Thiên Hỏa là thiên địa diễn hóa rồi sinh ra, mang theo lực lượng quy tắc của thiên địa ẩn chứa trong phần “hình”, uy lực tuyệt luân. Thiên Hỏa gần như không thể bị dập tắt, trừ khi bị thiên địa bị hủy diệt, hoặc gặp phải khắc tinh cao cấp hơn.
Thiên Hỏa cũng phân thành nhiều lưu phái, cũng có thể từ từ tiến hóa mạnh lên. Ví dụ như Bách Thú Linh Hỏa có thể tiến hóa lên Thiên Thú Linh Hỏa, Vạn Thú Linh Hỏa, hoặc theo một nhánh khác tiến hóa lên Hồng Luyện Tinh Hỏa, Kim Luyện Tinh Hỏa...
Luân Hồi chi nhánh của Thiên Hỏa cũng vậy, chia ra làm ba nhánh lớn. Mọi người đều cộng đồng cho rằng Luân Hồi Thiên Hỏa là gốc rễ của nhánh này.
Luân Hồi Thiên Hỏa vô hình vô tướng, thiêu đốt vĩnh hằng. Luân Hồi Thiên Hỏa không thể bị ngăn cản, cũng không tiếp xúc được, không trông thấy được không nắm bắt được. Một người chỉ có khi chết đi, mới có thể tiếp xúc đến Luân Hồi Thiên Hỏa, tẩy đi mọi sự của kiếp này, đi đầu thai chuyển thế vào kiếp sau.
Luân Hồi Thiên Hỏa đương nhiên có người nào có thể sở hữu, nó thuộc về thiên địa, là hình thái của Luân Hồi Pháp Tắc, chí cao vô thượng.
Một chi nhánh khác của Luân Hồi chính là Công Đức Kim Diễm cùng Ác Nghiệp Tử Viêm. Một thiện một ác, thiện hỏa bảo hộ chúng sinh, ác viêm thiêu tẫn tam giới. Công Đức Kim Diễm cùng với Ác Nghiệp Tử Viêm có thể cùng Luân Hồi Thiên Hỏa ảnh hưởng lẫn nhau.
Về cơ bản thì chúng đều cùng một nguồn gốc, đều từ Luân Hồi Thiên Hỏa tiến hóa lên một chi nhánh nên khi số lượng quá nhiều, có thể mang người ta đánh xuyên qua Luân Hồi Thiên Hỏa. Cho dù đi qua luân hồi chuyển kiếp lại có thể hưởng phúc báo hoặc bị nghiệp báo của kiếp trước để lại.
Hai loại hỏa diễm này, ai cũng có thể sở hữu, chỉ là mạnh hay yếu mà thôi. Hơn nữa cần có một loại biện pháp vô cùng cao minh mới có thể tận dụng được, nhưng phần lớn vẫn chỉ là bị động làm ngọn nến để thắp lửa chứ không phải là kẻ dùng lửa.
Chi nhánh cuối cùng, chính là Mạn Tâm chi nhánh, Mạn Châu Sa cùng Mạn Đà La. Đây là chi nhánh quỷ dị nhất của Thiên Hỏa, làm cho người ta không thể nào hiểu thấu được nó đại diện cho thứ gì.
Mạn Châu Sa Diễm, đỏ tươi như máu, thiêu đốt không ngừng, uy lực không kém hơn Ác Nghiệp tử Viêm chút nào, thậm chí càng thanh thuần, càng dai dẳng không dứt.
Đa phần mọi người tranh đoạt Mạn Châu Sa Diễm cũng không phải vì khả năng công phạt của nó, mà chính là vì một khả năng quỷ dị khác.
Tiến hóa làm Mạn Đà La Diễm.
Mạn Đà La Diễm, bạch sắc tinh khôi, không nhuốm bụi trần, thuần khiết và thanh tịnh. Để Mạn Đà La Diễm chuyển hóa thành Mạn Châu Sa Diễm phải trải qua bảy kiếp, mỗi kiếp thiêu đốt toàn bộ tông tội của bản thân, gồm Hỷ, Nộ, Dục, Ai, Lạc, Ái, Ố.
