Huyền Linh Ký

Chương 143: Chương 143: Thí luyện kết thúc. Sơ cấp ban đệ nhất nhân




Trong khoang thuyền, từng cái số liệu bất thường hiển thị.

“Có yêu thú đột phá cấp sáu.”

Diệp Khuynh Thành đột nhiên mở mắt nói, ánh mắt hướng về nới lôi vân tụ tập. Băng lãnh khí thế cất lên chớp mắt, thân hình háo thành vệt sáng biến mất cuối chân trời.

...

Lôi vân kéo dài mấy trăm dặm, từ nguyệt huy tươi sáng bỗng chốc toàn bộ bí cảnh bao phủ bởi bóng tối.

Dương Thiên mở mắt, sắc mặt vẫn hơi tái nhợt. Lần này không tỉnh cũng không được, cái khí thế kinh khủng kia không ngừng lan tràn, lưu trong không khí từng tia lôi điện kích thích đến mọi vật.

Bạch Thạch Hầu đột phá không có cái gì ngoài ý muốn xảy ra, chỉ là bộ dạng bây giờ không quá thích hợp gọi là bạch thạch hầu nữa.

Ầm!

Chạy ra ngoài mười dặm, đám người nghe thấy một tiếng nổ lớn, đá vụn tung bay khắp các khu vực.

Tòa kia “núi đá” phá thành mảnh nhỏ, để lộ ra độc nhãn lôi hầu đang phát ra ánh sán chói lóa.

Rốnggg!!!

Tiếng gầm vang vọng đất trời, mà lôi hầu tiếng gọi vừa mới kết thúc, có mấy thanh âm giống như đáp lại nó.

Những con cấp năm yêu thú kia đúng là bị lôi vân dày đặc thu hút sự chú ý, cho nên đang hướng bên này tới rất gần.

Lâm Thương còn tinh ý phát hiện ra một cái có khí tức rất quen thuộc, yêu khí đỏ rực cả một góc, so với lôi hầu chỉ hơi “ít sáng” đi một chút.

“Là con heo kia.”

Lâm Thương trong lòng thầm nhủ, hắn lần đó chọn đối tượng có vẻ là hơi sai một chút.

Theo như hắn nghĩ heo loại yêu thú cũng không có cái gì thế mạnh, đã vậy cũng dễ đối phó hơn một chút. Con heo này vừa cảm nhận khí thế cũng không bằng yêu thú cấp năm khác, lại còn đi về một mình, cho nên Lâm Thương mới mạo hiểm ra tay.

Sau đó chính là tháng ngày bị đuổi giết không quên, mặc dù chiến pháp của hắn lợi hại, con heo kia lại không dùng mắt mà dùng mũi ngửi, hơi bất thường nhỏ liền tấn công.

Làm Lâm Thương đúng là hối hận ruột đều xanh.

Rẹt rẹt!

Rầm!

Lôi điện giống như xúc tích đã lâu rồi, bổ xuống một đường to lớn, bao chùm cả mấy trăm mét ở xung quanh lôi hầu.

Mặt đất vỡ nát ra một cái hố sâu, bốc lên mùi khét lẹt.

Lôi hầu ánh sáng giống như càng mạnh mẽ, đối với sét đánh này đúng là không nhìn, thậm chí còn có cắn nuốt dấu hiệu.

Tình huống của lôi hầu cũng đúng là như vậy, nó nhắm chặt mắt, buông thả đối với yêu khí kiềm chế, một mựa xông vào cấp sáu yêu thú cấp độ.

Trên cơ thể lôi điện đúng là đến thừ bản mạng thần thông của nó, lôi nguyên.

Điều động lôi đình chi lực, tăng thêm chống đối lôi điện lực phòng hộ, chữa trị thương thế nhanh, tăng thêm lực lượng cùng tốc độ.

Đây rõ ràng là một cái cực kỳ toàn diện thần thông, hay nói là thức tỉnh dạng mới cũng không có gì khác biệt.

Đương nhiên giá phải trả cũng khá là to lớn khi sẽ lâm vào kỳ yếu nhược, mấy năm mới có thể bù trở lại.

Đáng lẽ nắm giữ cái thần thông loại này, yêu hầu đối với trong miệng nó thiên kiếp còn cần gì lo sợ.

Nhưng trái lại nó so với yêu thú khác còn sợ hơn nhiều, mấy năm vẫn cứ áp chế không đột phá. Bởi vì khi còn nhỏ hắn tự mắt thấy cha hắn táng thân bên trong lôi kiếp.

Lôi kiếp này cũng không cho chúng nó đường sống, đánh một lần mấy giờ đồng hồ, thần thông không vận hành nổi đành nuốt hận dưới sét đánh.

