Thất bảo thiềm thử, đúng như tên gọi của nó, là một con yêu thú loại cóc. Mặc dù chỉ là cấp bốn yêu thú nhưng giá trị lại không thua gì cấp sáu đỉnh giai yêu thú.
Nguyên nhân cũng chính là trên thân của nó uẩn dưỡng bảy loại bảo vật quý giá, cho nên mới có tên là Thất Bảo Thiềm Thừ.
Có điều cũng chính vì nó thân uẩn thất bảo cho nên cũng mang theo cực lớn nguyền rủa, người giết nó không tàn thì cũng phế, thậm chí liên lụy tới cả dòng tộc. Còn như người mua thì lại không một chút xíu liên quan gì cả, tẩy lễ một cái là xong.
Không ít huyền chân cảnh cường giả cũng không gánh được loại này nguyền rủa, thậm chí huyền phủ cảnh cũng rất đau đầu, cho nên việc này Dương Thiên đương nhiên là e ngại rồi.
Cuối cùng loại yêu thú này cũng không chủ động tấn công, chỉ quả một phần mấy tấc đất của mình mà thôi, cho nên người ta cũng chẳng thèm nghiên cứu phá giải nguyền rúa, không động tới là được.
Không biết Hà Tuyết Nguyệt làm gì mà lại nhận lấy cái nhiệm vụ không ai dám nhận này cả.
Nhiệm vụ này yêu cầu hai người trở lên, đây cũng là Hà Tuyết Nguyệt tìm tới hắn nguyên nhân chủ yếu đây. Toàn bộ học viện Hà Tuyết Nguyệt cũng quen không có mấy người, cũng có người mà nàng không muốn gặp mặt.
Nghĩ lại cũng chỉ còn có Dương Thiên là thích hợp. Nhưng nếu như hắn từ chối, có lẽ không thiếu mấy tên liếm cẩu tới tranh giành đi giúp đỡ đâu.
Địa điểm làm nhiệm vụ cũng không quá xa, chỉ cách Vương Đô có hai trăm dặm về phía đông bắc mà thôi, ở đó có một khu rừng rậm, nội vi chính là có Thất Bảo Thiềm Thừ tồn tại.
Sử dụng lí do làm nhiệm vụ, xuất nhập Vương Đô cũng dễ dàng, hơn nữa có thể đi trong mấy ngày liền, không phải mỗi tối đều điểm danh. Có lẽ đây mới thực sự là nguyên nhân Hà Tuyết Nguyệt tiếp nhiệm vụ đi, nếu không lấy thực lực của nàng chạy tới giết rồi thôi.
Dương Thiên còn tưởng Hà Tuyết Nguyệt muốn chạy ngựa tới nơi đó, nào ngờ nàng lấy ra xa liễn huyền cụ, một đường thẳng tắp chạy đi, nửa giờ đồng hồ là tới rồi (lược bỏ một vạn chữ về trình độ đua xe của Hà cô nương, Dương công tử có vẻ nôn rất nhiều).
Dương Thiên sắc mặt không phải quá tốt đẹp ngắm nhìn khu rừng này. Từng cây cao tạo hình hơi vặn vẹo một chút, làm cho người ta nổi lên cảm giác quái dị không thôi.
Kết hợp với việc tán cây đều che kín nắng, đât đâi thì một dạng sẫm màu, cảnh tượng hiện ra cũng hơi u tối một chút.
Bỏ đi vẻ bình thường, Dương Thiên nghiêm túc lên tinh thần, dù sao cũng là yêu thú địa bàn, không phải chỗ hắn dạo chơi mà được lơi lỏng cảnh giác.
Nhưng mà đây chỉ là ý nghĩ của Dương Thiên mà thôi, Hà Tuyết Nguyệt cũng chả thèm quan tâm cẩn trọng cái gì, chân đạp thực địa cấp tốc hướng khu vực trung tâm chạy đi.
Dương Thiên chỉ có thể bất đắc dĩ, cảnh giác theo sát phía sau, lo lắng đám yêu thú sẽ tới tập kích bất cứ lúc nào.
...
Thiên Nam Học viện sơ cấp ban.
Thiên Âm Đình.
Phong Mật Lam đang ngồi cùng một đám người, nam nữ đều đủ, có thành viên của lớp thứ hai cũng có mấy người quen ở lớp khác, giống như đang thương thảo chuyện gì đó.
