Huyền Linh Ký

Chương 295: Chương 295: Phiền phức




Dương Thiên cũng nhíu mày một cái, tiến lên đỡ lấy Hạ lão, tinh thần ý niệm hơi cảm ứng cơ thể của lão một phen. Toàn bộ cơ thể đều bầm dập, xương cốt rạn nứt mấy cái, lục phủ ngũ tạng đều mang thương tổn.

Dương Thiên trong lòng chìm xuống, âm thầm hừ lạnh một hơi. Đổi lại là huyền giả thì vết thương này cũng chỉ coi là hơi nặng thôi, không có nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng với ngời bình thường mà nói thì lại là chuyện khó giữ được mạng sống.

“Ông nội, ngươi làm sao vậy?”

Tiểu Xuân vô cùng hốt hoảng đỡ lấy Hạ lão, chứng kiến lão vẫn còn có một hơi thở mong manh mới hơi bớt lo lắng một chút, nhưng cũng không kìm được mà khóc rống lên, ánh mắt nhòe lệ nhìn vào đám người hung ác mà chất vấn.

“Các ngươi đã làm gì ông nội ta?”

Tên bặm trợn cầm đầu nhóm côn đồ lộ ra vẻ dữ tợn quát.

“Lão già lang băm này chữa hỏng cho đàn em của tao, ta đang muốn đến đòi chút “công đạo” đây. Nhưng căn nhà rách này trông cũng chẳng có gì đáng giá.”

Nói đến đây, ánh mắt của tên này lướt qua Tiểu Xuân rồi lóe lên đầy dâm dục, khóe miệng nhếch lên, liếm mép khà khà nói.

“Nếu ngươi đã là cháu gái của lão thì bán thân bồi thường thôi.”

Nói xong liền vươn tay hướng Tiểu Xuân chộp đến, hành động dứt khoát không có chút nào kiêng dè ai cả. Động tĩnh lớn như thế cũng không thấy người dân trong thôn chạy đến ngăn cản, có lẽ sợ hung uy của đám côn đồ này.

Cánh tay to lớn của tên côn đồ gần chộp vào Tiểu Xuân thì chợt khựng lại giữa không trung, gân guốc nổi hết lên cũng không thể tiến thêm bước nào, hơn nữa khuôn mặt của tên côn đồ còn không ngừng vặn vẹo.

“Ngươi biết mình đang làm gì sao?”

Giọng nói của Dương Thiên có chút âm u, giống như truyền đến từ trong địa ngục sâu thẳm, khiến cho người nghe không khỏi rợn cả người. Tên cô đồ khuôn mặt vặn vẹo đã sắp khóc rống lên, lập tức cầu xin.

“Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng.”

Cơ thể đồ sộ to lớn của tên côn đồ đều bị đau đến mềm nhũn, quỳ rụp xuống trước mặt Dương Thiên, nước mắt nước mũi cũng chảy hết cả ra, hắn đã đau đến hai tai không thể nghe rõ nữa nhưng lời nói của Dương Thiên như rót thẳng vào trong linh hồn của hắn.

“Là ai sai ngươi đến?”

Tên côn đồ nào dám chần chờ, lập tức đáp lời cầu xin.

“Đại nhân tha mạng, là tiểu nhân nhất thời nổi ý xấu...Áaaaaaa!!!”

Tên côn đồ chưa nói xong thì đã kêu lên thảm thiết, cổ tay của hắn đã bị Dương Thiên bóp nát, mặc dù bên ngoài không thấy chút máu nào, nhưng bàn tay đã lủng lẳng khỏi cánh tay.

Giọng nói của Dương Thiên vẫn âm u bức người, khiến cho đồng bọn của tên côn đồ cũng sợ hãi mà lui lại, không dám đến gần nửa bước.

“Tiếp theo sẽ là đầu của ngươi.”

Tên côn đồ ôm lấy cảnh tay, hai chân quỳ dưới đất mà dập đầu, từ đũng quần của hắn chảy ra chất dịch màu vàng hôi khai cả một vùng. Hắn dập đầu lia lịa nói.

“Là...là Mã công tử sai khiến ta.”

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Dương Thiên. Đám côn đồ này vừa đến là lập tức hướng Tiểu Xuân xuất thủ, nói rõ mục tiêu là Tiểu Xuân. Hơn nữa Hạ lão là thầy thuốc của làng, có ai mà lại dám đánh lão ra nông nỗi này chứ, kể cả có dám thì dân làng cũng sẽ ra sức bản vệ chứ không đến nỗi bị đánh nặng thế kia.

Cho nên chỉ có thể là có người nhằm vào Hạ Lão cùng Tiểu Xuân thôi, chẳng qua không biết vị “Mã công tử” kia là nhân vật hạng nào. Dương Thiên đưa ánh mắt về phía Tiểu Xuân, mong muốn nàng cho hắn giải hoặc nhưng mà việc xảy ra tiếp theo lại khiến hắn nhíu lại lông mày.

