Huyền Linh Ký

Chương 291: Chương 291: Ra tay




Hùng Lâm Bá Vương nhếch miệng, đối với công kích của Hồng Kinh Nghĩa cũng không coi vào đâu, Lục Nhãn Dực Lang Thú chỉ hơi cử động được một chút, ánh mắt một bên chiếu rọi về phía Hồng Kinh Nghĩa.

Huyền linh thuật: Lục Quang Thuẫn.

Ba luồng sáng từ ba con mắt lao ra, hóa thành một vòng xoáy như một mặt thuẫn ngăn cản Hồng Kinh Nghĩa. Hồng Kinh Nghĩa cũng không giảm tốc độ, một kiếm bổ thẳng ra, mặc kệ là quang thuẫn hay gì cũng một kiếm phá diệt.

Đáng tiếc, đừng nhìn Trầm Chấn Y có thể vỡ nát Lục Quang Thuẫn một cách dễ dàng, thực tê nó vô cùng kiên cố, hơn nữa Lục Quang Thuẫn lần này vẫn có chút khác biệt. Ba loại lục quang không hề hòa quyện vào nhau mà xoay ngược chiều nhau. Khi Hồng Kinh Nghĩa vừa mới đánh vào Lục Quang Thuẫn đã bị vòng xoáy này nuốt trọn.

Sức vặn kinh người của Lục Quang Thuẫn dễ dàng phân tán toàn bộ sức mạnh của Hồng Kinh Nghĩa, một cái vặn bắn ra ngoài đêm cả cơ thể tàn phá của Hồng Kinh Nghĩa ném ra, giáp trụ vỡ vụn, kim lôi ảm đạm vô quang, khí thế rơi xuống thẳng tắp. Tuy là không bị thương nghiêm trọng, nhưng cũng bị bào mòn sức lực không ít.

Cách vận dụng huyền linh thuật thật quỷ dị, có thể công có thể thủ, hơn nữa lựa chọn thời cơ vô cùng xảo diệu, vừa đủ để nuốt Hồng Kinh Nghĩa, riêng khả năng này đã vượt qua đám người trẻ tuổi ở đây rất nhiều.

Triệu Không Lưu bắn ra mấy lần Nham Tương Tịnh Ngân nhưng Hùng Lâm Bá Vương dễ dàng né tránh, đồng thời Lục Nhãn Dực Lang Thú cũng tránh thoát trói buộc thành công, mạnh mẽ tấn công mọi người.

Chiến cuộc có vẻ lại một lần nữa xoay về phía có lợi cho Hùng Lâm Bá Vương khi mà tất cả mọi người hợp lực lại chỉ hơi kiềm chế được Lục Nhãn Dực Lang Thú chứ chưa chiếm được thượng phong.

Đột ngột, một bóng đen lóe lên, tốc độ nhanh như chớp, một kiếm lóe lên theo thân hình, chém thẳng vào cổ của Hùng Lâm Bá Vương.

Chiến pháp: Đoạn gia tốc.

Lưỡi kiếm ở trên không trung giống như một phân thành hai lúc trên lúc dưới, lúc trái lúc phải, sau đó đột ngột kéo theo màn đêm đổ ập xuống, chém đầu Hùng Lâm Bá Vương.

“Chờ ngươi đã lâu!”

Hùng Lâm Bá Vương cười gằn, cánh tay chậm rãi đưa ra, chân khí bừng lên hóa thành một đại thủ vồ thẳng về phía đối thủ. Bàn tay trong lúc di chuyển chợt trở nên khô quắt, giống như chỉ còn da bọc xương, năm ngón tay như năm cái gọng sắt âm u lạnh lẽo.

Đinh!!!

Ầm!!!

Tiếng nổ vang trời, thân hình của Hùng Lâm Bá Vương vững như núi, một bước cũng không lùi, trong khi bóng đen đối diện rút lui hơn mười mét, thân hình lấp lóe trên không trung không ngừng điều tán lực lượng mới tránh cho thân thể không bị thương.

Đến lúc này mọi người mới nhận thấy được người xuất thủ không phải ai khác mà chính là Dương Thiên, kẻ mà đã biến mất từ khi cuộc đấu bắt đầu.

Thời gian trở lại thời gian trước, khi mà Hùng Lâm Bá Vương tế ra huyền linh, trông thấy những huyền văn đan xen thành các ký tự kỳ diệu, Dương Thiên cũng thử tìm kiếm những ký tự đó ở trong huyền linh, bởi vì hắn nhận ra là Cấm Đồng cũng sử dụng các huyền văn để làm vật dẫn cho huyền linh thuật. Từ đó có thể lấy huyền văn làm cầu nối để mô phỏng ra huyền linh thuật, thậm chí cưỡng chế thi triển.