Lôi hầu lúc này trạng thái rất tốt, lôi kiếp không tổn thương được nó mà thậm chí còn giúp nói hồi phục, có lẽ cánh cửa cấp sáu cũng không xa như nó nghĩ.

Thật lâu sau đạo thứ hai lôi kiếp cũng không có hạ xuống, bầu trời càng phát ra đen kịt, tiếng sấm ùn ùn không ngớt, giống như đang đang ấp ủ đại chiêu.

Lôi hầu còn đang trong mộng tưởng hưởng thụ, cũng không biết là hắn độ cái “thiên kiếp” này, chính là hẳn phải chết lập trình.

Đột ngột, trời đất tối tăm bên trong, một mảnh bông tuyết trắng trẻo phiêu phủ rơi xuống.

Từng bông tuyết đột ngột xuất hiện, đất trời giống như quay lại mùa đông, không khí cũng lạnh đi mấy phần.

Đoàng!

Thiên lôi tựa như đã ấp ủ đầy đủ, một cột trụ to lớn đập xuống, trời đất yên ắng không còn tiếng động, chỉ có tiếng sấm rền rung chuyển núi rừng.

Trời quang mây tạnh, trăng sáng rọi chiếu.

Từng học viên hóa thành tinh điểm, biến mất, giống như đom đóm lập lòe dưới ánh trăng.

...

Ngày đó học viện sớ cấp ban tạo ngộ ngoài ý muốn kết thúc, thành tích như cũn nắm giữ khiến cho không ít học viên kêu trời kêu đất.

Thành tích sẽ được thông báo cho giáo viên chủ nhiệm, đồng thời số nợ điểm cống hiến kia sẽ có biện pháp thu hồi đúng mức.

Mấy ngày sau, Dương Thiên đám người được triệu tập điều tra tình hinh. Đương nhiên có sự thông đồng từ trước, bọn hắn đều đồng ý giấu diếm đi qua. Nghe nói lôi hầu đột phá, lôi kiếp phá hỏng một phần ba bí cảnh, tổn hại như vậy đương nhiên là không ai dám gánh rồi.

Ngoài học viện giáo viên thu xếp hậu quả ra, các công hội cũng không kém phần tất bật.

Bởi vì tân sinh bên này có mấy người cả gan “chặn cướp” học viên cũ, thậm chí nhằm vào ngũ đại công hội, cho nên học viên trải qua một đợt đánh đấm không yên lành.

...

Ký túc xá phía trong cùng, một căn tiểu viện này khuất sâu, tách biệt hoàn toàn khỏi các tòa cao tầng.

Ở đây thường không có người tới, bởi vì nằm quá sâu xa, ánh mắt nhìn cũng không thấy dược cổng khu vực. Dù có tới cũng chỉ nghĩ là một căn nhà bỏ hoang mà thôi.

Tiểu viện tiêu điều là vậy, nhưng hôm này đón chào mấy vị khách không mời, nhất là thân phận của bọn họ cũng không tầm thường.

...

“Nguyễn Dương, ngươi không định ra ngoài sao?”

Một trong số bốn người đứng ở ngoài tiểu viện cao giọng gọi lớn. Người này không phải ai khác chính là Cận Cao Hưng, ngữ điệu vẫn như thế cao ngạo nhưng là người thân cận sẽ nhận ra, Cận Cao Hưng có mấy phần hạ thấp tư thái.

Đứng ở bên cạnh Cận Cao Hưng là Tống Kiệt, lúc này cũng hết sức giữ phép yên lặng, không thừa cơ châm chọc.

Chu Ngạn, Điền Ngũ đều yên lặng không nói, giống như chờ đợi người trong tiểu viện làm chủ.

“Ta chỉ muốn an tĩnh.”

Âm thanh rất nhạt từ trong tiểu viện vọng ra, sau đó im bặt, không còn gì khác.

Cận Cao Hưng mặc dù biết rằng Nguyễn Dương sẽ nói như vậy, nhưng cũng thực không hài lòng, vẫn muốn để người này rời tiểu viện một phen.

“Tân sinh năm nay chất lượng rất tuyệt, thiên tư xuất chúng, là ta đời này hiếm gặp. Ta nghĩ hắn cũng như ngươi, cùng ở cái cấp độ đó tầng thứ, ngươi không hứng thú đi gặp một chút sao.”

Thật lâu cũng không có tiếng đáp lại, Cận Cao Hưng nhíu mày, trong lòng cũng có chút khó chịu nhưng tuyệt đối không đến tình trạng bực tức chỉ hơi tiến lên một bước, muốn mở cửa tiểu viện đi vào.

Xoạt xoạt.

Tống Kiệt đám người giống như cùng một lúc lui lại ba bước, làm Cận Cao Hưng quay đầu bọn hắn đã ở cách xa cửa gỗ năm mét dài, ánh mắt giống như chờ mong gì đó.