Điều này đồng nghĩa với việc một người có thể sống bảy kiếp, mang theo toàn bộ ký ức của mình xuyên qua luân hồi, cho đến một ngày vượt qua kiếp thứ bảy, hóa thân thành Mạn Đà La Diễm, cùng thiên địa đồng tồn.
Sở dĩ gọi Mạn Tâm Thiên Hỏa mà không gọi Mạn Châu Sa Diễm hay Mạn Đà La Diễm thì do cả hai loại đều là một, chỉ có sắc thái thay đổi, đặc tính cũng dần biến chuyển mà thôi, không phải là hai loại hỏa diễm khác nhau.
“...Tiểu tử, không bằng ngươi cướp đoạt đóa Mạn Tâm Thiên Hỏa kia đi.”
Bất Diệt Chi Tâm giải thích cặn kẽ cho Dương Thiên, cũng một phần để Dương Thiên thấy được “thành ý” của mình. Sau cùng, còn không quên kích động Dương Thiên một cái. Dù sao đây là cơ hội sống bảy thế trong truyền thuyết, ai mà không thèm muốn cơ chứ.
Dương Thiên tiếp thu toàn bộ tri thức mà mình có được. Thật sự so với hắn đã từng tưởng tượng ra Huyền Hỏa phải khác biệt nhiều lắm, uy năng cực mạnh, cũng hàm chứa vô tận ảo diệu.
Trong mảnh “phần quyết” kia của Lê Tĩnh có phương pháp chế ngự Huyền Hỏa, hoặc là thai nghén Ngụy Huyền Hỏa, bây giờ Dương Thiên nghĩ lại thấy ý nghĩ đó thật là ngây thơ.
Thiên Hỏa mạnh mẽ bực nào, tiếp thu mấy loại hỏa khí liền có thể ngưng tụ ra hay sao chứ. Thật sự là khác biệt một trời một vực.
Nhưng nghĩ kỹ lại, hỏa diễm của tiểu Kỳ sử dụng cũng không mạnh lắm, chỉ trừ khi sử dụng huyền linh thuật ra thì hoàn toàn như một huyền giả hệ hỏa bình thường mà thôi. Dương Thiên đem nghi hoặc này hỏi Bất Diệt Chi Tâm, liền bị hắn khinh bỉ một trận.
“Ngươi cho rằng phàm cảnh có thể chứa đựng cùng sử dụng Thiên Hỏa hay sao? Ít nhất cũng phải đạt đến phàm cảnh đỉnh phong, hoặc siêu phàm cảnh trở lên mới có thể sử dụng sức mạnh đó được, phàm cảnh đỉnh phong trở xuống chỉ có làm mồi đốt mà thôi...
..À đúng, phàm cảnh đỉnh phong chính là Huyền Phủ Cảnh mà các ngươi gọi.”
Dương Thiên gật gù, sau đấy trong đầu lại lóe lên một câu hỏi.
“Phàm cảnh? Ngươi từ thế giới khác đến, sao lại biết chuyện về Thiên Hỏa ở thế giới này?”
Bất Diệt Chi Tâm khinh bỉ không giảm, Dương Thiên cảm thấy ánh mắt của Bất Diệt Chi Tâm nhìn mình như nhìn một con khỉ núi mới vào công viên, mặc du Bất Diệt Chi Tâm không có mắt. Bất Diệt Chi Tâm nói.
“Ha..ha..ha..ngươi nghĩ rằng cái thế giới yếu xìu này của các ngươi có thể uẩn dưỡng ra Thiên Hỏa sao?”
Dương Thiên trong lòng cũng hiểu ra, toàn bộ nghìn vạn thế giới đều chung trong một cái chí cao quy tắc, chí cao quy tắc này diễn sinh Thiên Hỏa sẽ ngẫu nhiên đưa đến một thế giới nào đó.
Dương Thiên hỏi lại nhưng Bất Diệt Chi Tâm không trả lời, mà lại đổi một cái chủ đề.
