn góc của nền móng, lấy lực lượng cực mạnh xuyên thấp qua lòng hồ, thông qua các lỗ đã được thiết trí từ sắn cắm thẳng vào trong bốn góc tầng thứ nhất, hình thành chốt nối cuối cùng.
Dương Thiên hơi hạ xuống thân mình, bàn chân đá vào cạnh của nền móng khiến cho nền móng xoay lại khoảng bốn mười lăm độ, cả người mượn lực bay lên trên cao, lại tiếp tục ném ra bốn cây cột trụ khác xuyên thấu vào bốn vị trí đã đánh dấy từ trước trên nền nóng, hình thành chốt nối cho tầng thứ hai.
Sau đó Dương Thiên vững vàng đáp xuống trên tầng nền móng, chậm rãi đi vào tầng thứ ba, mặc dù không có chốt nối hoàn chỉnh nhưng các tầng vẫn không hề bị lung lay chút nào sau hàng loạt thao thác của Dương Thiên.
Lâm Thương hay Lý Phi Nhi cũng không có đi theo, chỉ đứng quan sát. Bọn hắn đáng lẽ cũng có thể quan sát nhưng cả hai cứ tránh hiếm nghi mà “biết điều” đứng phía ngoài.
Dương Thiên tiến vào trong tầng thứ ba, trên tay nắm lấy Thiên Phương Văn Khối không ngừng đưa vào huyền khí ngưng tụ huyền văn đánh vào các phía, đồng thời nhất tâm nhị dụng đem một số khoáng thạch luyện vào trong lỗ thả các cột trụ, bịt kín lỗ hổng. Các khoáng thạch này cũng là vật liệu cấp năm, mặc dù hình thành một lớp mỏng không ảnh hưởng đến kết cấu tổng thể nhưng chung quy lại sẽ suy yếu đi sức phòng ngự của tháp, đáng tiếc Dương Thiên cũng không có cách nào khác, không thể luyện hóa một cách từ từ được.
Hai giờ đồng hồ sau, toàn bộ huyền văn đã được kết nối hoàn tất, Dương Thiên tiếp tục bỏ ra thêm tám cột trụ nữa, định trụ vào trong mặt nền móng, liên kết tầng ba và tầng bốn lại với nhau rồi mới lên tầng số bốn, tốn hơn một giờ đồng hồ nữa khắc họa huyền văn trong tháp.
“Các ngươi vào đây đi.”
Dương Thiên trở lại tầng một, kêu gọi Lý Phi Nhi cùng với Lâm Thương vào trong tháp. Mặc dù công trình này là hai người liên thủ sắp xếp nhưng sau khi hoàn thành lại mang cho mọi người rung động thật lớn, so với trước kia còn rung động hơn nhiều.
Tầng thứ ba không có cửa sổ nhưng lại có một đồ án mặt trời ở trung tâm phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, căn phòng có vẻ hơi thiếu sáng nhưng vẫn nhìn được mọi thứ rõ ràng, không hề tỏ ra âm u mà giống như một ngày râm mát, ánh sáng từ đồ án mặt trời chiếu mạnh vuông góc xuống nền nhà, hình thành một cột sáng ở trung tâm, tỏ ra vô cùng kỳ bí và nổi bật. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
Cột sáng chiếu thẳng xuống trung tâm lại không hiện ra hình mặt trời ở trên nền, thay vào đó là hình mặt trăng mát lạnh phát ra ánh sáng trắng xanh mát lạnh đầy tà mị.
Cột sáng có đường kính chín mét chiến đúng khu vực trung tâm của toàn bộ gian phòng, đồng thời ở trong cột sáng như hóa thành thực chất đó có mấy “sinh vật” nhỏ đang bơi lượn.
Có cá, có rùa, có tôm, có rắn..vô cùng đặc sắc và sống động.
Ở trong tháp liền thấy tinh thần thoải mái dễ chịu, huyền khí dồi dào, cơ thể thư thái. Quả thật giống như lạc vào trốn thần tiên.
“Đại trận đã trong trại thái vạn chuyển, mặc dù chưa thể hoàn toàn kích phát trận pháp nhưng cũng có chức năng cơ bản, cũng coi là hoàn thành được bước đầu tiên.”
“Rất đẹp!”
“Quá mê người.”
Nhật Nguyệt Đồng Huy có thể không đẹp sao?
Lâm Thương cùng Lý Phi Nhi cùng nhau tán dương, không nghĩ đến thành quả của gần một tháng qua lại đẹp đến thế này. Các bức tường màu đồng tràn ngập hoa văn kỳ diệu, các hoa văn này một phần mang tính trang trí, một phần giống như tụ khí trận giúp điều hòa huyền khí ở trong tháp.
Tháp có diện tích cực lớn, hiện tại vẫn còn trống không nên tầm nhìn thoáng đãng, chưa có gì để tham quan cả nên Dương Thiên cho hai người quan sát một chút rồi nói.
“Đi tầng tiếp theo thôi.”
Nói rồi bước chân vào trong cột sáng lung linh kia, thân hình giống như tiêu thất, đột ngột biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người.
Lý Phi Nhi giật mình nhìn xung quanh một vòng nhưng không rõ Dương Thiên đi đâu, nàng cần trọng tiến gần cột sáng, cẩn trọng đưa tay động chạm vào cột sáng.