“Phong Mật Lam ngươi thật sự muốn làm như vậy?”
Phí Đông Cuông ngữ khi ngưng trọng nói, hắn là một trong số ít người không gia nhập vào trong ngũ đại công hôi, mặc dù bị nhằm vào không ít nhưng cũng không tính là gì.
Hiện tại Phong Mật Lam lại muốn thành lập công hội, chính diện cùng ngũ đại công hội đối kháng, vấn đề này nói thế nào đều vô cùng nguy hiểm.
Mấy người bọn hắn ít người lực mỏng, ở sơ cấp ban còn có thể miễn cưỡng chống đối, nhưng khi đến trung cấp ban đâu, rõ ràng là nửa bước cũng đừng hòng đi, sẽ bị đè đến chết rồi từ từ thôn phệ tất cả.
“Làm thì thế nào, không lẽ các ngươi chịu để bọn hắn dẫm lên đầu mãi như vậy sao?”
Phong Mật Lam cứng rắn nói, phải nói rằng lúc này nàng tố chất lãnh đạo cứng rắn đúng là thể hiện không có chỗ chê.
“Lại nói các ngươi thật sự cam tâm nhẫn nhịn sao, đó cũng không phải là làm khó dễ mà thuần túy là khi nhục.”
Trần Nghiệp hai tay nắm chặt nói.
“Rồi phải làm sao, ngươi chắc chắn chính diện chống đối được bọn hắn sao? Thế lực của ngươi không lẽ không phải là công hội, rồi không phải đều như đám người đó sao?”
Phong Mật Lam hơi liếc Trần Nghiệp một cái, cũng gọi là quen biết nhưng nàng sẽ không có nể mặt đâu. Phong Mật Lam ngữ khí cứng rắn nói.
“Đương nhiên có thể đối kháng, lại nói là làm không phải hơn là không làm gì sao. Chí ít giữ lại cho chính mình tôn nghiêm, tự do không gò ép, như vậy không phải tốt hơn sao?”
Phong Mật Lam đứng dậy liếc nhìn tất cả mọi người, ngữ khí càng ngày càng nặng.
“Ta thành lập thế lực này, là vì chống đối lấy một mảnh tự do cho tân sinh, là tự bảo vệ mà thành lập, đương nhiên sẽ không dùng cách làm của ngũ đại công hội rồi.
Thanh Phong Liên Minh, bầu trời trong xanh gió mát, nhất thanh thiên, nhất cao phong, chính là mục tiêu cuối cùng.
Ta nói là liên minh, các ngươi cũng hiểu ý nghĩa trong đó mà, phải không?”
Phong Mật Lam âm thanh vang dội, không khỏi để mấy chục người trong tâm thần một mảnh hướng tới, thậm chí một suy ra ba, càng nghĩ thêm nhiều mặt.
“Được, vì một câu “nhất thanh thiên, nhất cao phong” này, ta Phí Đông Cuông nhập bọn, chơi đến cùng.”
Phí Đông Cuông đập bàn đứng dậy ha hả nói. Người ta thường nói “cứng quá thì gãy”, nhưng thân là nam nhi không cứng được thì còn nói chuyện gì, còn đáng mặt nam nhi hay sao.
Hơn nữa Phong Mật Lam thân là nữa tử còn không sợ, Phí Đông Cuông hắn hiện tại tự nhận không bằng nàng sự quyết đoán này, nhưng sau này chắc chắn sẽ không thua kém nàng đâu.
“Được, ta cũng nhập.”
“Thêm ta.”
“Thêm ta một vị, không phải ngũ đại công hội thôi sao? Sợ cái đếch gì!”
“Huynh đệ khẩu khí thật lớn, ngũ đại công hội thôi sao?”
Xoạt xoạt xoạt!
Đột ngột một giọng khanh khách vang lên, vốn còn đang hào khí ngút trời bỗng nhiên không một tiếng động, yên lặng đến một cây kim rơi cũng nghe được rõ ràng.
Tất cả ánh mắt tập trung vào người vừa lên tiếng, một nữ tử khí chất tuyệt thế mê người, làn da trắng hồng căng mọng không tì vết cùng với một tâm hồn to đẹp nửa hở nửa kín, không mê mẩn cũng khó khăn.
Việt Nữ Các, Hồng Mị.
Sơ cấp ban người nắm quyền của Việt Nữ Các, cũng gọi là “các chủ” ở sơ cấp ban.