“Tiểu tử, ta cũng thể hiện ra lòng thành khá lớn rồi chứ.”
Dương Thiên hiểu ý tứ của Bất Diệt Chi Tâm, hắn liền nói.
“Ngươi hiện tại có uy hiếp quá lớn đối với ta, không thể thả ngươi ra được. Chuyện đó để ta trở nên cường đại rồi tình.”
Dương Thiên cảm giác mình vừa nói xong câu nói này thì ánh mắt của Bất Diệt Chi Tâm cũng biến thành hình viên đạn rồi. Đương nhiên Dương Thiên cũng không sợ, tạm thời thì Bất Diệt Chi Tâm không làm gì được hắn cả.
Bất Diệt Chi Tâm hừ lạnh, không tiếp tục lên tiếng, Dương Thiên thử dò hỏi về mấy loại thiên hỏa khác, Bất Diệt Chi Tâm cũng không lên tiếng đáp lời, cuối cùng Dương Thiên không thể không chú tâm điều chỉnh lại mấy con huyền linh của mình.
Hắn không biết rằng, Bất Diệt Chi Tâm giữ im lặng nhưng trong lòng đang cười thầm không thôi, một điệu cười cực kỳ nham hiểm.
...
Ảnh Yêu Huyền Linh đột phá vào cấp ba, sức mạnh tăng lên khá đáng kể, mặc dù chưa có chất biến nhưng cũng đủ để Dương Thiên không sợ bất cứ kẻ nào ở trong Huyền Biến Cảnh rồi.
Bạch Thạch Hầu lúc này biến hóa hơi quỷ dị một chút, đầu của nó bị lệch về bên phải, hơn nữa ở phần cổ đang bị phình lớn lên, giống như có thứ gì đó đang muốn chui từ đấy ra. Dương Thiên cũng không hốt hoảng, hắn biết đây là quá trình dung hợp với phần Phách Hình của Song Đầu Hầu.
Quá trình này diễn ra hết sức chậm chạp, cũng chẳng biết ngay tháng nào mới có thể hoàn thành. Dương Thiên chủ động điều động huyền khí đi ôn dưỡng nhưng cũng không ăn thua lắm. Hơn nữa còn phải trấn áp không cho Bạch Thạch Hầu đột phá lên cấp bốn, tránh cho bạo động.
Chỉnh lý lại một phen, cuối cùng ánh mắt của hắn nhìn đến Cửu Vĩ Tử Hỏa Hồ Ly, lúc này thân hình của nó đã thu nhỏ lại rất nhiều, chỉ còn một nửa so với kích thước ban đầu. Dương Thiên vốn định diệt sát nó lấy hồn lực cho huyền linh.
Nhưng lúc này cả hai con huyền linh đều đã đạt đến cấp ba, cũng không có nhu cầu bổ sung nữa, nên Dương Thiên đành giữ lại. Để nó ở trong linh hải thì hơi tốn sức cùng chật chội, Dương Thiên đành lấy nó ra ngoài, phong ấn vào trong linh thuật châu.
Cũng may Dương Thiên có một thói quen là thường sắp xếp nhẫn chứa vật của mình, rất nhiều đồ không dùng đến hay có chuẩn bị về sau hắn thường không mang theo. Đi ra ngoài chỉ mang vũ khí cùng dược dịch, đồ ăn cùng nước uống, những đồ đạc cần thiết mà thôi.
Cho nên rất nhiều tài liệu mà hắn khổ công sưu tầm cũng không bị mất, tiền cũng còn rất nhiều. Nhưng lần này thiệt hại thật lớn, vũ khí vừa tới tay đã hao tổn hết tất cả, huyền linh châu cùng một đống huyền linh cũng không còn.
Thật sự nghèo lại hoàn nghèo.
...
Tại một tiểu viện khác, ánh trăng le lói chiếu qua cửa sổ vào một căn phòng tối om. Theo ánh trăng bắt đầu chiếu vào trong phòng, từng ánh nến bừng cháy lên như được tiếp ánh lửa, soi sáng căn phòng tối đen bằng ánh lửa đỏ vàng huyền ảo.