“Đi thôi. Không có vấn đề gì đâu.”
Lâm Thương nhún vai một cái bước vào trong cột sáng, câu nói sẽ đáng tin cậy hơn nếu như không phải hắn đẩy Lý Phi Nhi vào trong trước.
Chớp mắt một cái, cả hai giống như nhìn thấy căn phòng lướt nhanh qua, hóa thành một đường tàn ảnh, đến khi cảnh vật rõ ràng trở lại thì đã trông thấy Dương Thiên đứng quay lưng ở trước mặt họ.
Hai người nhanh chóng quan sát cảnh vật xung quanh để nhìn xem đây là tầng nào nhưng bọn họ...không nhận ra. Điều này khiến hai người không khỏi sửng sốt một lúc lâu, bởi vì cả tòa tháp này là do hai người kiến tạo đấy, mặc dù không phải là người “đắp từng viên gạch” nhưng cũng là người ghép từng bức tường, giờ lại có nơi mà bọn họ chưa thấy bao giờ thì có phải rất kỳ lạ không.
Xung quanh nơi này giống như ở trong tinh không, một vùng trời tăm tối cùng với lốm đốm sao trời, từng ngôi sao lóng lánh trôi nổi trông như thật gần nhưng chẳng thể nào chạm tới được. Trong vùng tinh không này bọn họ mặc dù có thể trao đổi nhưng lại không thể di chuyển được, hết sức kỳ dị.
Dương Thiên đợi phản ứng của hai người trở nên đặc sắc thì bật cười, quay đầu lại nói.
“Không cần kinh hoảng, đây chính là không gian hạch tâm của Tinh Võng, có thể gọi nó là Tinh Khư.”
Lý Phi Nhi thì mặt đầy mờ mịt trong khi đó thì Lâm Thương lộ ra vẻ thất thố kinh ngạc nói.
“Hạch tâm của Tinh Võng? Sao lại là một vùng không gian thế này được?”
Dương Thiên cười cười, khuôn mặt giống như bị yểm vào một lời nguyền, dù có nhìn chăm chú cũng không thể nhớ rõ được. Càng kinh khủng hơn là nếu càng cố gắng ghi nhớ lấy khuôn mặt của Dương Thiên thì kể cả ký ức trước kia cũng trở nên mơ hồ, thậm chí là quên lãng. Dương Thiên bật cười nói.
“Ngươi thử dùng Tinh Võng xem?”
Lâm Thương giật mình điều động tinh thần ý niệm kích phát lên huyền văn trên cơ thể mình, đột nhiên một luồng sáng từ đâu chiếu thẳng vào cơ thể của hắn, bao trùm toàn thân thể bằng một cỗ năng lượng huyền diệu, sau đó Lâm Thương mới cảm nhận được mình có thể di chuyển.
Thậm chí ý niệm của mình có thể làm ra một đống thao tác kỳ diệu, ví dụ như biến ra một cái bàn, thay đổi không gian hóa thành một gian phòng...thậm chí là đá Lý Phi Nhi ra ngoài hay xóa hết ký ức của nàng, xung kích linh hồn biến nàng thành đần độn cũng được.
Lâm Thương mi mày càng nhíu chặt hơn nhưng không đợi hắn hỏi ra thì Dương Thiên nói.
“Không cần phải lo lắng, đây là không gian tinh thần, chỉ có nắm giữ Văn Khối hoặc đi vào Nhật Nguyệt Các mới có thể tiến vào đây, hơn nữa còn cần Tinh Chủ quyền hạn mới có thể thao tác được.”
Dương Thiên dừng lại một chút rồi nói.
“Mà có chút nguyên do đặc biệt với sơn cốc này nên tạm thời còn không hoạt động được, đợi khi hoàn thành toàn bộ tháp thì mới có thể phát huy ra chân chính uy năng.”
Lâm Thương không hỏi nữa, hắn hiểu Dương Thiên chủ động nói ra thế này tức là không muốn hắn hỏi nhiều về vấn đề này, mà cũng không có gì để để tâm nhiều thật, bởi vì Lâm Thương..không quá mặn mà với Tinh Võng cho lắm.
Nghĩ đến đầy trong đầu Lâm Thương không khỏi lóe lên một cái ý tưởng rồi nói.
“Ta..Huyết Nhật..có thể...cũng có chút đặc thù không?”
Dương Thiên như cười cười ngẫm nghĩ, sau cùng mới gật đầu nói.
“Được, tầng thứ năm...dành cho Huyết Nhật.”
Lâm Thương cười tươi cảm tạ. Mặc dù hắn muốn báo thù thật nhưng đám huynh đệ kia cũng coi như vào sinh ra tử, không thể bỏ mặc bọn chúng được, để bọn chúng đầu nhập vào Nhật Nguyệt Các cũng không phải là ý tồi.
Lý Phi Nhi vẫn một mặt mờ mịt không rõ Tinh Võng là cái gì, Huyết Nhật là gì, nàng chỉ biết không gian này rất kỳ lạ, chưa thấy bao giờ mà thôi.
Dương Thiên đảo tay một cái, một đống lớn khối vuông nhanh chóng tổ hợp lại, hình thành Thiên Phương Văn Khối, sau đó một cỗ sức mạnh chấn động, ba người lại bị kéo khỏi căn phòng này, tinh không lao vun vút, đi đến một không gian khác.