Việt Nữ Các so sánh ba đại công hội khác ôn hòa hơn nhiều, chỉ tuyển nữ nhi, hơn nữa yêu cầu cũng rất thả, là một nơi “gửi phận” cho các tân sinh nữ.
“Thì ra là Hồng các chủ, không biết sao học tỉ lại ở đây vậy.”
Phong Mật Lam sắc mặt hơi ngưng lại, rất nhanh nở nụ cười chào hỏi. Việt Nữ Các làm việc không tệ, cũng không từng nhằm vào ai cả, cho nên Phong Mật Lam cũng không phản cảm, chỉ là đối với ngũ đại công hội nói chung cũng không có hảo cảm.
“Thiên Âm đình nơi này cũng không có cấm người, ta làm sao lại không được ở nơi này. Hơn nữa một năm nay ta mỗi tuần đều tới đây vài lần, những tưởng việc này còn không ai không biết nữa kìa.”
Hồng Mị cười tươi lộ ra hàm răng trắng đều đẹp mắt của mình. Ý tứ cũng rõ ràng, trùng hợp là đi qua, cũng không phải là đến cố ý nghe các ngươi.
Phong Mật Lam cũng không có ý cho là Hồng Mị nghe lén, chỉ là lúc trước đê cho mấy người canh gác lại lối vào rồi, làm sao hiện tại Hồng Mị không có tiếng động nào mà tiến đến được.
Nhìn ra ngoài đình, không thấy đám người canh gác kia đâu cả, lại nhìn vào cửa đình, đúng bắt gặp hai tên gác cửa, hai mắt mờ mịt, trên miệng nước miếng còn hơi chảy ra tới rồi.
Phong Mật Lam đánh giá thoáng qua liền hiểu, trong lòng không khỏi bực mình hai cái người kia không thôi, nhưng sắc mặt không có chút nào bối rối, cũng học Hồng Mị cười tươi một cái nói ra.
“Thì ra là là vậy, chúng ta cũng vừa vặn xong việc rồi, như vậy không quấy rầy Hồng các chủ ngoạn cảnh nữa, chúng ta xin đi trước.”
Lúc rời đi Phong Mật Lam còn phải gằn giọng một cái mới tỉnh lại đám người này, thật sự là bị Hồng Mị làm cho mê hoặc quên cả trời đất, rõ ràng vừa lên tiếng liền bị hạ mã uy một màn.
Hồng Mị cũng không ngăn cản, ngắm nhìn bóng lưng của Phong Mật Lam, khóe miệng hơi cong lên một nụ cười thần bí.
...
Dọc đường đến khu vực đầm lầu, Hà Tuyết Nguyệt hành tung cũng không có che giấu chút nào, một đường thẳng tiến, cho nên không ít yêu thú chạy ra chặn đường hai người.
Đôi lúc Dương Thiên sẽ xuất thủ, nhất thương nổ đầu mấy con yêu thú, nhưng đại số lần thì Hà Tuyết Nguyệt một đòn đóng băng toàn bộ.
Cũng không biết là nàng chủ ý không muốn giết bọn chúng hay huyền linh thuật chỉ đơn thuần là đóng băng thôi, Dương Thiên cũng không thấy sát ý của nàng nổi lên bao giờ cả, cứ bình thường giống như người ta ăn cơm uống nước hay hít thở.
Đến trước đầm lầy, Hà Tuyết Nguyệt mới dừng lại bước chân. Khu vực này do Thất bảo thiềm thừ chiếm đóng, không có cái khác yêu thú dám đến gần, dù sao thiềm thừ ý thức lãnh thổ rất mạnh, hơn nữa giết lại không dám giết vật thì mò đến làm gì.
Hai người vừa dừng chân, liền nghe thất tiếng “cót cét”, giống như khoan vào trong linh hồn của bọn họ, chấn động không thôi.
Đương nhiên chiêu này đối với huyền biến cảnh khác thì còn có khó chịu đau xót, chứ với Dương Thiên cùng Hà Tuyết Nguyệt thì không nhằm nhò gì, chỉ hơi chói tai mà thôi.
Hà Tuyết Nguyệt đối với thực lực của mình vô cùng tự tin, cũng không thèm trù tính cái gì, bàn tay huyền khí li thể đánh ra.
Ba dặm đầm lầy trong phút chốc không ngừng đóng băng lại.
Từng tiếng răng răng của băng đá làm không khí một mảnh lạnh buốt.