Sử dụng Thiên Âm Hồn Quyết thông qua linh hồn làm kết nổi đến phản hồi lại cơ thể, tốc độ tu luyện của Dương Thiên cũng coi là tạm được, lực lượng tăng lên một khoảng đáng kể.
Tu luyện hết cả đêm Dương Thiên cũng hơi cảm thấy mệt mỏi, nhưng chỉ cần đình chỉ tu luyện thì cỗ mệt mỏi này cũng nhanh chóng được xua tan đi. Vừa vặn, sáng sớm Long Chúc đã đến tìm Dương Thiên thông báo hắn chuẩn bị xuất phát đến Tổ Địa.
Dương Thiên cũng có chút chờ mong Tổ Địa mở ra, dù sao bọn hắn có hạn chế về mặt thời gian, còn mấy ngày nữa là sẽ bị đá ra khỏi bí cảnh rồi.
Dương Thiên đi đến trung tâm làng, nơi này đã tập trung không ít người. Ngoài người của Long Thần Thôn ra thì còn có mấy khuôn mặt mà Dương Thiên quen thuộc.
Thình lình Nguyễn Dương cũng là một trong số đó. Không biết hắn làm gì mà trễ nải đến tận hô qua mới tới Long Thần Thôn, nhưng chiến lực có vẻ tăng lên rất nhiều. Dương Thiên cảm giác chắc chắn Nguyễn Dương mạnh hơn, nhưng không nhìn thấu tu vi của hắn. Dương Thiên cảm giác như Nguyễn Dương đang đi con đường không giống huyền biến cảnh cho lắm, cụ thể khác biệt ở chỗ nào thì hắn cũng không rõ ràng.
Ngoài Nguyễn Dương ra thì còn có hai người mà Dương Thiên quen thuộc, lục công chúa Lạc Thiên Hinh cùng với hộ vệ của nàng, Vũ Tích.
Phong vân bảng đệ nhị, Vũ Tích phong hào Bách Biến.
Hay nói đúng hơn là Vũ Tích trong hình dạng Yết Tử. Cũng không biết nàng có ham mê gì đặc biệt lmà rất hay biến thành Yết Tử, nếu không phải có Lạc Thiên Hinh ở bên cạnh thì còn lâu người ta mới nhận ra đó là Vũ Tích.
Cả Yết Tử cũng xuất hiện ở đây rồi, nhưng không hiểu sao Vũ Tích vẫn duy trì hình dạng đó khiến cho khuôn mặt của Yết Tử có một chút đen lại. Nhưng Vũ Tích lại có bài danh cao hơn Yết Tử cơ, cho nên Yết Tử dù giận cũng không có biện pháp nào cả.
Ngoài ra trong Phong Vân Bảng còn đến thêm một người nữa, đó là Diệu Thủ Y Sư xếp hạng thứ mười bốn, Hoắc Côn. Người này đẹp trai ngời ngời, một bộ y sinh nho nhã lễ độ khiến người ta vừa thấy đã sinh quý mến trong lòng.
Dương Thiên không quen biết người này, số người còn lại thì Dương Thiên cũng không nhận ra, nhưng dựa theo cách tụ họp thì có thể chia ra làm ba thế lực khác nhau, có lẽ đến từ Đường Đô cùng với Càn Lang là chủ yếu. Vì chỗ đứng của Tống Thế Kiệt chỉ có vỏn vẹn ba người.
Dương Thiên tiến lên bắt chuyện với Nguyễn Dương, cả hai vẫn chưa nói chuyện từ lúc tới đây cho nên chào hỏi một chút. Hà Tuyết Nguyệt có vẻ có kiến thức sâu nhất trong đám người nhẹ nhàng giới thiệu một chút thân phận của ban người kia.
Tống gia: Tống Thế Kiệt.
Trầm gia: Trầm Chấn Y.
Lý gia: Lý Chính Quân.
Cả ba đều là thế hệ trẻ của mười ẩn thế gia tộc, tài nghệ rõ ràng không kém. Nghe Hà Dạ Huyền nói Tống Thế Kiệt không được xếp vào đỉnh cấp của thế hệ này, nhưng đã có thể đánh ngang cơ với Cận Đông Lai, đủ thấy mười đại gia tộc nội tình thâm hậu.