Chẳng biết Tiểu Xuân lấy đâu ra một con dao nhỏ, sau đó nhẹ nhàng vạch phá lòng bàn tay của mình, sau đó đưa huyết dịch lên miệng Hạ Lão, để cho lão nuốt vào. Dương Thiên nhíu mày không hiểu ra sao thì một cỗ mùi hoa cỏ thơm ngát truyền khắp không khí, giống như gió xuân ùa tới làm người khoan khoái.

Mùi hương này đúng là từ máu của Tiểu Xuân truyền ra, không hề có chút tanh tưởi nào mà đổi lại là một mùi hương thảo mộc hết sức dễ chịu, thậm chí còn làm người ngửi thẩy có chút đói bụng, dạ dày cồn cào.

Theo máu tươi chảy vào trong miệng của Hạ Lão, các vết thương nhanh chóng biến mất, dùng mắt thường cũng có thể thấy được cơ thể của lão đang chuyển biến tốt đẹp. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.

Một phút đồng hồ sau, Hạ lão mơ hồ tỉnh lại, cơ thể vẫn có chút yếu ớt nhưng các vết thương đã khá hơn rất nhiều. Lão hơi lo lắng nhìn xung quanh một chút, nhưng khi cảm nhận được một cỗ ngọt mát trong miệng thì tinh thần của lão biến thành hoảng hốt, gấp gáp gọi.

“Tiểu Xuân!”

Tiểu Xuân đỡ lấy lão, hơi ngưng lại nước mắt lí nhí nói.

“Ông nội, ông nội, ta ở chỗ này.”

Hạ lão nắm lấy cánh tay của Tiểu Xuân, lông mày nhíu chặt định trách mắng một hồi nhưng nghĩ nghĩ lại thôi. Lúc này lão mới để ý đến tình hình xung quanh, nhìn thấy một đám côn đồ đang vây quanh mình thì cũng hơi hoảng, vội vã che chắn lấy Tiểu Xuân ở phía sau lưng.

Tiểu Xuân lúc này giật giật tay áo của lão nói.

“Ông nội, không có chuyện gì. Là anh Thiên.”

Đồng thời vừa nói vừa chỉ về phía Dương Thiên.

Dương Thiên cũng đang trông lại bọn họ, nhanh chóng tiến đến chỗ Hạ Lão, trong ánh mắt còn hơi giấu diếm sự kinh ngạc, liếc nhìn Tiểu Xuân nhưng cũng không hỏi nhiều mà hỏi thăm Hạ Lão.

“Hạ lão thương thế thế nào rồi?”

Hạ lão khó khăn hít thở mấy hơi mới thều thào lên tiếng được.

“Tạm thời không đáng ngại rồi, cảm tạ Dương tiểu hữu trợ giúp.”

Dương Thiên lắc đầu, thần sắc lại thoáng nghiêm nghị hỏi.

“Hạ lão, không biết vị Mã công tử kia có thân phận gì?”

Mặc dù là dò hỏi nhưng trong lòng Dương Thiên cũng có dự đoán riêng rồi, tám chín phần mười là vì khả năng chữa trị kinh người trong máu của Tiểu Xuân, chẳng qua hắn không điểm phá tư mật của người ta thôi.

Hã lão cũng không phải là kẻ ngu dốt, sống lâu thì thành tinh, kinh nghiệm từng trải phong phú cho nên lập tức hiểu được tại sao Dương Thiên lại hỏi đến “Mã công tử”, sắc mặt của lão trở nên vô cùng khó coi hỏi lấy tên côn đồ.

“Mã công tử của Mã gia thành Hồ Linh?”

Tên côn đồ kia trợn trừng mắt nhìn Hạ lão nhưng không dám không đáp nên gật đầu lia lịa, ấp úng một chữ “Vâng” sau đó cũng không dám ngẩn đầu lên nhìn Dương Thiên.

Hạ Lão sắc mặt tái mét, ảm đạm thở dài nói với Dương Thiên.

“Dương tiểu hữu, Mã gia này là một đại thế gia của Hồ Tinh Thành, có rất nhiều huyền giả lợi hại.”

Ngập ngừng một lúc, lão lại nắm lấy tay cáo của Dương Thiên, bỏ giọng cầu xin.

“Chuyện này vốn không liên quan đến tiểu hữu, nhưng kính mong ngươi rủ lòng thương mang theo Tiểu Xuân trốn đi, may ra như thế mới có thể bảo trụ một mạng.”

Nói xong còn kém chút quỳ xuống, chẳng qua là bị Dương Thiên giữ lại mới không quỳ hẳn xuống đất.

Dương Thiên tuy không nguyện ý dính vào chuyện phiền phức này, nhưng hai người cũng coi là cứu hắn một mạng, lấy cách làm người của Dương Thiên thì đương nhiên sẽ ra tay ứng cứu. Thậm chí là mang cả hai người cao chạy xa bay.

