Theo cột nước xanh xám ồ ạt đổ xuống, hỏa diễm đỏ thẫm không có dấu hiệu yếu bớt chút nào, chẳng qua cũng không tăng thêm, tạm thời duy trì ổn định ở một chỗ, không ngừng thiêu đốt hai tay của Thiên Cơ Thú.
Thiên Cơ Thú đắm mình dưới nước xối tanh tưởi, không ngừng gầm rú lên những tiếng kêu ghê rợn, âm thanh phát ra từ trong cơ thể, không có mũi miệng nhưng tiếng kêu thảm thiết vẫn rất to lớn.
Cơ Văn Đào kinh hãi, khóe miệng run rẩy nói.
“Ngươi...rốt cục...ngươi là thứ gì?”
Phụng Tội Ô Vũ chính là một loại tai kiếp, đương nhiên với tu vi của Cơ Văn Đào thì Phụng Tội Ô Vũ mà hắn tạo ra thì không thể mang theo toàn bộ uy năng được, nhưng không có nghĩa là có thể khinh thường.
Chỉ cần tồn tại thì sẽ có tai kiếp, bất kể người hay vật đều không có ngoại lệ. Chẳng qua người thông thường tai kiếp rất ít khi thể hiện ra, lại thông qua “công đức” tẩy rửa “tội nghiệt” bù trừ cho nhau thì đến tận lúc chết cũng chẳng bao giờ xuất hiện tai kiếp ý chứ.
Nhưng Thiên Cơ Sư thì khác, những kẻ đánh cắp thiên cơ, chui vào lỗ thủng của thiên đạo, ăn trộm thiên lực, bị thiên đạo ghét bỏ thì “tội nghiệt” tích lũy rất nhanh, chắc chắn sẽ phải đụng độ với tai kiếp.
Thiên Cơ Sư lại có những thủ đoạn riêng, có thể trông thấy tai kiếp của bản thân, có thể sớm ngày kích phát, cũng có thể trì hoãn kích phát, thậm chí có thể lợi dụng tai kiếp để tu hành nữa.
Ví dụ như Phụng Tội Ô Vũ này cũng không phải tai kiếp quá mạnh, đắm chìm trong tai kiếp cũng chỉ đau đớn thôi chứ không đến nỗi mất mạng, sau khi Ô Vũ qua đi, bản thân được tẩy lễ, tội nghiệt được xóa bỏ, rất có lợi cho phát triển về sau. Nhưng mỗi lần “xưng tội” thì Ô Vũ sẽ càng ngày càng mạnh, có thể người xưng tội không gánh chịu được dẫn đến mất mạng cũng không có gì là lạ.
Tai kiếp chính là “thiên tai” hạ xuống cho “kiếp nạn” cho Thiên Cơ Sư, chuẩn bị thỏa đáng cùng dự tính có thể tốt hơn nhiều so với khi tai kiếp tự kích phát ra ngoài. Nhưng Phụng Tội Ô Vũ có thể tẩy rửa thế gian hết thảy dơ bẩn, thế mà không dập tắt nổi hỏa đỏ thẫm này khiến cho Cơ Văn Đào không kinh hãi cũng không được.
Có điều động tác trong tay của hắn cũng không ngừng lại, liên tục thay đổi pháp quyết, đồng thời một cỗ gió lạnh nổi lên, giống như âm phong tùy hành thổi đến thiên cơ thú.
Phụng Tội Ô Vũ của Cơ Văn Đào gọi ra là lần thứ hai, uy lực so với lần đầu đã tăng lên gấp đôi nhưng còn chưa đủ để dập tắt hỏa diễm quái dị này nên hắn đành phải thi triển thủ đoạn này ra. Nói thật thì Cơ Văn Đào không hề vui lòng thi triển ra đâu, nhưng cái hỏa diễm kia quá kinh khủng, thiêu đốt thiên lực ào ào như uống nước lã khiến cho hắn sợ hãi.
Băng Phong Trảm Thọ.
Gió lạnh nổi lên, Phụng Tội Ô Vũ vẫn không ngừng xối xả nhưng Thiên Cơ Thú lại bị một lớp băng mỏng phong bế từ lâu. Lớp băng này mang cho người ta một cảm giác nôn nao khó chịu, giống như bị vặn vẹo xóc nảy liên tục, cực kỳ chán ghét.
Quách Kỳ hừ lạnh, hỏa diễm đã dập tắt từ lúc gió lạnh chợt nổi lên, hai má hơi phồng lên hiển nhiên là hành động của Cơ Văn Đào khiến nàng bực mình.