Dương Thiên vừa nghe trong lòng cũng hơi có một chút suy nghĩ, thông tin này mặc dù không phải tuyệt đối cơ mật, nhưng tầng thứ bình thường còn lâu mới tiếp xúc đến. Hà Dạ Huyền rốt cục là ai mà có thể nắm rõ tình báo như thế?
Chẳng lẽ nàng cũng là người của ẩn thế gia tộc.
Ý nghĩ này vụt qua nhưng rất nhanh bị Dương Thiên bác bỏ, nếu là người của ẩn thế gia tộc thì vào học viện làm gì, tài nguyên làm sao bằng được với ẩn thế gia tộc chứ. Còn chưa nói đến Hà Tuyết Nguyệt kinh diễm như thế, ẩn thế gia tộc đời nào lại không vun bón cho nàng mà nàng phải chạy đến học viện.
Nói đến Hà Tuyết Nguyệt thì không biết nàng đã yên lặng đứng sau đám bọn họ từ lúc nào, Tống Thế Kiệt cũng không tiếp tục đến làm phiền nàng, Hà Dạ Huyền cũng không gần nàng.
Bởi vì bầu không khí xung quanh nàng có chút lạnh cho nên cảm giác được nàng đang tách biệt hoàn toàn với thế giới vậy, khiến cho người khác không dám đến gần.
...
Không bao lâu, dân làng cũng tập trung đông đủ, đa số là thế hệ trẻ tuổi, lớn nhất cũng chỉ khoảng hai mươi lăm tuổi, có một chút cụ già, trông giống như người điều hành của thôn.
Thương thế của Long Ngạo đã khôi phục từ lâu, thực tế thì hắn cũng không bị thương gì nhiều, chẳng qua cảm giác đau đột kích khiến cho linh hồn của hắn chấn động mà ngất đi thôi.
Trải qua trận chiến hôm ấy, Long Ngạo có chút thay đổi nhỏ, khuôn mặt tự tin như cũ nhưng ánh mắt đó đã trở nên sắc bén hơn, cẩn trọng hơn. Cũng không biết sự thay đổi này là tốt hay xấu nữa.
Trưởng làng nhìn lướt qua mọi người, chậm rãi nói.
“Các vị có lẽ chờ đợi cũng lâu rồi, nếu như không còn thiếu xót ai nữa thì chúng ta lên đường thôi.”
...
Tiên Nhân Động, bầu không khí cũng không khác Long Thần Thôn là mấy, có điều nhân số nhiều hơn gần gấp đôi, trừ bỏ người bản địa ra thì số người của thế lực ngoại lai nhiều lắm.
Những người này cũng chia ra làm rất nhiều nhóm, phân bố thành các thế lực khác nhau. Các đại thế gia cũng chia làm hai ba đội ngũ, đặc biệt là có mấy người khá lớn tuổi cũng xuất hiện ở đây.
Ba đại Vương Triều cũng có người đại diện xuất hiện, bên phía Vân Lan có Phong Vân Bảng Thứ tám Báo Săn Hàn Thu Giang, Phong Vân Bảng thứ chín Tửu Quỷ Hồng Nguyệt Lân, Phong Vân Bảng thứ sáu Man Ngưu Hoàng Chính Thuần, Phong Vân Bảng thứ mười Phong Hậu Lê Anh Anh, Phong Vân Bảng thứ hai mươi bốn Dương Tiềm Ngạn...
Đường Đô Vương Triều giống như đều tụ tập ở chỗ này, nhất là đệ nhất thiên tài Triệu Không Lưu cùng với Mộc Thanh Uyên, ngoài ra có một chút nhân vật nổi bật của Đường Đô như Đông Phương Bá Vũ, Mộ Tinh Hà, Lý Trầm Thiên...
Càn Lang ít người hơn, chỉ có ba người vừa đúng là ba thiên tài đứng đầu của Vương Triều, phân biệt là Lục Bình Du, Triệu Sảng, Nguyễn Bá Đông Lăng.