Quả thật là mất một thời gian không ngắn thì hắn mới phát hiện ra, hơn nữa những ký hiệu này rất kỳ diệu, sử dụng một loại năng lượng đặc biệt của huyền linh để cấu tạo, nếu như dùng huyền văn đến thay thế thì có thể ảnh hưởng đến huyền linh thuật tiến giai. Hơn nữa những ký hiệu này rất ảo diệu, cũng chưa phải hoàn chỉnh, muốn dùng huyền văn mô phỏng hay bù đắp thì không phải là chuyện trong một sớm một chiều.

Loay hoay một thời gian khá dài, cuối cùng Dương Thiên cũng tìm ra cách để cưỡng ép sử dụng huyền linh thuật, từ bản thân mình ra hiệu chứ không cần thông qua huyền linh nữa, sau đó thân hình hắn biến mất trước tất cả mọi người, đem thân hình giấu kỹ, chuẩn bị phục sát Hùng Lâm Bá Vương.

Thời cơ thì mãi cũng đến, khi Hùng Lâm Bá Vương tránh né Nham Tương Tịnh Ngân một cách dễ dàng thì tâm lý của hắn cũng thoải mái hơn, lộ ra một sơ hở nhỏ để cho Dương Thiên chớp thời cơ tấn công. Không nghĩ đến đây lại là một cái bẫy dẫn dụ hắn xuất động mà thôi.

Đánh lén không được là đã mất đi lợi thế, nhưng Dương Thiên cũng không quá mức ngoài ý muốn, dù sao đã từng tranh đấu mười ngày mười đêm, nếu dễ dàng hạ gục như thế thì mới lạ đấy.

“Ta còn tưởng ngươi sẽ rút đầu mãi mãi không ra nữa cơ.”

Hùng Lâm Bá Vương liếm mép một cái, giọng nói khàn khàn đáng ghét, đồng thời cơ thể nhanh chóng trở nên khô quắt lại, giống như một thân cây già nua héo úa.

Huyền linh thuật: Khô Mộc Thân Thể.

Đây cũng là chiêu mà hắn dùng để chặn đòn tấn công của Trầm Chấn Y, đủ để thấy sức phòng ngự của huyền linh thuật này không phải dạng vừa đâu.

Dương Thiên nhếch miệng, thân hình biến mất khỏi tầm mắt mọi người, tiếng nói mơ hồ bất định truyền khắp bốn phía.

“Ngươi lại muốn bị ta đấm chết thêm lần nữa sao?”

Trên trán Hùng Lâm Bá Vương không khỏi nổi lên một chút gân xanh, ánh mắt nhìn quanh bốn phía. Nói thật là hắn không thể cảm nhận rõ được Dương Thiên, chỉ biết là hắn quanh quẩn đâu đó ở đây thôi.

Mà cuộc chiến này nào có phải mỗi Dương Thiên đâu, vừa mới lơ là một cái, một loạt Nham Tương Tịnh Ngân đã bắn đến, lại thêm một đống các sợi tơ nhỏ lượn quanh làm cho chuyển động của Hùng Lâm Bá Vương hết sức khó khăn.

Dương Thiên từ trong một góc khuất tầm nhìn của Hùng Lâm Bá Vương vọt ra, lưỡi kiếm xảo diệu nhằm thẳng vào phần eo của hắn, sát ý lẫm nhiên. Hùng Lâm Bá Vương nghiêng người, chân trái đá lên nhanh như thiểm điện, nhằm thẳng vào đầu Dương Thiên.

Dương Thiên dùng đoản kiếm chắn ngang, cơ thể hơi hạ thấp xuống một chút, lợi dụng lực đá này mà cơ thể xoay tròn trên không trung sau đó đoản kiếm chém ngược lên. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.

Hùng Lâm Bá Vương lui lại một bước, lưỡi kiếm vụt qua trước mặt hắn, khoảng cách vừa vặn không hề bị thương một chút nào. Dương Thiên xoay sang trái, hai tai chắn song song trước người, một cước của Hùng Lâm Bá Vương giáng lâm, đem Dương Thiên đẩy lui mấy mét, cơ thể vừa vặn rơi xuống trước mặt Lục Nhãn Dực Lang Thú.

Ngay lúc này, ba vệt Nham Tương Tịnh Ngân đánh đến, chuẩn xác đánh vào trên chân cùng vai phải của Hùng Lâm Bá Vương, đem cơ thể khô quắt của hắn đục ra mấy cái lỗ, hơn nữa còn có ánh lửa bốc cháy hừng hực.