“Băng Phong Trảm Thọ sao?”
Có điều Cơ Văn Đào cũng không đám lại, cơ thể cũng bị phủ lên một lớp băng mỏng, toàn thân ngơ ngơ ngác ngác không thể cảm nhận được bất cứ thứ gì. Nhưng lớp băng này cũng không kéo dài bao lâu, khoảng năm giây mà thôi lớp băng đột nhiên băng tán, biến mất không một giấu vết, giống như chưa từng tồn tại.
Đồng thời ở lúc lớp băng vỡ vụn thì đám mây đen trên bầu trời lại đổ xuống một thác nước nữa, dội thẳng vào đầu Cơ Văn Đào, phát ra từng tiếng đinh đinh đang đang như gõ vào tấm sắt.
Hai mắt của Cơ Văn Đào đỏ ngầu, đau đớn cắn chặt răng không kêu tiếng nào, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Quách Kỳ, đồng thời gọi lại Thiên Cơ Thú về phía bên mình.
Hồng Nguyệt Dao khó hiểu, không biết rốt cục hai người này đang làm trò gì, Tiểu Kỳ giống như không làm gì nhiều, từ đầu đến cuối chỉ ngắm nhìn Cơ Văn Đao tự tổn thương chính mình mà thôi. Hơn nữa thủ đoạn của Cơ Văn Đào cũng lạ thường, không hề đả động huyền khí, người khác cũng không biết phải phán đoán thế nào.
Mấy phút đồng hồ trôi qua rồi nên Hồng Nguyệt Dao cũng ổn định lại được thương thế, dù chưa thể tham chiến nhưng nàng có thể đến bên cạnh giúp tiểu kỳ trước, dù sao cả hai đều chênh lệch tu vi rất lớn.
Trông thấy Thiên Cơ Thú không còn bị hỏa diễm hành hạ, Cơ Văn Đào hết sức hài lòng, nhưng sau đó lại bị Quách Kỳ dội một gáo nước lạnh đầy khinh bỉ.
“Vứt đi năm mươi năm thọ nguyên để ngươi vui mừng thế sao? Ta không ngại châm cho ngươi thêm chút lửa để tiếp tục đóng băng vui vẻ đâu.”
Tai kiếp cũng không phải chuyện đùa, dù sao nó cũng là thiên đạo trừng phạt mà. Cơ Văn Đào cũng chỉ là hạng “trẻ người” nên non dạ, lần đầu va chạm giang hồ nên mới nóng vội hấp tấp như thế, chưa gì đã móc hết bài tủ ra ngoài rồi. Cũng may là mới ra giang hồ chứ phải các lão quái sống mấy trăm năm thì gọi ra tai kiếp cũng đủ mất mạng của bọn chúng rồi.
Cơ Văn Đào hận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn cũng không trách mình tự tổn hao năm mươi năm thọ nguyên với tổn thương nặng thân thể mà hắn hận Quách Kỳ hại hắn mất năm mươi năm thọ nguyên.
Nhưng mà thấy hỏa diễm vẫn quanh quẩn gần Quách Kỳ khiến hắn không dám vọng động, thứ hỏa diễm này quá quỷ dị, hắn không dám dính tới lần nữa, nếu không thì đành chịu bị thiêu chết thôi chứ hắn cũng hết sạch bài tủ rồi.
Nhưng hắn cũng không phải không có chỗ phản kháng, Ô Vũ đã dần dần rút đi, hắn đã Phụng Tội hoàn tất, lúc này hắn đang được Thiên Đạo “cứu rỗi”, nếu như Quách Kỳ ép hắn quá, hắn sẽ dẫn đạo thiên lực bùng phát vào Khí Vận Chi Trụ của nàng, thừa đủ để thiên đạo lại hạ xuống một kiếp nữa, hủy diệt cả hai, lẫn nhau đồng quy vu tận.
Trong lòng vẫn có chút cậy vào nên Cơ Văn Đào trấn định hơn một chút mà nói.
“Tiểu...cô nương, ngươi cũng đừng ép người quá đáng, tốt xấu gì cũng nên cho người một đường lui. Dù sao chúng ta cũng không quen biết chứ đừng nói là thâm cừu đại hận...”
Xưng hô đã bất giác chuyển thành “tiểu cô nương” để có thể dễ nói chuyện hơn một chút. Quách Kỳ nghiêng người, chỉ về chấn động của chiến đấu phía xa thản nhiên nói.