Đoàn người bắt đầu tiến đến, mục tiêu của cả Tiên Nhân Động lẫn Long Thần Thôn đều là khu Rừng Chết, nơi trung tâm ngăn cách hai thế lực với nhau.
...
Rừng Chết âm u tối tăm, quanh năm không thấy mặt trời, đất đai phần lớn là dạng đầm lầy, các loại quái thú nguy hiểm rình rập. Đặc biệt là có những tường đá cao ngất, ngăn cách lối đ, cho nên quãng đường di chuyển hết sức gian nan.
Bên phía Tiên Nhân Động còn đỡ, bọn họ có tiên pháp, có thể trải đầm lầy thành đất bằng, có thể mở động thông qua tường đất, có thể rẽ núi rời cây, tách nước tránh lửa, cho nên di chuyển tương đối nhàn hạ, chỉ có việc thanh lý quái vật là khó khăn mà thôi.
Còn phía Long Thần Thôn thì di chuyển khó khăn hơn rất nhiều, đa phần là từ người ngoài giúp sức còn người trong thôn chỉ phụ trách tiêu diệt quái vật, cho nên đoạn đường đi khá tốn sức và mất thời gian.
Đi đến giai đoạn này, ai cũng là thiên tài nghìn người chọn một người nên cả chặng đường không có hao tổn gì cả, di chuyển khoảng nửa ngày thì cũng đến được trung tâm của Rừng Chết.
Thực tế thì khi bình thường Rừng Chết không dễ vào như thế, nhưng đến gần dịp mở ra Tổ Địa thì quái thú đã ít đi rất nhiều, khu rừng cũng bình thản rất nhiều, nếu không thì có đi mấy ngày cũng đừng mơ mà đến được khi vực trung tâm.
Tổ Địa trong miệng đám người là một quả núi cao với vách núi dựng đứng như một bức tường. Có điều thay vì tường đất như những nơi khác thì đây là một bức tường đất chính hiệu.Thực tế thì khi bình thường Rừng Chết không dễ vào như thế, nhưng đến gần dịp mở ra Tổ Địa thì quái thú đã ít đi rất nhiều, khu rừng cũng bình thản rất nhiều, nếu không thì có đi mấy ngày cũng đừng mơ mà đến được khi vực trung tâm.
Tổ Địa trong miệng đám người là một quả núi cao với vách núi dựng đứng như một bức tường. Có điều thay vì tường đất như những nơi khác thì đây lại là một bức tường đá, một khối đa to đùng liền mạch bị gọt một cách vuông vức.
Tiến sát đến “bức tường” Dương Thiên có thể nhìn thấy trên đấy ghi lại mấy ký hiệu gì đó khá lạ mắt, ngoài ra còn một chút hình thù kỳ quái.
Trưởng làng ra hiệu cho mọi người dừng lại, chỉnh đốn lại đội ngũ sao cho nghiêm trang nhất có thể.
Trưởng làng đặt tay lên ngực, không ngừng nhẩm đọc những lời gì đó, những lời này lướt qua hết sức nhanh chóng khiến người ta khó lòng mà nghe được rõ ràng. Mỗi người của Long Thần Thôn cũng làm động tác tương tự, tay phải đặt lên ngực trái, nhẩm đọc theo một nhịp điệu giống nhau.
Tiếng đọc rầm rì mỗi lúc một trùng lặp lại với nhau, giống như sóng biển dào dạt khiến cho không gian trở nên bình lặng, mọi vật yên tĩnh, chỉ còn tiếng rầm rì vang vọng truyền thẳng vào linh hồn mõi người.
Kể cả tiếng tim đang đập trong lồng ngực cũng bất chi bất giác bị dẫn dắt theo nhịp độ này, trái tim nảy lên từng tiếng nhỏ bé lạ thường, hòa tan cùng tiếng rầm rì không phân ra được sự khác biệt.
Đột nhiên, khung cảnh trong tầm mắt mọi người trở nên trắng xóa, mọi người như rơi vào trong vùng không gian yên tĩnh. Một cỗ hấp lực đột ngột nổi lên, lần lượt mang từng người biến mất, xuyên qua tường đá không biết đi về nơi nào.