Cận Cao Hưng thu tay lại, sắc mặt có chút ai oán nhìn ba người kia, hừ lạnh một cái rồi bỏ đi.

“Nhát chết.”

Tống Kiệt lẩm bẩm một cái, tốc độ cũng nhanh chóng biến mất, càng giống như là bỏ chạy.

Ra tới cổng ký túc xá, Tống Kiệt còn thở hồng hộc, nhìn hướng tiểu viện hơi u oán một câu.

Ta chỉ nói nhiều một câu thôi mà, làm gì áp bức người quá đáng.

Khí thế vừa rồi thật đáng sợ, không hổ là sơ cấp ban đệ nhất nhân.

...

Bên trong tiểu viện, cảm nhận được người bên ngoài đã rời đi hết rồi, Nguyễn Dương mới vào trong bếp, bắc xuống ấm nước đang sối sục tới bộ bàn ghế đá ngoài sân, pha trà.

“Cô nương, mời tới.”

Không bao lâu sau, két một tiếng, cửa gỗ nhẹ nhàng bị đẩy ra, một thiếu nữ mặc lên xanh lam váy dài từ từ đi tới.

Nếu như Dương Thiên ở đây, chắc hẳn sẽ rất kinh ngạc, bởi vì người tới lại là vạn phần kiệm lời Hà Tuyết Nguyệt.

Nàng khuôn mặt giống như không bao giờ thay đổi qua, dù cho ở hoàn cảnh nào cũng giữ nguyên dạng như vậy.

“Ngũ biến kỳ đỉnh phong?”

Nguyễn Dương có chút ngạc nhiên, ngũ biến kỳ đỉnh phong ở tuổi này hiển nhiên rất mạnh, nhưng như thế còn chưa đủ để hăn mời vào tiểu viện, mà là linh cảm cho hắn biết vị này rất mạnh, cũng rất nguy hiểm.

Hà Tuyết Nguyệt vừa mới kết thúc thí luyện năm ngày mà thôi, khí thế đã từ mới vào cấp năm đạt đến cấp năm đỉnh cao, đúng là không hiểu tu luyện thế nào nhanh như vậy.

“Linh cảm?”

Hà Tuyết Nguyệt thanh âm như cũ cứng ngắc, rất giống với việc không quen giao tiếp.

Huyền giả mở ra linh hải hình thành khí cảm, khí cảm chỉ là cảm ngộ thiên địa huyền khí mà thôi. Để khí cảm thăng hoa lên làm linh cảm cũng rất khó khăn, đại đa số chính là ở huyền chân cảnh mới làm được.

Mà Nguyễn Dương này tu vi mới có tam biến kỳ, lại có linh cảm, như vậy chẳng phải là tinh thần hồn lực cũng sắp đột phá cấp ba rồi hay sao.

Đương nhiên Hà Tuyết Nguyệt cũng không thèm quan tâm tới cái vấn đề này, nàng lập tức nói ra mục đích của mình.

“Sừng băng tằm.”

Nguyễn Dương động tác hơi ngừng, ánh mắt lấp lóe nhìn thiếu nữ trước mặt mình. Hắn làm người không màng thế sự, một lòng luyện kiếm, cũng không thích giao du với ai, số người gặp hắn cũng không nhiều hơn ngón tay trên hai bàn tay.

Cô gái này lại càng là lần đầu tiên gặp mặt, làm sao lại biết về băng tằm và sừng của băng tằm.

Nguyễn Dương không thường nói chuyện cho nên việc giao tiếp với người ít nói như thế này hắn cũng không cảm thấy khó khăn. Rót lấy hai chén trà nóng, Nguyễn Dương nói.

“Có thể dùng vật ngang giá trao đổi.”

Băng tằm chính là trong truyền thuyết vô hạn tiến hóa yêu thú, nó có thể từ cấp một yêu thú vương giả tiến hóa với vương giai yêu thú, không bị huyết mạch hạn chế, hoặc là nói nó huyết mạch hết sức cường đại, hạn mức cực cao.

Mà băng tằm rất khó tìm kiếm, yêu khí tràn ngập băng độc, lại cảnh giác không gần người lạ, hiểu ẩn nấp kỹ càng. Toàn thân đều là bảo bối, giá trị không thể đo đếm, nhưng có thể bảo quản cũng chỉ có chiếc sừng của nó mà thôi.

Băng tằm không có yêu đan cho nên chiếc sừng cũng không khác gì yêu đan cả, bên trong ẩn chứ năng lượng cực kỳ đáng sợ, băng độc tràn ngập, vừa hiếm vừa quý.

Muốn đưa ra vật ngang giá đúng là không dễ dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.