“Đó là ca ca của ta!”
Cơ Văn Đào con ngươi co rụt lại, trong lòng không khỏi chửi ầm lên, hốt hoảng không thôi. Mã gia nhờ hắn tìm người, theo một cách nào đó mà nói thì hắn chính là kẻ đẩy Dương Thiên vào nguy hiểm. Giang hồ là một chốn khó mà nói đạo lý được, mỗi việc “vô tình” này thôi cũng đủ để bọn hắn giết người để trả thù rồi.
Cơ Văn Đào sắc mặt hơi khó coi, ấp úng nói.
“Tiểu cô nương..ta..ta cũng là nhận tiền làm việc mà thôi..không..không phải...”
Quách Kỳ ngắt lời, ánh mắt vẫn duy trì trạng thái híp nhỏ nói. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
“Không sao, chúng ta đúng là không có thâm thù đại hận thật. Có điều ngươi cũng nên lấy ra chút đền bù chứ.”
Cơ Văn Đào vui vẻ, còn chỗ thương lượng là được rồi, ít nhất hắn có thể bỏ tiền ra mua mạng sống của mình. Còn tiền của đối với hắn thì không phải là vấn đề, hắn rất giàu, hay nói đúng hơn là Thiên Cơ Môn rất giàu, bảo vật vô số, tiền tài vô số cho nên khi ra khỏi cửa lịch luyện thì Cơ Văn Đào cũng được tặng cho rất nhiều bảo vật, giá trị đều không phải dạng vừa.
Ví dụ như một cái Tuần Thiên Kính có thể thông qua thiên lực để giám sát sự vật trong vòng mười dặm, một cái mai rùa ba trăm năm chuyên dùng để bói toán, hoặc là một bình Thanh Thiên Lộ có thể giúp tinh thần của người dùng dễ dàng xâm nhập vào thiên đạo, nhòm ngó thiên cơ.
Tất cả bảo vật đều là loại có giá trị liên thành, nhất là đối với Thiên Cơ Sư, đặt ở bên ngoài cũng là loại hiếm có khó tìm chứ không phải đơn giản. Cơ Văn Đào tự tin với số bảo vật này đủ để đả động bất cứ kẻ nào, nhất là Quách Kỳ còn là một Thiên Cơ Sư.
Quả nhiên Quách Kỳ ánh mắt sáng lên, giống như hai chiếc đèn lớn nhìn chăm chăm vào đống bảo vật, một tay chống nạnh gấp gáp nói.
“Tốt, đúng là đồ tốt. Mau mang đây để ta thử nghiệm xem nào!”
Cơ Văn Đào nở một nụ cười, hắn còn muốn tiếp tục bàn điều kiện để đảm bảo rằng Quách Kỳ sẽ không lật lọng thì nụ cười của hắn đột nhiên tắm lịm, khóe miệng ộc ra máu tươi, ánh mắt trừng lớn, run rẩy nhìn xuống lồng ngực của mình.
Hắn chỉ thấy một bàn tay xuyên thấu qua ngực của mình, từ sau ra trước, trong lòng bàn tay còn nắm lấy một trái tim đang chậm rãi nhảy lên từng nhịp yếu dần.
Bụp!
Trái tim vỡ nát phun ra một đống máu, tanh nồng, đỏ tươi khiến người ghê sợ. Cơ Văn Đào như còn muốn nói gì đó nhưng lời nói vĩnh viễn mắc kẹt ở trong cổ họng, sau đó giống như một đống bùn đổ ụp xuống đất, biến thành một cái xác nhão.
Lâm Thương rút lai cánh tay của mình, huyền khí bùng lên xóa đi máu nhuốm trên bàn tay, năm ngón tay nhọn hoắt giống như mũi thép chậm rãi biến trở lại thành những ngón tay như bình thường.
Quác Kỳ đã thu hút đủ sự chú ý của Cơ Văn Đào, lại thêm chiến pháp đặc biệt nữa nên Lâm Thương tiếp cận hắn không có gì khó khăn, đồng thời sự lơ là đề phòng cũng khiến Lâm Thương dễ dàng đánh lén hơn.
Nhưng trên tất cả, để xuyên thấu hộ thể của một huyền chân cảnh cũng không thể thiếu loại dược dịch thần kỳ mà Quách Kỳ cho hắn để bôi lên bàn tay được, mặc dù nó khiến cho Lâm Thương cảm thấy ngứa ngáy cùng đau rát nhưng hiệu quả thì quả là thần kỳ.
...