Dương Thiên còn đang định thăm dò cho rõ tình hình thì linh cảm của hắn chợt lóe lên, bên ngoài trăm mét có một nhóm người đang tức tốc tiến đến đây, mỗi người đều có huyền khí ba động kịch liệt, không giống như người bình thường, rõ ràng là một đội ngũ huyền giả.

Không qua mấy giây đám người đã xông vào nhà Hạ Lão, đẫn đầu là một tên thiếu niên quần áo mượt mà, tay nắm một cái quạt giấy không ngừng phe phẩy, toát lên vẻ quyền quý cao ngạo từ trong cốt tủy.

“Một đám phế vật, chỉ bắt một con nhỏ với một lão già thôi mà lề mà lề mề, nuôi các ngươi còn có lợi ích gì?”

Đám côn đồ như vớ được cây cỏ cứu mạng, lập tức chạy lại gần vị thiếu gia này khẩn khoản cầu xin, nhất là tên con đồ cầm đầu còn giành trước mà nói.

“Mã công tử, đám tiểu nhân có ăn gan hùm mật báo cũng không dám chậm trễ việc của công tử. Nhưng mà có tên không biết sống chết chạy ra ngăn cản việc tốt của ngài. Thậm chí còn đánh gãy tay của ta nữa.”

Vừa nói hắn vừa đưa lên cảnh tay của mình mà mếu máo.

“Mã công tử, ngài phải lấy lại công bằng cho thuộc hạ nữa.”

Vị Mã công tử kia hơi liếc mắt qua thấy tên này đúng là bị thương thật, nhưng lại thấy nước mắt nước mũi giàn giụa muốn vấy bẩn gấu quần hắn cho nên Mã công tử nhấc chân sút cho hắn một phát bay xa mấy mét, rơi ra vài chiếc răng mà quát.

“Cút ngay. Chớ làm bẩn quần của bổn gia.”

Nói xong xếp lại cái quạt ánh mắt híp lại nhìn Dương Thiên, lạnh giọng hỏi.

“Tiểu tạp chủng, ngươi chính là kẻ làm hỏng chuyện tốt của bổn gia?”

Dương Thiên thờ ở không đáp, chẳng qua nhìn lại Hạ lão ý tứ hỏi xem có phải tên này là “Mã công tử”. Hạ lão nghiêm nghị gật đầu, chẳng qua trên người hơi run rẩy, né qua một vệt sợ hãi.

Thấy Dương Thiên không thèm đoái hoài đến mình, Mã công tử lại càng tức giận hơn, chẳng qua là một tên đầu đường xó chợ nào thôi cũng dám không để hắn vào mắt, liền quát lớn một tiếng.

“Tiểu tạp chủng, ngươi bị điếc sao?”

Dương Thiên liếc tên Mã công tử này một cái, hắn có thể cảm ứng dược tên họ Mã này là một huyền giả, hơn nữa cảnh giới không thấp, đã đến tứ biến kỳ. Mặc dù gọi là “công tử” nhưng bộ dáng ít nhất cũng phải hơn ba mươi tuổi rồi, không phải là thiếu niên trẻ trung.

Điều này cũng đại biểu cho tư chất của tên này không tốt, hơn nữa rất có thể tu vi là dùng tài nguyên đắp lên. Bởi vì đây chính là đặc trưng của Huyền Linh Chi Đạo, giai đoạn đầu khá là tốc thành, trước huyền chân cảnh hoàn toàn có thể dùng tài nguyên đắp lên, chế tạo một kiểu nhân tộc người người là huyền biến cảnh, ở trong thời gian ngắn có sức ngăn cản yêu tộc, dành dật lất một đường sinh cơ trong hoàn cảnh thời bấy giờ.

Đương nhiên việc dùng tài nguyên đắp lấy cảnh giới thế này cũng không thể mạnh hơn các thiên tài truy cầu cực hạn như Dương Thiên được, bọn chúng tốc thành, cơ thể chỉ vừa đạt yêu cầu liền đột phá, dần dần sẽ tạo thành chênh lệch cực lớn về sau này.

Dương Thiên dù không quá kiêu ngạo nhưng vẫn phải giữ tôn nghiêm chứ, làm sao lại cho kẻ khác leo lên đầu mình được, lập tức đối phó trở về.

“Tiểu tạp chủng là đang gọi ta sao?”

Mã công tử hừ lạnh.

“Đương nhiên là gọi ngươi.”

Dương Thiên gật đầu.

“Ồ, vậy tiểu tạp chủng gọi ta làm gì?”

Mã công tử nghe vậy một hồi mới phản ứng lại, giận tím mặt. Từ bé đến lớn chưa từng có ai dám cãi hắn một câu nữa là dám chửi hắn. Mã công tử quát lớn đám người hầu.

“Mẹ nó, các ngươi lên xé miệng tên không biết sống chết này cho ta.”

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.