Dương Thiên hóa thành hắc ảnh lẩn qua một cái quẫy đuôi của Lục Nhãn Dực Lang Thú, thân thể chớp mắt đã đứng tại phía sau Hùng Lâm Bá Vương, đoản kiếm sắc lẹm tỏa ra sát khí lạnh lẽo lau ngang qua cổ của Hùng Lâm Bá Vương.

Đinh!!!

Tiếng kim loại va chạm vang lên, trên cổ lộ ra một vệt ngân sắc, tia lửa văng tung tóe. Hùng Lâm Bá Vương đã dồn toàn lực phòng ngự vào phần này khi mà Dương Thiên vừa mới bước chân đến phía sau hắn, đồng thời cơ thể cũng quay ngoắt lại, tấn công Dương Thiên.

Nhưng Dương Thiên cũng đâu có phải kẻ chưa từng chiến đấu, cơ thể vặn vẹo một cái lại thay đổi vị trí, Ảnh Hóa là kỹ năng vô cùng ảo diệu, khi còn là tam biến kỳ, Dương Thiên có thể dùng Ảnh Hóa kiềm chế huyền chân cảnh A Tam thì đủ hiểu huyền linh thuật này mạnh mẽ đến mức nào.

Thân hình của Dương Thiên đến bên trái Hùng Lâm Bá Vương, lại một kiếm nữa chém trúng vị trí vừa rồi, vệt ngấn lại bị cắt rõ nét thêm một chút.

Hùng Lâm Bá Vương hừ lạnh, triệu hồi Lục Nhãn Dực Lang Thú, cơ thể của Lục Nhãn Dực Lang Thú uốn éo một cái đã giằng xé đứt mấy trăm sợi tơ nhện, không quên cho Ninh Trung Kiên một cái quẫy đuôi đánh hắn bay xa mấy chục mét. Sau đó thân hình hơn hai mươi mét của Lục Nhãn Dực Lang Thú vươn ra, móng vuốt sắc nhọn tấn công Dương Thiên.

Nhưng còn chưa vươn tới chỗ Dương Thiên thì một vệt kim lôi lóe lên, Hồng Kinh Nghĩa bay vọt tới, trọng kiếm chém thẳng vào đầu của Lục Nhãn Dực Lang Thú, bắt nó lui lại một chút.

Đinh! Đinh! Đinh!

Liên tiếp mười mấy chém, Dương Thiên không ngừng đánh phá là da của Hùng Lâm Bá Vương. Hùng Lâm Bá Vương lại vì Vạn Kiếm Quy Nhất của Trầm Chấn Y mà bị thương không nhẹ, trong nhất thời không thể chống đỡ lại được Dương Thiên với Triệu Không Lưu hợp lực oanh tạc.

Hùng Lâm Bá Vương trong lòng tính toán một phen, cơ thể chợt nhảy bắn lên không trung, thu hồi Lục Nhãn Dực Lang Thú. Huyền linh thực tế có thể lớn có thể nhỏ, nhưng Lục Nhãn Dực Lang Thú là do cải tạo lại linh hải mà có nên không thể nhỏ được, chỉ có thu vào trong vị trí của linh hải thôi. Hai tay của Hùng Lâm Bá Vương không ngừng bấm pháp quyết liên tục đánh ra rất nhiều huyền văn.

Ánh mắt của Dương Thiên hơi co lại, bởi vì những huyền văn này hắn mới thấy qua một vài lần, rõ ràng là huyền văn loại không gian, lập tức biết Hùng Lâm Bá Vương định chạy, bản thân cũng không dám lơ là, một bước nhảy lên theo sau, vọt đến tấn công.

Có điều Lục Nhãn Dực Lang Thú lại hiện ra, cơ thể chở lấy Hùng Lâm Bá Vương phi hành, đồng thời đánh ra Lục Quang Thuẫn ngăn chặn công kích.

Phía các bức tường xung quanh lúc này đột nhiên vỡ nát, không gian vỡ vụn đem mọi thứ cuốn vào trong đó. Trải qua thời gian dài như vậy, không giản cuối cùng cũng sụp đổ đến nơi này.

Hùng Lâm Bá Vương trong lòng cười lạnh, mặc dù có chút đáng tiếc không thể hoàn thành nghi lễ cuối cùng, nhưng hiện tại cứ phải thoát ra trước đã.

Đột nhiên, một xanh lam lóe lên, bóng người cao đến ba mươi mét hiện ra, thân thể nửa hư nửa thực vươn tay nắm vào Hùng Lâm Bá Vương.

Huyền linh thuật: Phệ Hồn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.