Tiểu Kỳ mái tóc không còn buộc lên nữa mà xõa xuống, hai mắt nhắm nghiền ngồi ở giữa rừng nến. Tà váy của nàng xõa dài, màu đỏ dần được chiếu rọi dưới ánh nến, từng đường hoa văn máu trắng dưới ánh sáng này hơi phản chiếu lại màu vàng nhạt.
Khi toàn bộ ánh nến đựo thắp lên, đôi mắt của tiểu Kỳ đột ngột mở ra, đồng tử cũng không còn là màu đen nữa, thay vào đó là một màu đỏ ma mị lôi cuốn. Tay trái nàng cầm một tờ giấy màu vàng, trên tờ giấy có rất nhiều những hoa văn màu đỏ đan xen.
Tờ giấy chỉ lớn cỡ bàn tay, chiều dài gâp đôi chiều rộng, được tiểu Kỳ kẹp vào giữa ngón trỏ cùng ngón cái. Tờ giấy trong rất mỏng manh, mềm mại như lụa, nhưng lúc này lại cứng rắn thẳng tắp như lá thép.
Trong miệng của tiểu Kỳ lẩm nhẩm những âm thanh gì đó rất khó để nghe được, theo từng lời của nàng nói ra, hoa văn trên tờ giấy cũng không ngừng lượn lờ, tỏa ra bốn phía, chạy theo những hoa văn xung quanh những ngọn nến, hoa văn ở dưới sàn nhà, hoa văn khắc ở trên thân nến.
Bùng!
Tiểu Kỳ phất tay trái lên cao một cái, tờ giấy ở trên không trung nổ bung một cái hóa thành ngọn lửa xanh trắng. Những ngọn nến kia giống như cũng bị dẫn dụ theo sau, tất cả ánh lửa đều bùng lên một cách mãnh liệt, trong giây lát thiêu hết toàn bộ các cây nến.
Sau đó những ánh lửa này tụ tập lao vào trong ngọn lửa xanh trắng của tờ giấy, giống như nước hòa biển lớn, triệt để bị biến thành một bộ phận của ngọn lửa màu xanh trắng.
Toàn bộ quá trình diễn ra vô cùng hoành tráng, nhưng không hề có một tia khí tức nào lộ ra, giống như chỉ là một hoạt động bình thường mà thôi, nhưng nhìn đến mấy nghìn ngọn lửa bị ngọn lửa màu xanh trắng nuốt hết thì ai cũng biết đó không tầm thường chút nào.
Qua mấy phút đồng hồ, toàn bộ ánh nến bị thôn phệ hết sạch, hóa thành một phần của ngọn lửa xanh lam, tay phải của tiểu Kỳ nâng lên cốc thủy tinh, trên miệng lẩm nhẩm.
Ngọn lửa màu xanh trắng kia bập bùng một hồi, sau đó như hóa thành dòng nước, “rót” vào trong cốc thủy tinh trong suốt trên tay tiểu Kỳ.
Chiếc cốcc thủy tinh dần thu nhỏ lại, đồng thời cũng không ngừng đóng kín miệng cốc, đến khi chỉ còn lớn hơn một quả táo một chút mới ngừng lại, toàn bộ ngọn lửa đã căng tràn trong lớp thủy tinh đó, hóa thành một màu trắng tinh thuần. Nhưng để ý kỹ, ở trung tâm ngọn lửa có một sợi lôi điện rất mỏng, đang liều mạng ngọ nguậy muốn thoát ra khỏi.
Tiểu Kỳ thở phào một hơi, trên mặt đã chảy ra mồ hôi đầm đìa, bộ váy cũng bó sát vào cơ thể, lộ ra vẻ bị ướt sũng. Nàng thu hồi lại chiếc bình thủy tinh chứa ngọn lửa, lau đi mồ hôi trên trán.
“Còn tốt. Vừa đủ sức.”